Da thịt trong suốt mềm mại hiện ra, toàn bộ những vết thương trước kia đã hoàn toàn khép lại, không biết là thuốc mỡ của Hạ Khiêm Dật có hiệu quả, hay là làn da của cô có khả năng lành tốt, mà còn không lưu lại vết sẹo. Nhưng cái vết thương xấu xí kia vẫn còn tồn tại, vết sẹo nhặn lại nổi bật rõ ràng trên làn da trơn bóng, giống như từng vết tì hiện lên trên bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ không khuyết điểm.
Da thịt mềm mịn trắng nõn giống như thạch hoa quả trơn mềm, giống như một lớp nước đầy, chỉ cần dùng sức nhẹ là có thể làm nước chảy ra ngoài. Nhưng mà ở trước ngực cô có một vòng vải băng rất chướng mắt, che giấu thân thể mềm mại xinh đẹp của cô.
Cởi ra từng vòng từng vòng mảnh vải. . . . . .
Ánh mắt chim ưng sắc bén của Ám Dạ Tuyệt không cách nào rời khỏi thân thể của cô được, nhìn không xót chút gì trên dáng người uyển chuyển của cô, đường cong cổ mềm mại xinh đẹp, đường cong xương quai xanh rõ ràng, bộ ngực sữa trắng nõn, chiếc eo mảnh khảnh. . . . . . Đột nhiên hắn cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu dồn dập, máu trong thân thể đang bốc cháy điên cuồng, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Xoa nhẹ hai vai mềm mại trơn bóng của cô, cảm xúc trơn mềm khiến cho hắn không ngừng đè nén hơi thở khàn khàn.
Nước trút xuống ào ào, toàn thân hai người nhanh chóng ướt đẫm, giọt nước tinh mịn cũng giội lên ngọn lửa đang bốc cháy trong cơ thể hắn.
Hơi nóng bốc hơi làm toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh đều nhuộm thành một lớp đỏ hồng, Ám Dạ Tuyệt đưa một tay kéo cô vào trong lòng, vội vàng hôn lên cánh môi đỏ sẫm của cô, gặm mút từng chút nhỏ,. . . . . .
"Không. . . . . . Anh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Lại rơi vào nụ hôn của hắn, giọng nói của Nguyệt Tiêm Ảnh bị ngắt đứt quảng. Cô vùng vẫy lui hai bước về sau.
Mày rậm giống như lưỡi kiếm của Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt, nhìn vào đôi mắt lửa dục đang bốc cháy của cô , lửa giận và lửa dục đan vào nhau, hai tay mạnh mẹ nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn không để cho cô rút lui. Mang theo chút trừng phạt, hắn hơi dùng sức, đè cô ở trên giá rửa mặt. Đá cẩm thạch lạnh buốt liền truyền đến độ lạnh.
"Sao hả? Muốn chạy?" Ám Dạ Tuyệt nghiêng người che lưng cô lại, ngăn cô vùng vẫy, "Có phải vài ngày gần đây không chạm vào em, em liền quên nhiệm vụ của mình rồi không? Đã đồng ý làm tình nhân của tôi, sao, bây giờ muốn thể hiện đạo đức trong trắng của em sao? Đáng tiếc đáng tiếc, biểu hiện dâm dãng của em tôi đã biết từ lâu. . . . . ."
"Anh. . . . . ." Lời nói sỉ nhục giống như băng nhọn đâm vào trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh, thoáng chốc lạnh lẽo liền lan ra đến khắp cơ thể.
"Không cần. . . . . . A a. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nghiêng ngã thân thể qua hai bên, lại không thoát được trói buộc trong hai cánh tay mạnh mẽ của hắn .
Hai tay hắn xoa nhẹ, di chuyển cọ sát một loạt cảm giác khác thường trong cơ thể cô, cô lắc đầu, không cam lòng mình cứ sa đọa ở trong tay hắn như vậy.
Mắt hơi hơi nâng lên, vừa lúc đối diện với mặt gương.
Giữa gương chiếu rõ ràng hai thân thể quấn đè lên nhau giống như ruột già, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh của hắn, làm nổi bật da thịt trắng tuyết ngọc thạch của cô, bao nhiêu thị giác đều đập vào một hình ảnh, thật giống như dòng nước sạch quấn quanh chơi đùa hòn đá, một cứng rắn một mềm mỏng hợp thành hoàn mỹ.
Nguyệt Tiêm Ảnh xấu hổ đến hai gò má đỏ ửng càng thêm đỏ hơn, cô nhanh chóng cúi đầu, không dám ngẩng lên.
