An Sơ Hạ vẫn bình tĩnh lẵng lặng đứng yên một chỗ, điều cô chờ đợi chính là lúc này, một khi Ba Tát Lệ động thủ đánh cô trước, như vậy tất cả sẽ trở nên rất đơn giản. Cô chỉ là đánh trả, mà không phải chủ động xông
lên đánh người, nói như thế nào đi nữa, cũng sẽ không là lỗi sai của cô.
Ngược lại là Manh Tiểu Nam cứ cuống lên, xem ra lần này cô lại gây rắc rối
cho An Sơ Hạ, thấy An Sơ Hạ không đánh trả, vốn là đã hiểu nhau nên cô
biết được An Sơ Hạ muốn làm gì. Cô là đang đợi đối phương đánh người
trước.
Không lâu sau, Hàn Thất lục vừa mới chuẩn bị xông tới chỉ
thấy Lăng Hàn vũ xông lên vài bước nắm lấy tay Ba Tát Lệ: “Tiểu thư,
thục nữ thì không nên không đánh người nha.”
Nói xong cậu ta còn
nhìn cô vô hại nháy mắt mấy cái: “ Nể mặt tôi, cô nên bớt giận đi, đem
sự việc làm lớn đối với người nào cũng không tốt. Dù sao chúng ta cũng
đều là bạn của Thất Lục không phải sao?”
Nhắc tới Hàn Thất lục,
Ba Tát Lệ sắc mặt hơi đổi một chút, ngược lại bỏ qua Lăng Hàn Vũ cầm
lấy tay cô, tàn nhẫn mà trừng Manh Tiểu Nam một chút: “Nói rất đúng, ta
chưa bao giờ chấp nhấp bọn chó điên chuyên cắn người.”
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ? Nghĩ tới, ' thà chết chứ không chịu nhục '! Việc
bôi nhọ Manh Tiểu Nam, giống như bôi nhọ An Sơ Hạ. Ba Tát Lệ quay người
lại, cô vươn tay trái kéo cổ tay Ba Tát Lệ, tay phải hung hăng mà giơ
lên lại hạ xuống. Khuôn mặt trắng nõn của Ba Tát Lệ trên gò phải lập tức xuất hiện dấu đỏ của bàn tay.
“Cũng chỉ vì cô
là cún, vậy hay là nên nói rằng, tiện nhân chính là tiện nhân!” Nói xong còn đẩy vai phải Ba Tát Lệ phải một cái, Ba Tát Lệ đi cao cao giày cao gót, vài bước lảo đảo, nếu như không phải Hàn Thất lục tiến lên đúng
lúc để đỡ lấy Ba Tát Lệ thì cô ta chắc là đã té lộn chỏng vó lên trời rồi.
”Thất Lục thiếu gia, cô ta......”
”Được rồi, chúng ta
không chấp nhặt chó điên.” Hàn Thất Lục nhàn nhạt liếc nhìn Ba Tát Lệ
một chút, đỡ cô dậy liền đi. Lúc đi ngang An Sơ Hạ, Ba Tát Lệ còn dữ tợn mà va vào cô một cái.
Giương mắt lên nhìn hai kẻ ti tiện này một chút, vẻ mặt đó nóng lòng muốn đem bọn họ chém phanh thây trăm mảnh!
Cắn răng một cái, An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Hàn Vũ: “ Anh
Hàn Vũ, Hàn Thất Lục này hèn......” Nói được nửa câu nhìn thấy mặt Hàn
quản gia lúng túng đứng ở một bên cũng chỉ đành coi như không có gì. Cô
còn muốn tra hỏi Lăng Hàn Vũ, Hàn Thất Lục ti tiện kia rốt cuộc có bao
nhiêu phụ nữ đây!
”Cứ như vậy mà kết thúc?” Manh tiểu Nam không
cam tâm, từ trên mặt đất nhặt lên một tảng đá, nhắm hướng bộ đọ đang rời đi mà ném. Đương nhiên, không có ném trúng.
”Nếu đã cho cô thẻ,
như vậy tôi cũng nên đi. Đúng rồi, đừng quên buổi tối.” Cậu vỗ xuống vai An Sơ Hạ, nhã nhặn nói: “Chuyện vừa rồi, đừng để trong lòng. Nữ sinh
kia hẳn là hợp tác làm ăn với Hàn Thị, nếu không thì Hàn Thất Lục sẽ
không......”
An Sơ Hạ xua xua tay ngăn lại Lăng Hàn Vũ: “Ta tại
sao phải đem tiện nhân để ở trong lòng? Yên chí! Anh BOSS, ngài đi xem
truyện tranh của mình đi.”
Nực cười! Đối với tiện nhân tức giận
đó là gây khó dễ cho chính mình! Cô thông minh như vậy người làm sao gây khó dễ cho mình được đúng không? Tiễn Lăng Hàn vũ, cô cùng manh tiểu
Nam câu được câu mất ở đầu đường đi tới, hai người đều im lặng không nói lời nào.
”Xin lỗi.” Manh Tiểu Nam đột nhiên dừng bước, nhìn đi về phía An Sơ Hạ nói rằng: “Tớ đã kích động cậu bởi vì tớ đã gây họa.”
An Sơ Hạ thờ ơ nhún nhún vai: “Tớ cũng không muốn nghe cậu nói xin lỗi,
cậu mỗi lần nói chuyện đều xin lỗi tớ...... Sợ hãi! Lần sau thu lại
điểm, tớ biết cậu là vì muốn tốt cho tớ, nhưng là tớ cùng Hàn Thất lục thật bụng là loại kia không cách gì khơi thông người.”