Edit by: Lục Vân Đảng - GEM315
Cúi đầu nhìn thấy vạt áo đã được cột chắc chắn, lại còn cột thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
”Lại đây đi.” - Hàn Thất Lục vẫy tay với cô, rồi từ đầu giường rót một ly rượu đỏ đem đến bên ghế sa lon ngồi xuống. Nhìn qua thấy An Sơ Hạ vẫn còn đang cảnh giác đứng nguyên tại chỗ, hắn liền ngừng lại: “Thôi bỏ đi, cô muốn tiếp tục đứng đó thì cứ việc!”
Nghe hắn nói như vậy, An Sơ Hạ bĩu môi đi qua ghế sa lon ngồi xuống đối diện hắn: “Anh kêu tôi đến đây cuối cùng là muốn nói cái gì?”
Chầm chầm tao nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, Hàn Thất Lục không nhanh không chậm hỏi cô: “Cô vừa rồi đã nhìn thấy cái gì?”
Thật ra thì cái gì cô cũng đã thấy cả rồi. Mặt dù chỉ là trong nháy mắt nhưng việc này chấn động đến tâm tư cô không ít, sợ là một tháng cũng không quên được. Oa a! Cái mông của cô sẽ không vì vậy mà xuất hiện mụn nhọt chứ!? Trước đây thường nghe ông bà ta nói, nếu như nhìn thấy thứ đáng lẽ ra không nên thấy thì cái mông cùng đôi mắt đều sẽ bị nổi mụn nhọt.
Ánh mắt mơ hồ nhìn tới nhìn lui, cô cười khan nói: 'Ngày mai thời tiết rất đẹp, phải, khẳng định là sẽ cực kì tốt!”
Hàn Thất Lục thừa biết An Sơ Hạ đang cố ý đánh trống lảng, thế nhưng chuyển chủ đề như thế này thì thật sự là quá kém a!? Liếc mắt một cái, Hàn Thất Lục khẽ điều chỉnh lại tư thế, đùa cợt hỏi: “Huynh đệ của tôi, đều đã bị cô nhìn thấy hết rồi!?”
”Khụ...” Ho khan một cái, cô cư nhiên lại bị sặc nước bọt, cả người tựa như bị lửa đốt khó chịu. Qua một lúc lâu mới từ từ khôi phục lại tinh thần.
Một tay Hàn Thất Lục như có điều suy nghĩ đưa lên sờ cằm, vẻ mặt hơi khinh bỉ nhìn cô: “Tôi cũng không có bắt cô lấy thân báo đáp, cô kích động như vậy làm cái gì? Tôi hỏi cô...”
”Không cần hỏi nữa!” - Ngay lúc Hàn Thất Lục còn chưa nói hết câu, An Sơ Hạ đã ngắt lời hắn: “Tôi là thấy cả rồi, cái gì cũng đã thấy, được chưa hả? Xấu như thế thì có bị nhìn thấy cũng có làm sao đâu chứ!”
Vậy à... Xấu như thế? Đây chính là bị xem thường sao?
Hàn Thất Lục yên lặng nhìn chăm chú An Sơ Hạ, mãi đến lúc mặt cô bắt đầu ửng đỏ mới dời đi ánh mắt: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi cô là, cô có muốn biết trên lá thư này viết cái gì hay không?”
An Sơ Hạ dần khôi phục lại nhịp tim, một lần nữa ương bướng chống đối hắn, híp mắt một chút, mấp máy môi nói: “Anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng nói.”
Cảm thấy An Sơ Hạ đang tức giận, lại khó chịu gì đây? Là bởi vì ban nãy hắn cản trở cô xem thư mà bây giờ lại kêu cô đến phòng của hắn chỉ để hỏi việc này sao?
Hàn Thất Lục lại dễ chịu hiếm thấy, không chấp nhặt với cô, dịu dàng nói: “Thích cô.”
Cô nắm chặt tay thành quyền, mở to hai mắt nhìn hắn mất tự nhiên “A” một tiếng. Nhưng Hàn Thất Lục lại cúi đầu cười khẽ: “Cô đừng hiểu nhầm, bổn thiếu gia không thể nào thích một cô gái có tâm cơ thâm sâu như Thái Bình Dương giống cô được. Tôi là nói, An Thần Xuyên, thích cô.”
Ban đêm gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, mái tóc dài của An Sơ Hạ bay lên, tạo nên một hình ảnh tương phản, làn da trắng như tuyết vốn có của An Sơ Hạ cùng với mái tóc đen dài kia, nhìn cô thật giống một con búp bê sứ xinh đẹp.
”Anh nói đùa gì thế.” - Thật lòng, cô vừa rồi còn nghĩ đến Hàn Thất Lục hắn... Phi phi phi, suy nghĩ điên khùng cái gì chứ!
”Chúng ta có thể... có thể thử hẹn hò một chút.” - Lời nói của Hàn Thất Lục lần trước đã nói với cô vẫn còn đó, hiện rõ trước mắt. Thiên a, cô đến cùng là bị gì vậy chứ?
”Nói như vậy là cô chán ghét hắn? An Thần Xuyên.” - Giọng nói trầm lắng có thể dễ dàng mê hoặc lòng người, An Sơ Hạ khẽ ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục.
Vì sao chán ghét An Thần Xuyên ư? Bởi vì cha của hắn cũng chính là cha ruột của cô. Vì thế nên chán ghét hắn cũng đúng thôi?
***
Hình như truyện bị lơ rồi thì phải?