Edit: La Pluie
Beta: Linh Linh
Dọc theo đường đi, Manh Tiểu Nam luôn luôn nhắc tới thời điểm từ sáng Hứa
Niệm Niệm đã theo cô như cái đuôi, dẫn đến ánh mắt chủ nhiệm lớp chỉ
nhìn sang bên này.
Không dễ dàng gì đến được sân thể dục, chủ nhiệm lớp lúc này mới tránh ra, đi lên đầu lớp chỉnh đốn đội hình đội ngũ.
Lớp trưởng cầm míc đứng trên bục vẻ mặt uy nghiêm, cho biết: “Hôm nay chúng ta biểu diễn tốc độ rất chậm, ngày mai mọi người nhớ kỹ động tác nhanh
nhẹn lên một chút, nếu không tiếp tục luyện tập tiến lên và rút lui!”
Lớp học so với sân thể dục đúng là có một khoảng cách, mọi người đều không
muốn tiến lên và rút lui một lần nữa, giữa lúc những tiếng thở than vang lên, âm nhạc thể dục dụng cụ phát lên một lần nữa.
Đúng lúc này, ở phía bên trái An Sơ Hạ xì xào một lúc, ngay sau đó liền truyền tiếng nói Lăng Hàn Vũ: “Này, An Sơ Hạ!”
Âm thanh đột ngột này khiến An Sơ Hạ nhảy dựng lên, thật tuyệt vời là sân
thể dục rất rộng, người cũng rất nhiều, nếu không các nhà lãnh đạo trên
bục kia sẽ chú ý đến nơi này.
”Tại sao cậu lại đến đây vậy hả?”
An Sơ Hạ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lăng Hàn Vũ một cái, vừa tập thể
dục dụng cụ vừa nói: “Nếu như bị giáo viên phát hiện, cậu liền xong đời
rồi!”
Lời An Sơ Hạ uy hiếp, Lăng Hàn Vũ hoàn toàn nghe không lọt
tai, chỉ là mang theo nửa phần oán hận nói: “Chuyện lúc sáng tôi đã nghe nói, cậu tại sao không gọi tôi tới giúp cậu? Xem tôi xử họ ra sao!”
”Cậu đừng thế!” Tiếng nói này đích thị Manh Tiểu Nam, cô chịu không được:“Đừng nói đến lúc ấy đến tìm cậu giúp đỡ nhưng cậu không có ở đó. Cho dù là cậu có ở chỗ đó, thực sự cậu cũng bị Hứa Niệm Niệm hại chết rồi,
chúng ta sẽ cùng xui xẻo!”
”Ai làm người đó chịu, tôi sẽ không
kéo cậu vào chỗ chết!” Lăng Hàn Vũ nói xong, cực kì khó chịu trừng mắt,
liếc nhìn Manh Tiểu Nam một cái.
Bên kia, Hàn Thất Lục xếp hàng ở cuối đội hình, đứng trước mặt anh là Tiêu Minh Lạc. Tiêu Minh Lạc đã
sớm phát hiện không thấy Lăng Hàn Vũ đâu nữa. Mắt anh luôn luôn rất
tinh, nhanh chóng phát hiện Lăng Hàn Vũ đứng ở bên trái An Sơ Hạ.
”Tiểu tử kia...” Tiêu Minh Lạc vừa nói lời này, đồng thời Hàn Thất Lục cũng phát hiện Lăng Hàn Vũ.
”Chúng ta cũng qua đó đi!” Hàn Thất Lục lớn tiếng nói, Tiêu Minh Lạc vội vàng
muốn ngăn cản, nhưng Hàn Thất Lục nói xong đã trực tiếp đi về bên kia.
Tiêu Minh Lạc đến cơ hội mở miệng cũng không có.
”Cậu mau nhìn,
tóc chủ nhiệm lớp tốc lên như một cái chổi lông gà!” Một nữ sinh bước
chân về phía sau vài bước, ghé sát một bên thì thầm với nữ sinh đứng
đằng sau mình.
Cô vốn tưởng rằng nữ sinh kia sẽ cùng cô cười rộ
lên, không ngờ cô ta cũng không có một chút phản ứng. Cô nghi ngờ quay
đầu nhìn lại, đã thấy vẻ mặt nữ sinh kia kinh ngạc nhìn về phía trước
của cô.
Cô nhìn theo ánh mắt của nữ sinh kia, nhất thời che
miệng. Cô sau đó mới phát hiện Lăng Hàn Vũ tự nhiên xuất hiện cách khu
vực cô đứng chưa tới hai mét.
