Edit + Beta: NhoxPanda2
Nhìn xuyên qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính thủy tinh, anh rõ ràng nhìn thấy An Sơ Hạ đang ngồi ở góc quán cà phê vị trí gần cửa sổ. Đồng thời, ngồi ở chỗ kia còn có Mạc Hân Vi.
”Làm sao vậy?” thấy Hàn Thất
Lục cước bộ dừng lại, Ba Tát Lệ nghi hoặc mở miệng hỏi. Nhớ lại tối hôm
qua anh đã cảnh cáo, Ba Tát Lệ liền vẫn không dám quá gần Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục quả thật nói được thì làm được, không có truy cứu chuyện cô ta làm với An Sơ Hạ, cũng đối với sự kiện tối hôm qua im lặng không đề cập tới. Chỉ là cô ta có thể nhận thấy được, Hàn Thất Lục lúc lơ đãng ánh
mắt nhìn thấy cô ta càng lúc càng băng lãnh rồi. Chuyện này cũng không
phải là cái gì tốt.
Thần tốc thu hồi ánh mắt, Hàn Thất Lục
nghiêng đầu nhìn Ba Tát Lệ liếc mắt một cái nói: “Cô mau về phòng học
đi, đừng đi theo tôi nữa.”
Tuy cảm giác cực kỳ bực tức, nhưng là
sợ Hàn Thất Lục chuyện xưa nhắc lại, Ba Tát Lệ cắn răng một cái, cúi đầu lưu luyến không rời hướng phòng học đi đến. Dù sao bọn họ cũng là tại
học cùng lớp lý, đến thời gian đi học tự nhiên lại gặp nhau thôi!
”Oa?” Manh Tiểu Nam lúc này mới phát hiện An Sơ Hạ ngồi với Mạc Hân Vi. Cô
gái này cô nhận ra, ngày đó cô ta đến phòng học tìm An Sơ Hạ, mà còn, An Sơ Hạ cùng cô ta, quan hệ không hề tốt chút nào. Bất quá hiện tại đây
là có chuyện gì? Hai người ngồi cùng một chỗ xem ra hợp nha.
Chú ý thấy Manh Tiểu Nam biểu tình nghi hoặc, An Sơ Hạ ngoắc cô đến sau đó
nhàn nhạt chỉ chỉ Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử: “Từ hôm nay trở đi, hai người họ cũng là bộ hạ của tớ rồi. Với cậu là cùng một đẳng cấp, còn không
mau chào hỏi.”
Muốn nói kiểm hàm ý, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam
kia quả thực là đến chỗ đạt tới trình độ đỉnh cao. Chỉ cần nghe An Sơ Hạ đơn giản một câu bộ hạ, Manh Tiểu Nam lập tức liền hiểu được, không sợ
gì tùy tiện kéo cái ghế dựa sát vào người An Sơ Hạ ngồi xuống, tự như
thân thiết kéo qua Mạc Hân Vi đong đưa vài cái nói: “Hảo đồng chí! Hân
hạnh, hân hạnh!”
Sắc mặt Mạc Hân Vi ngay lúc đó muốn nói, ví như ăn
phải mười đống phân cực kỳ kinh tởm! Chỉ thấy cô ta khóe miệng giật
giật, sau đó hung hăng bỏ ra Manh Tiểu Nam hai mắt khó chịu trừng An Sơ
Hạ nói: “Cô đây là có ý tứ? Cái gì bộ hạ? Cô chắc hẳn không phải cố ý
chỉnh của tôi đi?”
Khoát tay không có gì, An Sơ Hạ vỗ vỗ vai Mạc
Hân Vi mỉm cười nói: “Đừng nóng giận, tôi chỉ sợ nha đầu kia đại não
không tiêu thụ được chuyện này thôi! Đừng để ý!”
Mạc Hân Vi áp
chế lửa giận, lại liếc mắt nhìn Manh Tiểu Nam lạnh lùng nói: “Về sau
thấy tôi đùng kêu đồng chí hay bằng hữu gì, tôi với cô, cũng không cùng
một đẳng cấp!”
Dứt lời, Hoàn Tử cùng Mạc Hân Vi rất ăn ý đứng lên cất bước đi ra quán cà phê. Đương nhiên, Hoàn Tử vẫn để lại số điện
thoại cho An Sơ Hạ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Dù sao họ đã có cùng chung kẻ địch, như thế... ân oán cá nhân vẫn là hết thảy đều để ở một
bên.
”Tớ thấy cô ta liền xem tớ là một cấp bậc! Nói không chừng
chỉ số thông minh về phương diện này so với tớ là đệ nhất cấp! Cái thái
độ thôi thôi! Thật là!” Lúc Mạc Hân Vi vừa đi khỏi, Manh Tiểu Nam khó
chịu theo sát An Sơ Hạ châm chọc đạo.
Đối với cái này, An Sơ Hạ
từ chối cho ý kiến. Uống một ngụm cà phê, phát hiện loại cà phê này so
với loại mà trước đây cô từng uống ngon hơn rất nhiều. Ít nhất vị hoàn
toàn khác nhau.
”Đúng rồi.” Cô hạ ly cà phê xuống, nghiêm trang
hỏi Manh Tiểu Nam: “Tớ vẫn chưa kịp hỏi cậu. Ngày hôm qua sau khi thi
xong, cậu cùng Ba Tát Lệ... Không phát sinh chuyện gì đi?”
Manh
Tiểu Nam di chuyển ngồi vào vị trí đối diện An Sơ Hạ, vẻ mặt dương dương đắc ý: “Có thể phát sinh chuyện gì? Nói cho cậu biết! Tớ cùng cô ta đã
làm quen rồi.”
”Tốt tốt!” An Sơ Hạ trước mắt sáng lên: “Vậy cậu có thể hẹn cô ta buổi tối, sau khi tan học xong đến gặp ở thư viện?”