"Vì sao không nhìn?"
"Không. . . . . . Không nên nhìn, rất xấu hổ. . . . . ."
"Xấu hổ cái gì?" Bên môi thoáng hiện ý xấu, "Tới đây, nói cho tôi biết cảm giác chân thật của em. Càng dùng động tác chống cự đón nhận, sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền chán!" Ám Dạ Tuyệt để sát vào môi đỏ mọng của cô, giọng nói thô ráp nói: "Thân thể của em thành thật hơn em, cô gái dâm đãng!" Cúi đầu, liếm láp đôi môi nở nang, Ám Dạ Tuyệt cắn ngậm bày tỏ ngọn lửa trong lòng mình lúc này.
Nguyệt Tiêm Ảnh biết hôm nay không thoát khỏi , khép mắt lại, lặng lẽ bày tỏ tiếp nhận.
Có lẽ hắn nói không sai, thân thể của cô thành thật hơn cô. Quyến luyến cái ôm ấp dày rộng trong thân thể hắn, một bến tàu có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Mà lòng của cô, phải bao bọc che giấu để bảo vệ chính mình, không thể dễ dàng biểu lộ cách nghĩ chân thật của mình.
Cô gái dâm đãng? Thì ra ở trong mắt hắn cô chính là kinh khủng như thế.
Bàn tay dao động trên thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng dẫn đốt ngọn lửa trong người cô, ngay lúc giữ lấy cô, bên tai Ám Dạ Tuyệt hình như nghe được tiếng kêu to của Tuyết nhi —— Tuyệt ca ca. Tiếng nói trong trẻo như chuông bạc sạch sẽ thuần khiết là nốt nhạc hay nhất trên thế giới.
Tiếng thở dốc và tiếng thở hỗn hển của Nguyệt Tiêm Ảnh hợp thành một bản hòa âm tuyệt vời, ánh sáng mềm mỏng chiếu vào bóng dáng không ngừng dây dưa của hai người, một bức tranh hoàn mỹ với hình thức nguyên thủy hiện ra trước mắt.
Lúc hai người nặng nề thở dốc không quy luật, từng đợt hơi nóng không ngừng quấn lấy họ.
"Tuyết Nhi. . . . . ." Trong đôi mắt Ám Dạ Tuyệt đầy sương mù tình dục , thâm tình kêu gọi .
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Nguyệt Tiêm Ảnh rơi xuống, nhàn nhạt ẩn ẩn ánh sáng bi thương, nhẹ giọng thì thào: "Tuyệt ca ca. . . . . ."
Cái tên này mỗi đêm cô đều kêu gọi mấy trăm lần trong lòng, đối với cô mà nói quen thuộc như thế, lại xa lạ như. Cô chỉ có thể lặng lẽ mà gọi ở trong lòng, không thể lớn tiếng kêu ra.
"Ào ào ——" tiếng nước xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề còn có tiếng ngâm rên rĩ mềm mại.
Cột nước dày ấm áp trong suốt bốc lên hơi nước mờ mịt, quanh quẩn hai thân thể.
Nước và lửa dung hòa, kích thích va chạm tia lửa tình yêu tinh khiết chân thành nhất.
Giờ phút này ——
Họ chính là Tuyết nhi và Tuyệt ca ca.
Cô chính là Mộ Trần Tuyết hàng thật giá thật.
Không có trở ngại kiên cố, không có chướng ngại vật.
Cùng một chỗ, chính là dùng sức ôm đối phương, chỉ đơn giản như vậy.
********************************
Một tia sáng xuyên thấu qua khe hở bức màn len lén tiến vào, một chùm tia sáng dài nhỏ nhanh nhẹn chiếu lên trên giường.
Trên giường lớn màu trắng, hai người gắt gao quấn quanh một chỗ, dường như trải qua một trận mây mưa vẫn không rời xa.
Một đôi mắt trong trẻo, giữa ánh sáng mờ mịt giống ngôi sao rực rỡ. Trải qua một đêm hắn đòi hỏi vui sướng dục vọng vô độ, theo đạo lý cô phải rất mệt mỏi mới đúng, nhưng giờ phút này một chút buồn ngủ cô cũng không có. Có lẽ tối hôm qua Ám Dạ Tuyệt biểu hiện dịu dàng khiến cho cô không biết nguyên do thôi.
Nguyệt Tiêm Ảnh chống tay lên, nghiêng người tỉ mỉ đánh giá hắn ——