Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 158: Chương 158: Cô Có Tôi




Tổng quản lý mỉm cười rực rỡ: “Nào có nào có, có thể làm chút việc vì Thiếu phu nhân là vinh hạnh của tôi.”

”Im miệng đi, nói ít mấy câu! Nếu không có cá, những thứ khác làm xong thì bưng lên đi.” Hàn Thất Lục giương tay lên đem thực đơn tùy ý ném ra ngoài, Tổng quản lý tung người nhảy một cái... Ngã rất vô ích. Thấy An Sơ Hạ đang nhìn, ông ta hắc hắc hắc cười khúc khích mấy tiếng nhặt thực đơn dưới đất rồi bò dậy đi mất.

”Phốc.” Cô che miệng cười rộ lên, hơi gương mắt nhìn liền thấy Hàn Thất Lục cười như không cười nhìn cô, hỏa khí 'xoẹt' một cái liền tăng cao. Vừa định lớn tiếng chất vấn, lại ý thức được nơi này có rất nhiều người, vì vậy kìm chế, nén giọng xuống thấp, đứng lên tới bên Hàn Thất Lục. Ngay sau đó, khi ánh mắt anh mơ màng, cúi người xuống ghé vào tai anh thì thầm: “Đi theo tôi đến phòng vệ sinh.”

Nói xong, cô đứng thẳng người, quay đầu đi tới phòng vệ sinh. Vậy mà Hàn Thất Lục ngay sau đó cũng đứng lên, rất tự nhiên kéo cổ tay cô: “Em biết phòng vệ sinh ở chỗ nào sao? Em yêu?.”

Cố ý, tên cầm thú này tuyệt đối là cố ý! An Sơ Hạ khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn là mỉm cười nói: “Không biết, phiền anh dẫn em đi đi.” Hàn Thất Lục cong khóe miệng, tràn đầy đắc ý. Ở dưới mắt mọi người dẫn An Sơ Hạ đi đến phòng vệ sinh. Đi tới cửa phòng vệ sinh nữ, không có ai, An Sơ Hạ trực tiếp túm anh đến trước bồn rửa tay.

”Em yêu, sớm như vậy đã không thể chờ đợi sao?” bộ mặt Hàn Thất Lục vẫn vui vẻ như cũ, nhưng nụ cười kia hết sức giảo hoạt, cuối cùng, làm bộ thở dài nói: “Được rồi, có gì không thể nói ở ngoài lại phải ở chỗ này nói với tôi?”Cô không trả lời, đầu tiên là đi tới vòi nước bên cạnh rửa tay, sau đó vỗ nước lên mặt mình bát. Chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống cô mới rút khăn giấy lau khô mặt.

”Hàn Thất Lục, tại sao anh phải như vậy? Anh không phải là muốn cho toàn bộ thế giới biết tôi là của anh...” Nói một nửa cô dừng lại không có tiếp tục, hít sâu một hơi mới nhìn Hàn Thất Lục nói: “Tôi ở học viện Tư Đế Lan đã rất khó sống rồi, anh thì có người người ái mộ, thân phận của anh, địa vị của anh, nhưng tôi có cái gì? Những người hâm mộ anh, chỉ biết đem tôi băm thành từng đoạn. Tôi rất sợ chết nha!”

Nhất thời, trong phòng vệ sinh một mảnh im lặng. Có mấy người vốn là muốn tới nhà vệ sinh, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ liền vội vàng lui ra ngoài, rời đi. Chưa từng có người nào dám đắc tội Hàn Thất Lục, chỉ có cô, An Sơ Hạ.

Nghiêng đầu sang một bên, anh ta bày ra dáng vẻ khổ não: “Ai dây, làm sao bây giờ đây? Cô nói sợ chết... Vậy Tôi để cho mẹ tôi sắp xếp cho cô mấy vệ sĩ từng bước không rời theo sát cô thì sao? Như thế, không ai dám khi dễ cô, cũng không ai dám đem cô băm ra từng đoạn.”

Anh vừa giỡn vừa nói, nhưng An Sơ Hạ cũng không có bị anh chọc cười, thậm chí còn không có buồn cười, ngược lại sắc mặt càng thêm khó coi. Cắn chặt môi dưới, cô không nói gì.

Thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, Hàn Thất Lục tiến lên mấy bước đi tới trước mặt cô, vươn tay, dùng ngón tay cái lau khô những giọt nước trên mặt cô. Thời gian ở lúc này như dừng lại, khuôn mặt đáng chết lại không giải thích được mà nóng lên.

”Tôi có người ái mộ, thân phận của tôi, địa vị của tôi, điều này không sai.” Hàn Thất Lục cúi người xuống, hôn lên trán cô: “Nhưng cô có tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.