Tư Đế Lan học bây giờ vẫn còn khá sớm, nhưng lại rất yên lặng.
Bất ngờ nhất chính là, tại lớp A năm nhất, hết lần này đến lần khác truyền ra ngoài tiếng đọc bài. Đúng vậy, quả thực là tiếng đọc bài, đều là đọc các công thức, khái niệm và định lí.
Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, chính là vì An Sơ Hạ nói rằng cô vừa tìm ra điểm quan trọng, nhất định phải học thuộc, nếu không, lúc tan học cứ tìm cô nói chuyện.
Nắm đấm thực ra cũng chỉ là một phần nguyên nhân, quan trọng là tất cả các học sinh lớp A năm nhất giờ đã được An Sơ Hạ tích cực thôi thúc khả năng, trở nên ham học. Tan học, tất cả đều làm một bài trắc nghiệm, mỗi người được phát một đề ngẫu nhiên, không ai giống ai từ chính tay Sơ Hạ.
Cứ như vậy, chẳng mấy mà ai ai cũng sẽ thành thạo.
Vô cùng hài lòng, Sơ Hạ nhếch môi cười, nói:
”Các cậu nhìn xem, ai cũng nghĩ mình dốt như lợn, quả thật đã quá khiêm tốn, rõ ràng ai trong các cậu cũng đều là một thiên tài.”
Cô chính là như vậy, mắng mỏ một chút, giáo huấn hung hăng một chút nhưng cuối cùng vẫn có thể bình yên ngồi ở trong căng tin trường ăn. Sự thật rất rõ ràng, lớp A năm nhất và Sơ Hạ luôn đi cùng nhau.
Chỉ có chủ nhiệm lớp là hơi rầu rĩ, nghĩ lại đã bao nhiêu năm miệt mài đèn sách, cuối cùng mới được nhận vào Tư Đế Lan dạy học, chưa bao giờ nghĩ tới trình độ giảng dạy còn không bằng một đứa học trò. Nhưng đồng thời cũng rất cảm kích An Sơ Hạ.
Tương lai của cô, nhất định sẽ rất xán lạn.
Lớp A cùng thầy chủ nhiệm đang cố gắng đạt lấy thành tích cho lớp, trong khi đó, chủ nhiệm các lớp khác vẫn đang ra sức chữa bài cho học sinh. An Sơ Hạ thì miễn bàn rồi, còn các bạn khác trong lớp, có 40 người thì có 30 người có thể vượt qua để đạt điểm tuyệt đối, trong đó có cả An Thần Xuyên.
Mỗi lần kiểm tra đều có người buồn kẻ vui, nhưng lần này, nếu ai làm sai quá 3 đề thì phải chấp nhận đứng trên bục giảng chịu đánh.
An Sơ Hạ đứng trên bục giảng thong thả bước, ánh mắt lạnh như băng dừng lại ở 3 vị thiên vương. Ba người họ lúc nào làm bài điểm cũng rất kém, tuy rằng hôm này làm sai quá 3 đề, nhưng đều đã đúng đến 8 đề. Qủa là thành tích đột phá trong lịch sử.
”Tự mình giơ tay ra đi.”- Sơ Hạ nhẹ nhàng nhắc.
Ba người bọn họ cơ thể bắt đầu run lên một chút, nhưng vẫn y lệnh.
”Nhắm mắt lại.”- Cô lại nhắc nhở.
Ba người bọn họ liền nhắm hết mắt lại, răng cắn chặt. Nhưng cô đã không đánh họ, Sơ Hạ buông thước xuống, cầm lấy 3 quyển vở đặt lên tay mỗi người một quyển.
Nghi hoặc mở mắt. thấy trong tay một quyển vở, lại quay sang nhìn cô, bối rối không rõ.
”Bài làm của các cậu cũng rất khá, tuy chưa đạt đến mức tôi quy định, nhưng cũng không đến nỗi phải 'say hello' với cái thước. Cho nên tôi quyết định, mỗi người cầm một quyển vở về, chép mỗi đề 10 lần.”
Mỉm cười nháy mắt mấy cái, bọn họ hết nhìn nhau rồi lại quay sang Sơ Hạ muốn ôm cô một cái. Nhưng nghĩ đến cô là nữ sinh nên chỉ có thể cong đuôi cầm vở mà đi xuống.
”Tôi hi vọng các cậu đều có thể cố gắng hết mình, đủ tự tin vào thực lực và tiềm năng của bản thân. Còn vài ngày nữa, toàn bộ các trọng điểm đều phải học thuộc, mỗi ngày đều phải lấy ra chép đi chép lại 3 lần, nếu không hiểu, những người ngồi cùng bàn phải trao đổi với nhau. Sau đó, mỗi buổi chiều, chúng ta đều dành ra để kiểm tra. Lấy đề ngẫu nhiên ra làm, tự mình chuẩn bị tốt bài vở, nếu không phạt chép lại 30 lần. Mỗi ngày làm vẫn không ra thì...”
”Bốn mươi lần?” -Có người hỏi.
Cô mỉm cười nói: “Không, là ba trăm lần.”