Hàn Thất Lục lâm vào im lặng, chăm chú nhìn cô rồi kéo tay cô đi vào bệnh viện.
Sau khi bệnh viện kiểm tra xong, cho ra một kết luận: Dị ứng hải sản ở mức
độ thấp. Trực tiếp mở hộp thuốc trị dị ứng lấy cho cô vài viên. Hàn Thất Lục từ căng thẳng rồi trở nên bình thường lại thở phào nhẹ nhõm.
”Còn gì nữa không?” An Sơ Hạ vừa bực mình vừa buồn cười, đang yên đang lành
lại đem cô đi kiểm tra toàn thân, chụp CT, kiểm tra thì kiểm tra, lại
còn mang cô đi kiểm tra siêu vi B, rất nhiều rất nhiều một loạt kiểm tra đặc biệt khác nữa. Mặc dù bày tỏ không kiên nhẫn nhưng khi nhìn Hàn
Thất Lục vẻ mặt khẩn trương, tại sao lúc này tim cô xẹt qua một tia khác thường
”Thuốc tôi đang đưa cho cô là loạn thuốc tốt nhất, đợi ta bảo y tá đi lấy. Sau này hải sản hạn chế ăn, nếu như muốn ăn, như vậy
trước khi ăn uống một liều thuốc dị ứng. Thời điểm này không được đụng
đến môi, cô dị ứng nặng nhất ở môi.” Dặn dò xong tất cả, viện trưởng
liền cuối đầu ký tên cuối toa thuốc. Phía trên viết rồng bay phượng múa
gì đó mà cô căn bản không hiểu.
Truyền thuyết thầy thuốc đem chữ
viết rồng bay phượng múa là vì bảo vệ bệnh nhân, theo cô nhìn lại, bất
quá chữ viết khó coi lấy cớ!
Viện trưởng đang chuẩn bị gọi y tá
đi vào, Hàn Thất Lục trực tiếp lấy trong tay ông đơn thuốc: “Được rồi,
ta đi lấy thuốc, cô ở nơi này ngoan ngoãn.” Dứt lời anh trực tiếp cầm
toa thuốc đi tới.
Nhún vai, cô nhìn viện trưởng xin lỗi: “Thật là có
lỗi, anh ta chính là như vậy không lớn không nhỏ. Xin ngài không lấy làm phiền lòng.”
Nghe cô nói như thế kia, viện trưởng có chút sững
sốt một chút nhìn An Sơ Hạ. Tầm mắt cũng lập tức thật là tốt, tựa như
lâm vào hồi ức hay suy nghĩ sâu xa.
” Viện trưởng? “ Cô nghi ngờ đưa tay quơ quơ trước mặt vị viện trưởng thâm niên hơn năm mươi năm vừa nghĩ thầm chẳng lẽ mình nói sai. Làm viện trưởng lập tức liền trầm
mặc.
Viện trưởng bị An Sơ Hạ gọi trở lại. Thấy lỗi cười cười sau đó đở cái kiếng lão trong thâm thúy nói: “Xin lỗi, những lời mới nãy cô nói với ta trước kia một bệnh nhân nói giống như đúc, ta chỉ là đột
nhiên nhớ đến một chuyện. Nói thật, đứa trẻ này từng mang một cô gái tới nơi này đây, ta không biết có nên nói hay không, nhưng là ta muốn biết
xảy ra chuyện gì.”
Tay không khỏi cứng đờ, cô biết viện trưởng
nói “đứa trẻ kia” chính là chỉ Hàn Thất Lục, nhưng Hàn Thất Lục có bạn
rất thân sao? Đúng rồi, sẽ không phải là... cô ho nhẹ một tiếng, mặt mũi thoải mái mà hỏi:“ Cô gái kia gọi là Hướng Mạn Quỳ phải không? “
Nghĩ nghĩ, viện trưởng lắc đầu: “Nếu nhớ không lầm mà nói, người đang nói là Mạc Hân Vi. Bất quá người bị Hàn thiếu gia ôm ấp tới nữ sinh tên là
Hướng Mạn Quỳ, là một minh tinh hay xuất hiện trên tivi. Cô ta cũng là
dị ứng với hải sản, nhưng là dị ứng cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới lên cơn sốc, nếu đưa đến muộn một chút sợ là không cứu được. Lúc ấy Hàn thiếu
gia cực kỳ khẩn trương, kêu ta nhất định phải cứu được cô ta nếu không
ta chết. Cho nên ấn tượng rất sâu khắc a.”
Hướng Mạn Quỳ... cô
thật quen cái tên này, giống như ở nơi nào từng nghe qua. Đúng rồi, chú
Hàn tựa hồ có từng đề cập với cô tên này, mà còn, ngay lúc đó biểu tình
lại vẫn rất quái dị.
”Ông muốn hỏi cái gì a?” Trên mặt vẫn như cũ là không thay đổi biểu cảm, nhìn cô diễn xuất, viện trưởng ho nhẹ một
tiếng, cực kỳ nghiêm túc hỏi nàng: “Xin hỏi cô cùng Hàn thiếu gia là cái gì quan hệ a? Vấn đề này, ta có hỏi có được không.”