Edit: Thanh Tuệ An
Beta: NhoxPanda2
Manh Tiểu Nam nghiêng đầu có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu: “Nếu dùng chút kế sách mà nói, hẳn là tuyệt đối không có vấn đề!”
Tuy cô có chỉ số thông minh không cao như An Sơ Hạ, nhưng là về phương diện này cô rất thông thái, đầu óc của cô lúc này so với An Sơ Hạ dùng tốt
hơn! Đương nhiên, An Sơ Hạ chỉ là không muốn dùng, cô nếu là nghĩ muốn
tính kế người nào rồi... Như thế người nọ tuyệt đối khó sống rồi!
”Vậy là tốt rồi! Nhớ rõ nhất định phải hẹn cô ta đến thư viện, để cho cô ta
không dám về nhà nữa!” Khinh thường ai không khinh là đi khinh bản cô
nương”
”Lão Đại! Thục nữ, thục nữ!” Manh Tiểu Nam vừa vỗ vai An
Sơ Hạ để cho cô bình tĩnh, một bên biểu tình lại trở nên nổi lên nghi
ngờ. Đột nhiên động tác dừng lại một chút, kinh ngạc hỏi han: “Trời! Lão Đại, cậu vội vả muốn đem Ba Tát Lệ chạy đi mà không trở về là vì... Cậu thực sự muốn độc chiếm Thất Lục thiếu gia đi?”
”Phụt - -” trong
lúc này nhịn không được, An Sơ Hạ đem miệng chứa cà phê vẫn chưa kịp
nuốt vào miệng tất cả đều phun vào mặt Tiểu Nam【 đáng đời! 】 lúc ấy An
Sơ Hạ trong lòng là nghĩ như vậy.
Vừa vặn lúc người phục vụ đi
ngang qua kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Manh Tiểu Nam ba
giây. Mãi đến An Sơ Hạ bình tĩnh ho khan hai tiếng thản nhiên nói: “
Phục vụ, có thể lấy giúp tôi khăn giấy ra đây?”
”Dạ được ạ!” Người phục vụ lúc này mới lấy lại tinh thần, nhấc chân thần tốc chạy hướng quầy.
”Lão Đại, mới sáng ra đã bị cậu tặng cho lễ gặp mặt rồi?” Manh Tiểu Nam sắc
mặt thê thảm, lúng túng lau mặt, hung hăng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ:“Cũng may hôm nay tớ không trang điểm không thì chắc thành quỷ mất rồi!”
An Sơ Hạ nhún nhún vai, không thể nề hà nói: “Ai bảo cậu đột nhiên nói cái gì độc chiếm, độc chiếm tài sản dễ nói, độc chiếm Hàn Thất Lục... Cậu
làm tớ buồn cười chết mất!”
Lúc này ở phía sau người phục vụ cầm một bao giấy ăn đi tới, hai người liếc nhau, không ai có ý định ầm ĩ tiếp.”
Chỉnh lý lại khuôn mặt Manh Tiểu Nam đang chuẩn bị tìm lại tinh thần đã mất,
An Sơ Hạ liền vỗ bàn, thiếu chút nữa đem đã Phỉ Lỵ Á đang nằm úp sấp ở
trên bàn ngủ đánh thức.
”Nói đến quỷ... Cậu nhắc nhở tớ rồi!” An Sơ Hạ dương dương đắc ý: “Giữa trưa tớ mời hai cậu ăn cơm! Đi, đi học đi!”
Manh Tiểu Nam bẩm sinh là một kẻ ham ăn, ở một khắc này phát huy vô cùng
thuần thục: “Này một tuần cậu đều phải mời tớ ăn cơm trưa, còn có, một
tuần bài tập cậu đều phải giúp tớ làm cả, còn nữa này một tuần cậu mỗi
ngày đều phải mời tớ ăn một cây kem Haagen-Dazs!”
Nghe xong lời
này, An Sơ Hạ cứ thế từ trên xuống dưới đánh giá Manh Tiểu Nam nghiêm
túc hơn một phút. Sau cùng cô câm nín gật đầu, trong mắt hèn mọn có gì ý gì đó không rõ ràng: “Được a Giang Nam đồng chí, Một Ngày không gặp như cách Ba Năm, chí hướng tăng trưởng a!”
An Sơ Hạ khinh bỉ coi
thường, Manh Tiểu Nam ngây ngô cười haha: “Này không phải ** lãnh đạo
tốt, đời sống sinh hoạt của nhân dân cũng được đề cao, bánh pút-đing nhỏ cũng dù sao cũng phải đổi thành kem Haagen-Dazs a!”
Trước kia
đụng tới loại tình huống này, Manh Tiểu Nam tối đa xảo trá mấy chỉ cần
vài cái bánh pút-đing hoặc là kem làm từ đường tinh khiết, hiện tại mới
mở miệng liền là kem Haagen-Dazs, loại này cấp bậc thăng mặc dù có điểm
mạnh, tiền ngân hàng mà An Sơ Hạ gởi, nên sử dụng rồi!”
”Thôi hỏng rồi!” An Sơ Hạ trợn trừng mắt: “Đem Phỉ Lỵ Á đánh thức, đến giờ vào học rồi.”
”Bây giờ thời tiết thật tốt, phong cảnh cũng thật tốt...” Vài người nhã nhặn hướng cửa quán cà phê đi ra, đi ở phía sau Manh Tiểu Nam đột nhiên kéo
kéo tay áo An Sơ Hạ, cô không rõ chân tướng liền quay đầu xem thử...