Edit: Trần Thị Thanh Tâm
Beta: Võ Nana
Bởi lúc
này đang đi đến cầu thang, mọi người đều đi rất gần nên An Sơ Hạ cũng
không tiện giải thích gì,chỉ có thể giữ im lặng. Nhưng người bên nàng
không hiểu chuyện, không chịu giữ im lặng mà tiếp tục nói: “” Đúng vậy
a! Tớ muốn có một nửa sắc đẹp của cậu, tớ nằm mơ cũng sẽ rất vui vẻ đó.“”
”” Cậu a? Thôi đi! Đợi cậu đi Hàn Quốc thay đổi khuôn mặt, nói không chừng có thể làm được.””
”” Ô! Làm sao cậu biết chí hướng của tớ chính là đến Hàn Quốc sửa mặt?””
Mọi người nhất thời cười vang lên.
Đề tài rốt cục bị gián đoạn, Manh Tiểu Nam và An Sơ Hạ đã sớm bị tách ra.
An Sơ Hạ không thể làm gì khác ngoài việc đứng ở chân cầu thang cách đó không xa chờ Manh Tiểu Nam đi tới.
Điều An Sơ Hạ không nghĩ tới
là Mã Cách đột nhiên đi tới, trước mặt cô dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: “” Đạo lý cây lớn thì đón gió to. Xem ra cậu không
hiểu.””
””A? “” An Sơ Hạ trong lúc nhất thời không hiểu ý vị
trong lời nói của Mã Cách, đang muốn hỏi cô ta thì Mã Cách thì người đã
đi rồi.
Cây lớn thì đón gió to.....
An Sơ Hạ khẽ mím môi, Mã Cách có ý tốt nhắc nhở An Sơ Hạ đừng quá thẳng thắn.
Mặc dù sự việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, nhưng quả thật đã khiến người khác chú ý rồi.
”” Sơ Hạ... “” Manh Tiểu Nam nhảy nhót đi tới, phía sau còn có Tiêu Minh Lạc.
”” Sắp tới giờ vào học rồi, tôi lên cầu thang trước. “” Tiêu Minh Lạc nói
xong,quay sang gật đàu với An Sơ Hạ một cái rồi rời đi.
An Sơ Hạ
lúc này mới lấy lại tinh thần, đem chuyện của Mã Cách để sang một
bên,đưa tay sang véo má của Manh Tiều Nam nói: “”Nhìn mặt cậu hồng hào
vậy,không phải là hai người...””
Manh Tiểu Nam hiếm khi đỏ mặt,kéo tay Sơ Hạ ra, cáu giận: “” Cậu nói cái gì vậy? “”
”” Tớ đùa thôi mà,làm gì mà mặt cậu đỏ ửng lên vậy! “” An Sơ Hạ nói. Sau
đó sực nhớ chuyện gì đó mà nhíu lông mày nói: “” Không đùa với cậu nữa.
Tớ có chuyện này muốn nghe chủ ý của cậu thôi! Hôm nay là sinh nhật của
bố tớ. “”
”” Bố.... “” Manh Tiểu Nam lập tức trợn tròn hai mắt: “” Là Hàn Lục Hải, cha ruột của Hàn Thất Lục sao? “”
”” Không phải cha ruột, chẳng là lẽ cha nuôi sao? “” An Sơ Hạ bĩu môi,
trừng mắt một cái nói: “” Tớ định nhờ cậu đưa ra ý kiến giúp tớ. Tớ cảm
giác cái gì ông ấy cũng không thiếu nên không nghĩ ra sẽ tặng cái gì cho ông ấy. “”
Manh Tiểu Nam không khỏi nhíu mày, lấy tay gãi gãi
tóc, có chút khó khăn đáp lời: “” Cậu hỏi ý kiến tớ nhưng sinh nhật của
nhân vật lớn như ông ấy sẽ khoa trương tiệc rượu sao? Dù sao cũng sẽ
phải mở tiệc ở khánh sạn 5 sao chứ? “”
”” Tớ lúc đầu cảm thấy kì lạ,sau đó mới biết đây là sinh nhật khác, còn sinh nhật thật sự là sau này a. Nhưng tớ không thể không tặng cái gì. “” An Sơ Hạ thở dài, dáng vẻ âu sầu.
Manh Tiểu Nam chần chừ suy nghĩ một chút, rồi sau đó
vỗ đầu một cái nói: “” Đúng rồi! Cậu có thể rửa chân cho ông ấy a! Bây
giờ không phải là có cái được gọi là hoạt động hiếu tâm sao? Chính là
rửa chân cho trưởng bối a.””
”” Rửa chân? “” An Sơn Hạ chần chừ một chút, rồi sau đó khoé miệng mỉm cười: “” Cậu nói đúng! Sao tớ
không nghĩ ra nhỉ? Dù tớ tặng cái gì, thì khẳng định ông ấy cũng không
thiếu thứ đó. Hơn nữa, nếu không tốt sẽ bị hiểu lầm là không có tâm ý.
Chi bằng rửa chân cho ông ấy, thể hiện sự tôn trọng và tâm ý. “”Chuông vào học vừa vặn vang lên. Hai người nhanh chóng trở lại phòng học.
