“A...?” Tợ lý Đinh đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Không biết thiếu phu nhân như thế nào? Người thật sự cảm thấy được Hàn tổng tài sẽ đồng ý đem nơi đó bán cho công ty nước ngoài như chúng tôi sao?”
Cũng
không vội trả lời, hớp một ngụm trà sữa, An Sơ Hạ mới giương mắt thâm
thâm sâu nhìn trợ lý Đinh ngữ khí xa xăm nói: “Vấn đề này không nên hỏi
ta, trợ lý Đinh anh nên là trong lòng hiểu rõ đi? Một chiếc Lamborghini
Reventon, vung tay có thể hào phóng như vậy mà nói, khả năng đồng ý
không phải đã nắm chắc sao?”
Hai người nhìn nhau cười, trợ ly
Đinh từ trong lồng ngực lấy ra một tấm danh thiếp, An Sơ Hạ hai tay tiếp nhận: “Danh thiếp này... Người ý tứ là?”
”Ta thấy người thật
thông minh tài trí. Không sai, chúng ta quả thật chỉ là tỏ vẻ mà thôi,
muốn để cho những người muốn cạnh tranh với ta để mua mảnh đất xem thử
chúng ta là có quyết tâm bao lớn muốn mua được nó. Đây là của ta danh
thiếp, ý tứ là... Nếu ngày sau có chuyện cần nhờ Đinh mỗ, có thể gọi đến số trên danh thiếp này.”
Anh ta trong mắt lóe ra một tia không
rõ, An Sơ Hạ cũng đem danh thiếp cất kỹ trong túi xách, hắn cầm lấy ly
trà sữa chưa uống qua ở trên bàn đứng lên: “Nơi này trà sữa thật tốt,
uống rất ngon.”
Nhịn không được che miệng cười rộ lên: “Đinh trợ lý, anh đến uống còn chưa uống làm sao biết trà sữa uống rất ngon?”
Giơ tay lên chỉ chỉ ngực của chính mình, hắn ta nheo mắt lại nói: “Nơi này
của ta, cảm thụ được. Vậy... Trước hết tạm biệt, cùng người ở chung cực
kỳ vui vẻ, chỉ mong về sau chúng ta còn có thể gặp lại.”
Hơi có chút mất tự nhiên cô theo sát đứng lên, bài trừ một tia mỉm cười nói: “Vậy, hữu duyên sẽ gặp lại đi, trợ lý Đinh.”
”Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Hắn ta ánh mắt thâm sâu nhìn cô một cái,
nhếch miệng nhanh chóng rời đi. Mãi đến khi trong tầm mắt đã hoàn toàn
không có bóng dáng hắn ta, cô mới đặt mông ngồi xuống, từng ngụm từng
ngụm thở phì phò. May là khả năng nói của hắn không tệ, nếu không nói
chuyện với người nước ngoài, thật sự là mệt chết cô rồi!
Người
này tiếng Trung thật sự quá tốt đi?'Cáo từ' 'Ngày sau' 'Đinh mỗ', này
một đám từ ngữ nói ra miệng quả thực cùng có hàm dưỡng người Trung Quốc
nói giống nhau như đúc! Làm hại cô cũng chỉ cố gắng như vậy tiếp tục nói chuyện.
Hàn quản gia vào lúc này đi vào quán trà sữa, đi tới
trước mặt An Sơ Hạ chỉ vào trong lồng ngực mình đang ôm một đống lớn nhỏ quà tặng, thăm dò tính hỏi han: “Thiếu phu nhân, những thứ này lễ
vật người muốn mang về sao? Vẫn lại là ném?”
”Ném?” An Sơ Hạ đứng phắt dậy: “Làm sao có thể ném đi?! Như vậy đi... Chúng ta mang về cũng
không cần dùng đến, nhìn đóng gói bên trong gì đó nên là đều đã cực kỳ
quý, Ta cũng không nên lãng phí như vậy. Cho nên... Hàn quản gia, phiền
toái ông cho người đem mấy thứ này đều đổi thành nhân dân tệ sau đó đưa
cho ta đi.”
Hàn quản gia vội vàng cúi đầu hồi đáp: “Vâng, thiếu phu nhân. Chúng ta bây giờ trở về đi?”
Cô gật đầu một cái, đi ra cửa quán trà sữa Trong tay cầm ly trà sữa còn có một tia ấm áp, cô không chút nào lưu luyến ném tới thùng rácbên đường,
khom lưng ngồi vào bên trong xe.
”Này, ta cùng Thất Lục thiếu gia lên giường.” Không biết sao, Lyla nói những lời này đột nhiên hiện lên
tại trong đầu óc cô. Ngực đột nhiên một trận phiền muộn, cô ôm ngực,
trên mặt có chút không vui. Vừa đến Hàn gia liền xuống xe vội vàng chạy
đến ven đường ói lên ói xuống.
Xem cô bộ dáng khó chịu Hàn quản
gia cuống quít gọi người đi lấy khăn tay cùng một ly nước ấm đưa cho An
Sơ Hạ, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: “Thiếu phu nhân, này sao lại
thế này? Đều do ta! Lái xe quá nhanh, để cho người...”
”Á!!!”