- - Nhưng cô có tôi.
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô bất
giác mà run rẩy. Mặt càng lúc càng nóng, cô đẩy Hàn Thất Lục ra, chạy ra khỏi buồng vệ sinh, về chỗ ngồi xuống. Tim đập mạnh gấp mấy lần bình
thường.
”Cô đã trở lại, thiếu phu nhân.” Thức ăn đã đặt đầy trên
bàn, nhìn thấy An Sơ Hạ về chỗ ngồi, Tổng quản lý cười nói với An Sơ Hạ: “Xin hỏi cô cần uống chút gì không? Tôi đi lấy.”
”A, uống chút
gì...” Cô nhìn rượu đỏ trên bàn, rõ ràng không phải cho cô uống mà là
cho Hàn Thất Lục uống. Cô chỉ chỉ hai chai rượu đỏ kia nói: “Anh ấy còn
phải lái xe, đem hai chai rượu này cất đi, lấy cho chúng tôi nước trái
cây là được.”
Tổng Kinh Lý cười vẻ mặt bí hiểm: “Thiếu phu nhân thật chu đáo, tôi lập tức lấy nước trái cây tới, nước chanh được không ạ?”
An Sơ Hạ gật đầu, bị 'vẻ mặt hiền lành' với tươi cười kia khiến tim vốn
đã bình tĩnh lại đập thần tốc. Chết tiệt! Cô khi nào vô dụng như vậy hả? Đúng rồi, Hàn Thất Lục sao lại không trở lại? Anh đi toilet sao? Hừ! Ai thèm quản anh! Vừa rồi không có cảm giác, hiện tại đói muốn chết. Ăn
thôi ăn thôi!
Vì thế cô không nghĩ nữa, ăn cực kỳ là vui vẻ. Tâm tình không rõ như khí trời bên ngoài, sáng sủa nhìn không thấy một đám mây.
Trước bồn rửa tay nhà vệ sinh.Nhìn bóng lưng An Sơ Hạ hốt hoảng lúg túng chạy ra, Hàn Thất lục cúi đầu
cười. Cô gái kia, mới có như vậy thôi mà đã đỏ mặt a, thật là thú vị...
Đột nhiên sau lưng sáng lên, cực kỳ mỏng manh, như một cái chớp mắt,
thần kinh nhạy cảm Hàn Thất Lục đã nhận ra.
Đôi mắt trở nên u ám. Nụ cười của Hàn Thất Lục không còn lại chút gì. Quay đầu, từ chỗ không ai chú ý dắt ra một người. Người kia rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh.
Trong tay vẫn đang cầm máy quay Sony.
Dùng đầu ngón chân cũng
nghĩ ra ngay người này trong đội chó săn. Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, dám chụp ảnh Hàn Thất Lục anh...
”Thất Lục thiếu gia tha mạng!
Tôi hiện tại sẽ đem những ảnh vừa rồi chụp được xóa sạch, tuyệt đối sẽ
không tiết lộ ra ngoài! Tôi thề! Van xin anh tha cho tôi đi, trong nhà
tôi còn có một mẹ già cần chăm sóc, phía dưới lại vẫn còn một đứa con
đang tuổi bú sữa, van xin anh thủ hạ lưu tình.” Kẻ tiểu nhân kia vẻ mặt
hoảng sợ, Hàn Thất lục tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Nếu
không quá cần tiền, nếu không vì tin tức này quá kinh động, nếu không
trùng hợp tại nhà hàng gặp được anh ta, nếu không đánh chết anh ta cũng
không dám chụp ảnh Hàn Thất lục!
Nghe người kia nói như vậy, Hàn Thất lục đột nhiên liền hạ mặt nói: “Ảnh tôi có thể cho anh đem đến tòa soạn báo bán đi.”
”Không không không!” Người kia lập tức lắc đầu: “Anh sẽ giết tôi mất, tôi
không dám đem ảnh chụp này tiết lộ ra ngoài, ảnh chụp này tôi sẽ đem tất cả xóa sạch!” Nói xong liền chuẩn bị động thủ, Hàn Thất lục lập tức
liền chặn động tác của anh ta lại.
Người kia không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục.
”Hàn gia đang chuẩn bị tìm cơ hội tốt đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, nếu
hiện tại anh đem ảnh chụp này xóa bỏ, tôi đây tuyệt đối sẽ giết anh!”
Nhìn thấy người kia thân thể run lên một phen, Hàn Thất lục mỉm cười
nói: “Nhớ rõ đem cái ảnh chụp này bán cho tòa soạn báo 'Ánh mặt trời',
nói đây là ý của tôi, giám đốc tự nhiên sẽ trả cho anh thù lao tương
đối. Còn lại là chuyện của ông ta, không cần anh quan tâm, mau đi làm
đi.”