Ngồi trong phòng một mình, bản thân cô phải tự hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần nữa, bản thân cô thực sự không có ghét An Thần Xuyên. Có thể do mẹ cô từng nói nếu có một ngày nhìn thấy ba ở cạnh gia đình mới của mình thì nhất định trong lòng phải thật bình thản. Có thể vì vậy nên cô mới không ghét chăng.
”Không ghét” Giọng cô chắc nịch, không có chút thắc gì là nghi ngờ nữa.
” Thật vây à” cô không để ý đến ánh mắt Hàn Thất Lục lúc ấy nhưng thoáng cái đã lại lạnh như băng nói:' Vậy chắc cô thích hắn?”
Nhìn Hàn THất Lục với vẻ mặt khinh thường, giọng nói cũng rất lạnh nhạt:“Tôi không ghét cũng không thích, hẳn vừa lòng anh chưa?Nói những câu nhàm chán như vậy thì thà anh đi nói chuyện với ruồi đi cho rồi, đừng có không có chuyện gì là lại tìm tôi làm phiền.
Cô nhanh chóng đứng dậy rồi đi ra ngoài, Hàn THất Lục cũng không có ý giữ cô lại. Khóe miệng hắn lại cong lên một chút, tỏa hơi lạnh.
Hai người có lẽ chưa bao giờ nói chuyện với nhau đc một câu cho tử tế. Hơi ngửa đầu, ,một hơi uống cạn ly rượu. Hắn đang rất tò mò xem tên tiểu tử kia theo đuổi em gái mình như thế nào.
Ra khỏi phong Hàn THất Lục, An Sơ Hạ như trút đc gánh nặng trong mình. Nhẹ nhàng thở phào,có lẽ cô đã có phần quá xúc động rồi. Thở nhẹ một tiếng rồi đột nhiên nhớ ra Khương Viên Viên. Vì thế mà vội chạy nhanh đến phòng của Khương Viên Viên.
Phòng Khương Viên Viên dùng để sáng tác, bên trong có rất nhiều tư liệu và sách bà ấy suất bản, ngoài ra còn có một máy tính, một máy đánh chữ và một máy fax. Trừ mấy thứ đó ra thì những đồ không liên quan đến sáng tác đều không được cho vào.
Cửa phòng hé mở nên cô nghĩ Khương Viên Viên chắc đang ở đó.
Cô đưa tay gõ nhẹ lên cửa nhưng chẳng thấy động tĩnh gì . Hay là không có trong phòng.
Vừa định gọi lần nữa thì bỗng nghe thấy giọng nói của Khương Viên Viên từ sau :“ Tiểu Sơ Hạ, con làm gì ở đây?”
An Sơ HẠ xoay người lại nhìn thấy trong tay Viên tỷ đang cầm một cố cà phê. Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Viên Tỷ, cô mỉm cươid nói :“ Dì à con tới để giái thích truyện vừa rồi...”
Tay cầm cốc cà phê của Khương Viên Viên bỗng rung rung, một tay càm cốc cà phê, một tay vội kéo cô vào phòng, để cô ngồi vào ghế nói:“ Con không cần giải thích! Mẹ của con không phải kiểu người cổ hủ đâu. Nói thế nào thì ta cũng là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng mà. Ta mừng còn không kịp a..à Không ý của ta là không có trách hai con.
“.....”
Đặt cốc cà phê bên cạnh máy tính Khương Viên Viên xoay ghế đến gần Sơ Hạ nói:'' Tiểu Sơ Hạ, Con là vào lúc nào thế?...Đúng rồi, lần thứ nhất sẽ rất đau đó. sao con còn không mau về phòng Thất Lục nghỉ ngơi đi.
Nói xong Khương Viên Viên bèn đứng dậy có ý đuổi cô về phòng.
An Sơ Hạ bèn vội vàng giải thích:''Dì à thật sự là hiểu làm thôi, là vì con bị ngã từ trên giường xuống lại đúng lúc Hàn Thất Lục tắm xong đi ra anh ấy nắm vào áo con nên mới bị như vậy,cả chuyện khăn tắm rơi cũng là vì đó.
Nói một hồi cuối cùng cũng giải thích xong, có điều Khương Viên Viên khuôn mặt bỗng nhiên trầm tĩnh lạ thường giống như đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến nửa ngày sau, Khương Viên Viên mới đáp trả ánh mắt chờ đơi sự thấu hiểu của Sơ Hạ bằng một câu:“ Ý con là con với Thất Lục không có xảy ra chuyện gì hả.?
An Sơ Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cao giọng trả lời:'' Dĩ nhiên là không có “