An Sơ Hạ trả lời một cách quyết đoán khiến trái tim của Khương Viên Viên hẫng một nhịp rồi lập tức rơi xuống đáy vực. Vậy mà vừa rồi bà đã vô cùng hạnh phúc, cũng nhờ chuyện đó mà tâm trạng trở nên đặc biệt tốt, liền quyết định thức muộn một chút để soạn bản thảo tặng cho các độc giả.
Khương Viên Viên biểu tình mất mát thấy rõ khiến cho An Sơ Hạ cảm thấy rất kì lạ: “Mẹ, mẹ là đang có chuyện gì sao?”
Khoát nhẹ tay, bà nói: “Mẹ vẫn ổn, tiểu Sơ Hạ con mau đi ngủ đi, ngày mai là thứ sáu, cũng là ngày học cuối cùng của con trong tuần này rồi.”
Nghĩ lại thời gian không còn sớm, đúng thật là cô nên đi ngủ thôi. Bởi thế cô liền tạm biệt Khương Viên Viên rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ. Trên đường có đi ngang qua phòng của Hàn Thất Lục, thấy đèn vẫn còn thắp sáng, nhưng cô chính là không quan tâm, cư nhiên cúi đầu quay lại phòng.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm nay phải đến An gia nên hiện tại cô cực kì mệt mỏi, vừa mới nằm xuống giường cô đã lập tức ngủ say. Đêm nay cô ngủ mà không gặp giấc mơ nào, khi thức dậy thì vừa lúc đồng hồ báo thức vang lên còn ba mươi phút nữa. Tự nghĩ mình có thể ngủ nướng thêm một lúc nữa, kết quả lại cho thấy một chút buồn ngủ cũng không có, cô liền rửa mặt đánh răng thay quần áo, rồi cầm theo một chồng sách cùng các bài thi đi xuống tầng.
“Tiểu thư hôm nay thức dậy thực sớm a, cả lão gia và phu nhân đều chưa dậy.” Giọng nói của Hàn quản gia truyền đến từ phía cánh cửa, cô chạy ra thì nhìn thấy Hàn quản gia đang cho con chó Tây Tạng to lớn kia ăn sáng.
Cô không dám tiến đến gần con chó Tây Tạng kia nên chỉ đứng ở phía trước sảnh lớn nhìn bọn họ.
“Bác quản gia, nó được gọi là Phách Thiên đúng không ạ?” Nếu nhìn kỹ, có thể thấy con chó này thật sự vô cùng khí phách a, thật ra, chẳng cần nhìn kỹ cũng rất khí phách rồi. Thậm chí ngay cả cái tên của nó cũng khí phách như vậy. Không hổ danh là do Hàn gia nuôi dưỡng.
Lấy một túi lớn thức ăn cho chó đổ vào bát của Phách Thiên, Hàn quản gia tiến đến trước mặt An Sơ Hạ cười nhẹ rồi trả lời: “Đúng vậy, nó hiện đang bốn tuổi, là do thiếu gia mua về, lúc ấy nó mới chỉ là một con chó nhỏ, không ngờ bây giờ đã lớn nhanh như vậy rồi.”
An Sơ Hạ cười gượng, tự nghĩ ăn thức ăn cao cấp cho chó, sữa uống cũng là loại đặc biệt cho chó, vậy mà không thể lớn nhanh thì chẳng phải là một phép lạ sao?
“Tiểu thư Sơ Hạ, người không cần lo sợ về nó. Có thể thấy rằng Phách Thiên là đặc biệt thích người.” Hàn quản gia nhìn Phách Thiên nói: “Thật sự mà nói, nó có giác quan rất nhạy bén, đối với những người tốt liền cực kì vui vẻ hữu hảo, nhưng đối với những kẻ xấu thì lại vô cùng hung dữ đáng sợ.”
Khẽ cong khoé miệng, cô cảm thấy cô vẫn không thích chó. Mặc dù có như thế nào thì vẫn chính là không thích.
Có lần cô đã xem một cuốn sách tên là “Di chúc của một chú chó”. Cũng vì bị cuốn sách kia làm cho xúc động nên cô đã hạ quyết tâm nuôi một con chó trong một thời gian, nhưng vừa nhìn thấy con chó cô liền lập tức rút lui.
Dù thế nào thì chó cũng đã trở thành cái bóng đen đầy ám ảnh trong tâm trí cô.
“Thưa tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, bây giờ người có thể vào ăn.” Vú Trần bước đến trước mặt cô dịu dàng nói. Người hầu của Hàn gia có vẻ như đều cực kì thích cô ấy, có lẽ vì cô không hề kiêu căng, mà ngược lại đối với người khác lại vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu?
Đi đến cạnh bàn ăn, Hàn Lục Hải từ trên phòng của mình đi xuống, sau khi nhìn thấy An Sơ Hạ thì bất lực nói: “Mẹ của con, không rõ là đã gặp phải đả kích gì, mà suốt đêm qua chỉ ngồi ôm gối vẻ mặt buồn rầu. Có gọi bà ấy xuống tầng ăn sáng mà cũng không mảy may để ý tới.”
Tất nhiên An Sơ Hạ biết Khương Viên Viên vì cái gì mà rầu rĩ không vui nhưng làm sao cô có thể nói ra chuyện đáng xấu hổ đó? Nở một nụ cười đầy bối rối, cô liền ngồi vào vị trí để ăn sáng.
Thời tiết hôm nay cũng vô cùng sáng sủa, lúc ăn xong bữa sáng đi dạo trên con đường lát đá thì vừa lúc Hàn Thất Lục cũng xuống tầng để dùng bữa sáng.
Phách Thiên nhìn thấy cô vẫn cực kì kích động, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước, chỉ là nhẹ nhàng đến bên cạnh cô cọ cọ vào chân. Ban đầu, cô đã kìm nén để không phát ra tiếng hét chói tai, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nhịn được mà gọi Hàn quản gia: “Quản gia Hàn, bác mau tới đây! Nhanh lên!”
Hàn quản gia liền chạy đến đưa Phách Thiên trở lại chuồng của mình, Hàn Thất Lục sau khi kết thúc bữa sáng cũng ngồi vào xe đi học.