Hàn quản gia vừa muốn trả lời, Hàn Thất Lục liền quay sang Ba Tát Lệ
nói: “Ông ấy là quản gia của nhà tôi, còn bọn họ chính là... bạn của
tôi“.
Bên ngoài Manh Tiểu Nam tỏ vẻ buồn bực, bên trong thì hỗn
độn không kém, cái gì mà “Bạn bè” chứ? Cô liền liếc sang An Sơ Hạ. Khuôn mặt An Sơ Hạ tái nhợt đi nhưng vẫn tỏ ra điềm đạm, không có gì lạ
thường. Nhưng quá bình thường đã nói lên vẻ bất thường của cô.
Rõ ràng chính là mối quan hệ hôn phu hôn thê, xem như giữa hai người không có tình cảm, nhưng cũng phải tôn trọng nhau chứ? Hàn Thất Lục thoáng
đưa mắt nhìn An Sơ Hạ rồi lập tức đi lên, quả thật người đời nói đúng,
những kẻ có tiền như anh đều có chung một bản tính. Được thôi, từ giờ
phút này trở đi, cô sẽ trở thành một người như Hàn Thất Lục vậy!
Quả thật nuốt không trôi cơn tức này mà! Ba Tát Lệ con tiện nhân này dựa vào cái gì mà có thể ngồi gần vị hôn phu của cô?
”Tát Lệ tiểu thư, cô đóng kịch rất giỏi đấy, rất có năng khiếu! Ba Tát Lệ Ba Tát Lệ, thật sự rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì
phải.” Manh Tiểu Nam đưa tay vuốt cằm suy tư rồi chỉ thẳng vào mặt Ba
Tát Lệ và nói: “Hàng xóm tôi có nuôi một con chó, nó cũng có tên là Ba
Tát Lệ đó, thật trùng hợp“.
”Phốc...” An Sơ Hạ không nhịn được
cười thật lớn tiếng. Vừa mở mắt ra đã thấy Ba Tát Lệ mang giày cao gót
chạy xộc tới, cô liền ngưng cười,chuẩn bị lên tiếng thì cái tát từ đâu
giáng xuống mặt Manh Tiểu Nam.
”Tát... Lại là tát!” Từ lúc bước
vào Hàn gia tới nay, việc này chẳng có gì mới mẻ, nhưng lần này người bị đánh lại là Manh Tiểu Nam.”Này, cô dựa vài cái gì mà đánh cô ấy?” An Sơ Hạ từ phía sau bước đến nắm lấy cổ tay của Ba Tát Lệ, đôi mắt tràn đầy
lửa giận. Mẹ Manh Tiểu Nam qua đời từ sớm, mẹ cô đem Manh Tiểu Nam về
nuôi và xem như con gái của mình, nên cô xem cô ấy như em gái. Hiện tại, mẹ cô đã qua đời, cô càng muốn bảo vệ “Người thân duy nhất” của mình.
Hai tay ôm ngực, Lăng Hàn Vũ nét mặt thoải mái xem toàn bộ chuyện vừa xảy
ra, thỉnh thoảng lại quan sát nét mặt của Hàn Thất Lục.
Ánh mắt
của anh ta dường như chỉ nhìn chằm chằm về phía An Sơ Hạ, con ngươi
trong vắt, không lẫn tạp chất. Hàn quản gia thấy Hàn Thất lục không có
chút động tĩnh nào nên ông cũng không dám tiến lại gần.
”Cô dựa
vào cái gì mà dám mắng tôi là chó?” Cắn chặt môi, Ba Tát Lệ từ lúc ra
đời tới nay chưa bị ai châm chọc đến mức đó, cơn tức giận trong lòng lên tới đỉnh điểm, một mạch xông lên muốn đánh người.
Trong nhận
thức của cô ta, cô ta chính là Đại tiểu thư, còn đối phương cũng chỉ là
bạn của Hàn Thất Lục. Cô ta căn bản không cần bận tâm.
An Sơ Hạ
cười lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Ba Tát Lệ: “Tiện nhân, tôi
nói cho cô biết, không ai được phép đánh cô ấy. Mắng cô là chó? Không,
không phải là mắng, là đã cân nhắc! Cô cho rằng bây giờ cô có thể so
sánh mình với chó sao?”
Mặc dù thật sự giận dữ, nhưng An Sơ Hạ
bây giờ không còn xông lên đánh người như trước đây nữa. Bởi vì trong
lòng cô còn có sự đố kị, theo dáng vẻ cung kính của Hàn quản gia thì
tiện nhân này e rằng không phải là một cô gái bình thường, ngộ nhỡ chỉ
vì bị kích động mà động thủ, sợ sẽ mang đến cho Hàn gia nhiều phiền
toái. Cô không thể làm như vậy.
”Cô... Cô thật quá đáng!” Ba Tát
Lệ không biết nói gì, tiếng Trung của cô ta cũng không quá tốt, mắng
chửi người chỉ biết nói vài câu, có thể nghe hiểu Manh Tiểu Nam cùng An
Sơ Hạ nói đã vô cùng khó khăn rồi, tay phải cô ta giơ lên cao.