”Tôi dẫn anh đi, nơi này chỉ có một chỗ duy nhất có bán đồ uống lạnh là siêu thị bên trong trường học.” An Sơ Hạ thân thiện nhắc nhở, nào
biết Hàn Thất Lục đột nhiên giống như biến thành người khác, chặt chẽ
nhìn chằm chằm vào cô. Cô thì thế nào? Lại làm cái gì sai lầm rồi sao?
Rõ ràng không có nói sai... Tổ tông này thật đúng là khó phục vụ!
Hàn Thất Lục tâm tình bây giờ giống như đã tan ra như nước, rõ ràng là nước nhưng trong lòng vẫn như lửa đốt, loại cảm xúc này lại làm anh cảm thấy vừa giận buồn. Hồi lâu, ở phòng khám bệnh nhỏ bác sĩ len lén nhìn soi
mói, Hàn Thất Lục ôm An Sơ Hạ đem vai cô siết chặt cô vào trong lồng
ngực.
Thật hy vọng cả đời này đều như vậy, nhưng là anh không
thể. Người tỏ ra thân thiết cùng anh cũng là vì ích lợi nào đó, giống
như người đó... Người đó có thể vì ích lợi xoay người rời đi, từ đó
không có liên lạc với anh nữa. Rõ ràng là một giây trước còn nói cuộc
đời này không thay đổi, nhưng là một giây kế tiếp sẽ cầm vé mà bước lên
máy bay không một chút chần chừ.
Cái cảm giác hận, cảm giác tuyệt vọng, anh không muốn trải nghiệm lần thứ hai nữa. Nghĩ tới đây, thân
thể Hàn Thất Lục khẽ run lên, ngay sau đó đem An Sơ Hạ đẩy ra trong
ngực, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “An Sơ Hạ.”
”Sao...sao vậy?” Cô
bị thái độ đột nhiên thay đổi liên tục của Hàn Thất Lục làm cho sợ. Ánh
mắt Hàn Thất Lục mặc dù thỉnh thoảng khiến cho cô chợt kích động, nhưng
là cô chưa từng thấy Hàn Thất Lục qua loại ánh mắt này như hiện tại.
Ngoài trầm mạc ra, lại có lòng đau, còn có... Một tia tuyệt vọng.
Hưm? Tuyệt vọng?
Loại người vẫn cảm thấy mình đứng trên tất cả mọi người như anh cư nhiên sẽ
tuyệt vọng? Không không không, đây tuyệt đối là cô bị hồ đồ rồi! Cầm thú chưa bao giờ tuyệt vọng, mặc dù thỉnh thoảng anh cũng sẽ có nhân tính
một chút.
”Nếu như có một ngày, cho cô chọn một lựa chọn.” Nói
tới đây, Hàn Thất Lục nghiêng mặt nhẹ liếc bác sĩ đang khám bệnh, đôi
môi hé mở, bật ra một chữ: “Cút!”Vị bác sĩ kia sửng sốt, nhất thời khắp
người đều là mồ hôi lạnh. Thiếu niên này, chẳng phải chính là người
thường xuất hiện trên TV đó sao?
—— người thừa kế tập đoàn Hàn
Thị Hàn Thất Lục. Sau khi nhận thức được điều đó, sau lưng vị bác sĩ
càng ra nhiều mồ hôi lạnh, bật máy điều hoà rồi mà không khí phòng bệnh
vẫn nóng đến mức chảy nhiều mồ hôi như vậy, cơ hồ thấm ướt cả áo blu
trắng. Không được, ông muốn đi ra ngoài, Nghĩ như vậy, bác sĩ cúi đầu,
nghiêng người vòng qua bọn họ đi ra khỏi nơi này.
Điều này
cũng... Tựa hồ quá khoa trương đi? An Sơ Hạ khóe miệng không tự chủ co
giật, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: “Anh vừa rồi muốn hỏi tôi cái
gì?” Giọng nói của cô trước sau như một, rất nhẹ nhàng, lại làm cho Hàn
Thất Lục vô cùng khó chịu.
Cố đè xuống trong lòng không vui, Hàn
Thất Lục mặt lạnh tiếp tục hỏi: “Hai lựa chọn, một là cho cô cơ hội vào
trường đại học hạng nhất, một cơ hội khác là luôn ở bên cạnh tôi. Trong
hai nhất định phải chọn một, cô chọn cái nào?”
Nghe một chút! Vấn đề này hỏi hơi có nội hàm! Đây là tư tưởng của thiếu gia nhà có tiền sao!
”Lên đại học.” Coi không chút nghĩ ngợi liền trả lời, vậy mà đáy lòng một
góc lại truyền đến một trận co rút đau đớn. Thế nào? Không phải là uống
thuốc rồi sao? Cô đau cái gì đau! Sau lại ý thức được, đây không phải là đau bụng, là đau lòng.
Phải! Cô sẽ đau lòng? Không được!
Hôm nào phải đi bệnh viện xem một chút buồng tim, trong khoảng thời gian
này ở Hàn gia tuyệt không Thái Bình, ngày nào cũng kích động tới cô.
Đứng ở đối diện cô là Hàn Thất Lục, vào lúc này cười lớn, cô ngây ngốc nhìn
Hàn Thất Lục mới vừa rồi còn có bộ dạng âm lãnh, hiện tại lại cười đến
sắp thở không nổi. Đây là... Chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho cô
biết?