Bày tỏ đồng ý liền gật gật đầu, Manh Tiểu Nam quay đầu nhìn thấyHàn quản gia đi thep sau lưng các cô cách ba bước chân, hạ giọng nói: “Tớ cũng
biết rõ cậu vì cái gì không thích người ta rồi, người đó còn không bằng
BOSS đại nhân của cậu đâu! Cô gái khác kéo tay hắn, hắn cũng có thể như
thế thản nhiên nhìn cậu, còn giống như là người làm sai là cậu.”
”Chuyện này liền dừng ở đây, tớ hơi mệt rồi, đi về trước đây. Đúng rồi! Chúng
ta phân chia tiền bạc 5:5 cậu nhớ rõ cho tớ gửi đến cho tớ. Đừng đẻ tớ
phải nhắn tin cho cậu.”Thanh âm của cô mang theo dày đặc mệt mỏi, vốn dĩ là cô lòng tràn đầy áy náy nhưng Manh Tiểu Nam nghe được lời cô nói như vậy nhịn không được hốc mắt có chút đỏ lên.
Nghiêng thân đi
tránh đi ánh mắt An Sơ Hạ ánh, cô nghẹn ngào nói: “Tớ biết rõ, cậu là
cái đồ tham tiền! Mệt thì liền trở về đi, có việc gọi điện thoại cho
tớ.”
Nói xong không đợi An Sơ Hạ trả lời lại liền dương tay ngoắc lại một chiếc taxi ngừng ở ven đường. Mãi đến Manh Tiểu Nam lên taxi
hoàn toàn biến mất trong dòng xe cộ cô mới thu hồi tầm mắt, xoay người
đi về.
Thấy cô lấy lại tinh thần, Hàn quản gia cuống quít tới
nghênh tiếp, vài lần tiến lên phía trước, ngữ khí có vẻ có chút sợ hãi:“Thiếu phu nhân, vừa rồi vị kia là thiên kim của công ty mà lần này Hàn
thị chúng ta hợp tác, thiếu gia làm như vậy, bất quá là muốn lấy lòng
phía đối tác thôi. Vì thế mong người không nên tức giận.”
Sau ba
giây ngắn ngủi, An Sơ Hạ che miệng lại khẽ cười nói: “Uh'm, nhìn ra
được. Anh ta dù là lời nói cực kỳ quá đáng, nhưng mà ánh mắt chỉ thủy
chung đều là nhìn về phía tôi.”
Hàn quản gia vui mừng nhìn An Sơ Hạ: “Thiếu gia cực kỳ thích người a, vì thế người hãy thông cảm cho thiếu gia.”
Trên mặt tươi cười đang nghe đến Hàn quản gia nói nháy mắt tiếp theo liền
biến mất, nhìn xem bốn phía, sớm đã không có bóng dáng Manh Tiểu Nam
cũng không có bóng dáng Hàn Thất Lục. Con ngươi nhiễm lên dáng vẻ u
buồn, cô nhàn nhạt địa nói: “Hàn quản gia, việc này về sau không cần nói lại nữa. Tôi sớm muộn gì cũng rời khỏi Hàn gia, thân phận vị hôn thê
này, dù gì cũng không thật, ông không cần giải thích nhiều như vậy.
Ngây người một lúc, Hàn quản gia cuống quít lắc đầu: “Không phải, thiếu phu nhân...”
【thi thử cái gì đều đi chết đi, ta phải về nhà... 】 ấn nút nghhe từ di động, bên kia truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Là thiếu phu nhân sao?”
Hắn? Làm sao có thể gọi điện thoại tới? Sợ là có việc yêu cầu cô giúp a. Oỏn định lại tinh thần, An Sơ Hạ khóe miệng treo lên nụ cười của người
quyền thế: “Trợ lý Đinh? Làm sao có thể có rảnh gọi điện thoại cho ta?”
”Là như vậy. Buổi sáng không thể đưa cho người một phần lễ gặp mặt, trong
lòng cảm thấy không yên được, lần này cố ý đi mua vài thứ, hi vọng người có thể bớt chút thời gian gặp tôi một chút.” Bên kia thanh âm cực kì
thành khẩn, An Sơ Hạ xoa xoa huyệt Thái Dương, cô quả thật nghĩ không ra cái gì lý do cự tuyệt a. Bất quá... Nếu đến nhận lễ vật mà nói...
”Tới quán trà sữ đối diện trung tâm thương mại World Trade Center đi.” Dứt
lời cô nhânh chóng cúp điện thoại di động. Cảm giác thời gian gần đây
thật dài a, ngắn ngủi bốn năm ngày, giống như là trải qua bốn năm năm
rồi vậy. (OMG, hơn 200 chương mà mới được 4, 5 ngày. Vui ghê