Chẳng lẽ cô là không khí hả? Vào lâu như vậy, đến bây giờ mới phát hiện
sự tồn tại của cô! Trời ạ! Loại tổng quản lý này, đúng là nhìn thế nào
cũng không vừa mắt.
Biểu cảm khuôn mặt không chút gợn sóng, cô
liếc mắt nhìn một cái, rồi lại cúi đầu lấy điện thoại chơi game. Chơi
rất nhiều cũng rất giỏi, game nào cũng chơi được, cái gì mà bắn cá,
angrybird, trò cô thích nhất là chém dưa hấu.
Tôi chém! Tôi chém! Tôi chém chết anh Hàn Thất Lục! Ôi chao? Hàn Thất Lục mới vừa nói cái
gì? Ngửa đầu, màn hình điện thoại lập tức hiện lên: GAMEOVER~
Ánh mắt của mọi người ban đầu hầu như đều nhìn bọn họ, nhưng bây giờ toàn
bộ đều nhìn họ. Không, là nhìn vào trên người cô. Cô tự biết rõ, mình
không có sức hút tới mức để toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm cô. Vậy
nguyên nhân duy nhất chính là ngồi ở đối diện cô —— Hàn Thất Lục!
Khóe miệng giật giật, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, anh ta vùi đầu
nghiêm túc nhìn thực đơn. Để cô nhớ lại 1 chút, mới vừa rồi cầm thú Hàn
Thất Lục này rốt cuộc đã nói cái gì... Mới vừa rồi cô đang chơi chém dưa hấu, chơi đến cửa thứ hai, hình như nghe được “Cô ấy là vị hôn thê của
tôi“. Không sai! Chính là câu này! Những lời này chính là vấn đề!
”Cái đó...” Cô mới vừa mở miệng, tổng quản lý kia vốn chỉ nịnh hót Hàn Thất
Lục bỗng dưng nhìn cô mỉm cười rực rỡ, còn dị thường nhiệt tình tới
trước mặt An Sơ Hạ hỏi: “Thiếu phu nhân! Cần tôi giúp gì không ạ?”
Á, Thiếu phu nhân? Tay cô run lên, điện thoại di động trên tay rơi xuống
mặt đất. Tổng quản lý kia cuống quít cúi người giúp cô đem iphone4S nhặt lên, hơn nữa còn dùng miệng thổi, thật ra không có bụi, lúc này mới
cung cung kính kính hai tay dâng lên điện thoại, đưa tới trước mặt An Sơ Hạ: “Thiếu phu nhân, của cô đây.”
Lần nữa bị ba chữ 'Thiếu phu
nhân' như sấm sét đánh trúng, cô ngây ngô ngẩn người tại đó không biết
phản ứng ra sao. Nếu như lấy thì thừa nhận mình là 'Thiếu phu nhân', nếu như không lấy, tổng quản lý này tuyệt đối vẫn duy trì cái tư thế này.
Làm sao bây giờ? An Sơ Hạ đưa mắt cầu cứu nhìn Hàn Thất Lục, anh cảm
nhận được sự bàng hoàng bất an của cô, ngẩng đầu lên.
Khi Hai tầm mắt gặp nhau, mọi người rất ăn ý lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Đối mặt với những ánh sáng chớp nhoáng kia, An Sơ Hạ mím môi, nghiêng
đầu nhìn về phía cửa sổ. Đây quả thực là xâm phạm quyền chân dung cô!
Nhưng nếu lúc này tức giận cầm cái ly trên bàn ném qua, hình tượng của
cô sẽ sụp đổ.
”Cô bị họ dọa sao?.” Hàn Thất Lục câu nói đầu tiên
là câu này, An Sơ Hạ mặc dù nhìn về phía cửa sổ, nhưng vẫn cảm giác được tổng quản lý thân thể nặng nề run rẩy. Cắn răng, quay đầu mỉm cười nói: “Tôi không có bị hù được, chẳng qua là... Không thích bọn họ nhìn.”
Hàn Thất Lục ôn hòa nhìn cô rồi quay đầu nhìn xung quanh, những người kia
vốn là cầm các loại công cụ chụp hình, lập tức thu hồi, nên ăn cơm thì
ăn cơm, nên nói chuyện thì nói chuyện. Một ánh mắt, có thể làm cho nhiều người sợ như vậy... An Sơ Hạ hung hăng nuốt nước miếng một cái.
” Không cần Điện thoại à?” Hàn Thất Lục nhàn nhạt nhắc nhở.
Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại còn trong tay tổng quản lý, tay ông ta
cũng có chút phát run, vẫn còn duy trì tư thế ban đầu đưa điện thoại cho cô. Cuống quýt cầm điện thoại, nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang
suy nghĩ một chút.”