Buổi sáng trôi qua thật nhanh. Manh Tiểu Nam và Tiêu Minh Lạc hẹn nhau ăn
trưa. An Sơ Hạ một mình đi đến căng tin. Căng tin mặc dù nhiều người,
nhưng mọi người đều tự động nhường chỗ cho cô. Mặc dù cô đến muộn nhưng
nhanh chóng đã có suất ăn của mình.
An Sơ Hạ mới ngồi xuống, một khay thức ăn được để trước mặt cô, là của Lưu Đông Vũ.
”” Sao trước đây không phát hiện cô tốt số như vậy. Sớm biết sẽ thường
xuyên đi ăn với cô. Như vậy thì không cần xếp hàng. “” Lưu Đông Vũ ngồi
đối diện với An Sơ Hạ, tự nhiên cầm lấy cái nĩa, hoàn toàn không để ý
đến ánh mắt người đối diện nhìn mình.
”” Cậu nói xem,mọi người
đều nhường chỗ cho tôi, tôi không biết làm gì mới tốt. trước đay mọi
chuyện không như vậy. “” dáng vẻ An Sở Hạ nặng nề tâm tư từ khi Mã Cách
nói với cô những lời đó, cô mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra những chuyện không tốt đẹp gì.
”” Còn có thể vì sao? Là bởi vì câu chuyện tình lúc
sáng giờ thể dục a. Tất cả mọi người vì hai nhân vật nỏi tiếng kia đều
cảm thấy thú vị với cậu nên không dám chọc giận cậu. không nhường đường
cho cậu không phải là đang rước hoạ vào thân hay sao? “” Lưu Đông Vũ nhỏ giọng nói: “” Lăng Hàn Vũ cũng thích cậu?”
”” Lưu Đông Vũ! “” An Sơ Hạ làm bộ tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Lưu Đông Vũ không thể làm gì khác ngoài việc im miệng, cúi đàu chăm chú ăn cơm.
Ăn xong cơm trưa,còn một khoảng thời gian rảnh, An Sơ Hạ cùng với Đông Vũ
đi dạo một chút để tiêu hoá thức ăn. Trong lúc đi dạo, Lưu Đông Vũ liên
tục nói về quan hệ của hắn với Manh Tiểu Nam, điều này khiến nghi ngờ
của An Sơ Hạ ngày càng lớn.
”” Đông Vũ a, tới nơi này đã được mấy ngày rồi,có thấy thích nữ sinh nào không? Tôi đang là một cô gái nổi
tiếng đó, rất lợ hại a. Quan hệ giữa Giang Nam và Tiêu Minh Lạc một phần là do tôi giúp đỡ mới có a.””
An Sơ Hạ vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lưu Đông Vũ.
Mặt Lưu Đông Vũ bình tĩnh như mặt hồ không gió, nhưng con người như đột
nhiên nổi sóng, tuy không rõ ràng nhưng lại được An Sơ Hạ chú ý tới.
”” Vẫn chưa có.”” Lưu Đông Vũ nói vậy, hai mắt tối sầm xuống, nhưng nhanh
chóng nở một nụ cười xán lạn nói: “” Bây giờ có thể ở cùng bố tôi, tôi
đã rất vui vẻ, không nghĩ đến những thứ khác. “”
”” Như vậy a....”” An Sơ Hạ gật gù, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện trong lúc vô tình đã đến trước cửa lớn của Lam Cầu Xã.
”” Lại nói đến.....”” Lưu Đông Vũ đột nhiên mở miệng nói: “”Cô thực sự
không có ý định làm hội trưởng của Lam Cầu Xã sao? Đây là vị trí nhiều
người mong ước đó”” An Sơ Hạ vốn định sẽ quyết liệt từ chối, tuyệt đối
sẽ không làm hội trưởng Lam Cầu Xã.”” Nhưng trong đâu lại nghĩ đến
chuyện tối qua: Hàn Thất Lục nói với cô anh vì cô mà bị thương, sau đó
sự tình lại bị Manh Tiểu Nam phát tán lên QQ.
Hàn Thất Lục lại nói dối cô rồi..
”Bây giờ có thể đi vào sao?” An Sơ Hạ hỏi.
”Đương nhiên.Ở đây bình thường không khoá cửa, để khi thuận tiện mọi người có
thể tới đây luyện bóng.” Lưu Đông Vũ nói xong, tiến lên vài bước lấy tay đẩy cửa ra.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ, An Sơ Hạ bước vào, ngẩng đầu thấy cánh cửa sổ kia thiếu một mảnh thuỷ tinh.
”Sao không lắp thêm một mảnh thuỷ tinh vào kia?” Cô không tự chủ được mà hỏi thăm.
Lưu Đông Vũ sững sờ, không nghĩ tới An Sơ Hạ sẽ chú ý chuyện này.
Nhưng anh rất nhanh khôi phục bình thường, giải thích: “Chúng tôi nghĩ không
cần thiết, nên không báo cáo chuyện này lên nhà trường. Hơn nữa, dù sao
mưa cũng không hắt vào được, không cần phải sửa rồi.”