Nhìn bóng lưng của bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, Tổng quản lý liền khóc
vui mừng. Giơ lên trong tay một ly nước chanh, phất phất tay: “ Thiếu
phu nhân, người tốt sẽ có báo đáp!!”
-- Ồn ào.
Nhất thời
kích động, vung tay không kiểm soát. Nước chanh toàn bộ vẫy ra ngoài,
trực tiếp hoa lệ rơi vào tóc ông, nhất thời “ Ướt sũng“. Bên cạnh nhân
viên phục vụ thấy thế bận rộn tìm khăn lông chạy đến, trước mắt phải
giúp ông ta lau, nhưng ông cự tuyệt. Mở to mắt nói: “Đi đi! Lau cái gì
mà lau, tôi gọi mấy người tới hả?”
Vốn đang yên tĩnh, Hàn Thất Lục vừa rời khỏi, trong nhà hàng liền vang lên một trận cười
Hàn Thất Lục ngồi lên xe, An Sơ Hạ vừa uống nước chanh vừa khổ não nghĩ
chuyện sau khi uống xong phải đem ly trả lại. Nếu như trả lại nhất định
phải đi bằng xe, nhưng Hàn Thất Lục sẽ mang cô tới sao? Đáp án nhất định sẽ là không. Nhưng nếu không trả lại cho ông ấy, ông có trách cô không, không phải sẽ nói không dám trách cô chứ.
Nhưng luôn cảm thấy trong lòng là lạ, giống như thiếu người khác cái gì đấy.
”Đến rồi!” Đang ngẩn ngơ, Hàn Thất Lục đã dừng xe lại. Vừa ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lại thấy “Bệnh viện Tiêu thị“. Không phải là bệnh viện Hàn
Thị, bất quá bệnh viện Tiêu thị là...Bệnh viện nhà Tiêu Minh Lạc sao?
Thế giới làm sao có thể nhỏ như vậy?
”Đây là bệnh viện nhà Minh Lạc, kĩ thuật đứng đầu trong ngoài nước, tôi dẫn cô đi khám. Xuống xe đi.”
Hàn Thất Lục lúc nói lời này tuyệt không cảm thấy kì quái, nhưng trong lỗ
tai An Sơ Hạ nghe tới cũng là vô cùng khó hiểu. Vì có chút dị ứng, mang
cô tới đây cái gì bệnh viện kỹ thuật đứng đầu trong ngoài nước.Có phải không có chút giết muỗi bằng dao mổ trâu?
Cửa sổ xe đột nhiên có người gõ vang, âm thanh yếu ớt từ bên ngoài truyền
đến: “Tiên sinh, nơi này không cho phép dừng xe.” Xe cách âm hiệu quả
rất tốt, có thể nghe âm thanh bên ngoài bởi vì nhân viên an ninh nói
rất to.
Chau mày, nhấn nút, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống. Nhân
viên an ninh kia vừa nhìn thấy mặt Hàn Thất Lục, lập tức liền im lặng,
sắc mặt trắng bệch:“ Là Thất Lục thiếu gia a.... Cậu đến khám sao?”
Đối với chuyện không cho phép dừng xe nhân viên an ninh kia không nói đến một chữ.
Mở cửa xe, anh khom lưng đi ra ngoài, An Sơ Hạ cũng ra khỏi xe. Trên môi ngứa một chút, thật khó chịu.
Hàn Thất Lục nhìn cô vẻ mặt chán chường, liếc mắt nhìn khinh bỉ nói: “Biết
mình ăn hải sản dị ứng còn ăn tôm hùm! Cô có biết có người dị ứng sẽ lên cơn sốc, thậm chí còn có thể chết người? Cái mạng nhỏ của cô, cũng
thiếu chút nữa bởi vì tham ăn mà vứt bỏ có biết không?”
Biết Hàn
Thất Lục vì muốn tốt cho cô, cô không có mạnh miệng nói lại, chẳng qua
hạ giọng xuống trả lời: “Tôi không biết tôi ăn hải sản sẽ dị ứng.”
Hàn Thất Lục đang đi thì dừng lại: “Ý của cô là cô trước kia ăn tôm hùm đều không dị ứng sao? Tôi lập tức sẽ để cho nhà hàng kia... “
”Không phải vậy!” Cô cuống quít ngăn cản Hàn Thất Lục, khoát khoát tay giải thích: “Là tôi trước kia chưa bao giờ ăn hải sản...”
Trong nhà dựa vào một mình mẹ cô dạy học còn đi làm công khắp nơi mới có thể
miễn cưỡng duy trì cuộc sống, Tết đến cũng không chắc có thể ăn một con
cá nhỏ, làm sao còn có tiền dư mà đi mua hải sản ăn. Đây chính là lần
đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô được ăn tôm hùm đấy!