Không đợi cô mở miệng hỏi đây là thế nào Hàn Thất Lục đã đem bàn tay của anh đặt ở đỉnh đầu của An Sơ Hạ, còn nâng lên một nụ cười bất đắt dĩ:“An Sơ Hạ a An Sơ Hạ, cô thật là dù thế nào cũng không quên dự tính ban
đầu của mình.”
Dự tính ban đầu? Nghe Hàn Thất Lục nói như vậy cô
hết sức tự hào, đắc ý nói: “Đúng vậy, đại học với tôi mà nói chính là số mệnh, chính là ý nghĩa sống của tôi. Bảo tôi đừng học đại học vậy thì
đồng nghĩa với việc kêu tôi đi chết đi a...”
Hàn Thất Lục nghiêng đầu, đôi mắt thâm sâu xẹt qua một tia sáng không tên: “Tôi đi mua đồ
uống, cô đứng ở chỗ này chờ tôi. Còn nữa...” Thanh âm của hắn dừng một
chút, quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ cảnh cáo mà nói rằng: “Sau này
không cho phép cô nói đây là trường học của cô, cô cùng nó đã không có
bất kỳ quan hệ gì, cô cho dù chết cũng là ma Tư Đế Lan, hiểu không?!”
Bị thần kinh sao? An Sơ Hạ vẽ lên nụ cười vô sỉ: “Đã hiểu.” Thiên tài đã hiểu! Ai biết anh lại mắc bệnh gì?
Xoay người đi ra ngoài, vừa lúc đụng vào bác sĩ đang quay lại xem tình hình
phòng khám thế nào, bác sĩ tại chỗ quỳ xuống: “Xin lỗi xin lỗi, Tôi
không phải cố ý!” Có thể thấy được Hàn Thất Lục khí lạnh hướng đến.
Nhưng anh đến liến mắt cũng chưa từng nhìn đến vị bác sĩ kia, hướng cổng chính trung học Phúc Linh đi đến.
”Bác sĩ, không có sao chứ?” An Sơ Hạ hung hăng trừng liếc nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục, đi tới đở bác sĩ kia dậy.
Bác sĩ run rẩy môi chào hỏi Sơ Hạ, ngay cả thanh âm cũng là run rẩy: “Mỹ
nữ... A không, tiểu cô nương, không! Tiểu thư, vừa rồi là... Là ai?”An
Sơ Hạ vô cùng bình tĩnh trả lời: “Hàn Thất Lục, một người ỷ vào trong
nhà có tiền thì kiêu ngạo trong mắt không coi ai ra gì!” Lời mới vừa
nói, mới vừa được cô đở dậy bác sĩ lại đặt mông ngồi trên mặt đất, ngay
cả mắt cũng là ngây ngô tiết không tiêu cự.
”Bác sĩ? Ông làm sao vậy? Ông không sao chứ?” An Sơ Hạ cuống quít ngồi chồm hổm xuống...
Mà bên kia, Hàn Thất Lục cơ hồ là không có bị cản trở liền phía cổng chính trường trung học Phúc Tinh, trước anh còn chuẩn bị danh thiếp cho rằng
sẽ có người ngăn cản anh, không nghĩ tới nơi đây chỉ có một bảo vệ, vẫn
cầm một cái chổi ở quét rác. Bảo vệ đang quét rác? Người vệ sinh chứ?
Nhân viên bảo vệ kia thấy Hàn Thất Lục tiến đến chỉ là khẽ gật đầu, ngược
lại tiếp tục để anh đi. Đây cũng không phải là bỏ rơi nhiệm vụ, mà là
trường học không có bảo vệ nghiêm ngặt như học viện hoàng gia Tư Đế Lan, nội quy trường học cũng không quy định người ngoài không được đi vào
trường học. Hơn nữa, hôm nay là thứ bảy, không phải là thời gian bình
thường đi học. Anh ta lại càng không có cần phải ngăn Hàn Thất Lục.
Nhìn xung quanh một chút, trường này tuy rằng không lớn, nhưng đối với người xa lạ như anh mà nói tìm được siêu thị để mua đồ uống lạnh cũng khó
khăn. Vừa đúng lúc này có một đám nữ sinh đi ngang qua ở đây, xem bộ
dáng là mới vừa hết tiết.
”Trường học các người bán đồ uống lạnh ở chỗ nào?” Đứng tại chỗ quan sát trường này một lúc, chú ý tới hai bên
trái phải, nhìn ánh mắt anh có vẻ có chút sốt ruột, nhưng vẫn quay đầu
sang hỏi đám kia nữ sinh.
Các nữ sinh ngày hôm nay không có mặc
đồng phục học sinh, một đám ăn mặc sặc sỡ, thấy việc trai đẹp bắt chuyện với mình các cô vội vàng đánh bạo đi lên.
Dẫn đầu là nữ sinh tóc vàng uống ba gợn sóng, mascara rẻ tiền. Cô ta cố sức ra vẻ thục nữ đi
đến trước, vẽ lên nụ cười ngọt ngào nói: “Quầy bán quà vặt ở sau phòng
học quẹo trái, sau đó vòng qua một vườn hoa có thể thấy một phòng in,
phía sau phòng in đó chính là quầy bán quà vặt.”