”Trời ơi...” Lăng Hàn Vũ thiếu gia luôn luôn không có cảm tình đối nữ sinh tại sao lại đứng gần đội hình nữ sinh như vậy?
Nữ sinh kia còn chưa hết cảm thấy kinh ngạc, một bóng người thoáng qua,
người này cô dường như đã gặp rồi. Cô chăm chú nhìn vào, cư nhiên là Hàn Thất Lục!
”Sao lại thế này? Cậu xem bên kia!”
”Ôi! Kia không phải Thất Lục thiếu gia sao? Tại sao chúng ta không xếp hàng cao lên một chút?””Mau nhìn xem! Hàn Vũ thiếu gia cũng ở bên kia rồi? Chán ghét! Tớ tại sao không ở lớp kia!”
Các nữ sinh nhao nhao bàn luận, đội ngũ chỉnh tề lúc ban đầu trở nên lộn
xộn. Rất nhiều nữ sinh thậm chí còn dừng động tác, ánh mắt nhìn thẳng về hướng bên kia.
An Sơ Hạ còn chưa khuyên Lăng Hàn Vũ, Hàn Thất
Lục lại tới, nhưng lại từ phía bên phải của cô! Như vậy, biến thành bên
trái là Lăng Hàn Vũ, bên phải là Hàn Thất Lục.
”Anh tại sao cũng
đến đây?” An Sơ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái, hạ
thấp cổ họng nói: “Các anh không thể sau khi kết thúc hội thao tới tìm
tôi sao?”
”Không thể!” “Không thể!” Hai người đồng thanh nói.
”Các anh...” An Sơ Hạ xấu hổ, khuôn mặt kìm nén đỏ bừng, bất đắc dĩ cô cái
gì cũng không làm được trước mắt bao người, đành phải đứng tại chỗ nắm
chặt tay thành nắm đấm.
”Tôi nói... Thất Lục thiếu gia.” Manh
Tiểu Nam thấy thế, vội vàng giúp An Sơ Hạ nói với Hàn Thất Lục: “Có
chuyện gì chúng ta sau khi kết thúc hội thao mới nói, cậu nói được hay
không? Nhiều người nhìn như vậy nhìn à, cậu vẫn nên về đội ngũ của lớp
mình trước đi?”
Hàn Thất Lục nghiêng đầu, một ánh mắt quét tới,
Manh Tiểu Nam lập tức run cầm cập, vội vàng chữa lại: “Đương nhiên đương nhiên, nếu cậu thích ở đây thì ở đây đi!”
”Giang Nam!” An Sơ Hạ quay đầu lại, hung hăng lườm cô một cái. Nhưng Manh Tiểu Nam chỉ xoay
đầu hướng về phía khác, giả vờ như đang thật sự tập thể dục.
Vào thời điểm này các giáo viên cũng phát hiện có gì đó không đúng, Địa Trung Hải gắng gượng cái bụng bia, vẻ mặt ác liệt.
An Sơ Hạ từng bị “Địa Trung Hải” dạy dỗ qua, tự nhiên đối với ông ấn tượng khắc sâu. Vừa thấy Địa Trung Hải, An Sơ Hạ vội vàng ngoan ngoãn tập thể dục, sợ Địa Trung Hải không vui lại xử phạt cô một lần nữa. Trái tim bé bỏng của cô không thể nào chịu nổi.
”Các cậu ở đây...” Địa Trung Hải bước nhanh đến, liếc nhìn hai người Hàn Thất Lục cùng Lăng Hàn Vũ.
Ông nói mới được một nửa, đột nhiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt trở nên
ôn hoà trái ngược với ánh mắt nghiêm túc kia, mỉm cười đi tới, nói: “Đây không phải bạn học Hàn cùng bạn học Lăng sao? Tại sao lại ở chỗ này
vậy?”
Trước mọi người, Địa Trung Hải cũng xấu hổ không gọi Hàn
Thất Lục và Lăng Hàn Vũ một tiếng “thiếu gia”, tiện dùng “bạn học” thay
thế hai chữ này.
Điều này làm cho An Sơ Hạ mở rộng tầm mắt, cô còn tưởng rằng Địa Trung Hải sẽ dạy dỗ bọn họ!
Thế nhưng phản ứng này cũng không nằm ngoài dự kiến của cô. Trong học viện
Tư Đế Lan, có ai lại không dè chừng hai tên khốn này...?
Lăng Hàn Vũ đáp: “Bên kia ẩm ướt, hai chúng tôi thấy có chỗ trống liền qua đây đứng. Ông không ngại chứ?”
”Không có việc gì không có việc gì... chỗ ẩm ướt đương nhiên không thể đứng ở
nơi đó tập thể dục. Phải đi khỏi nơi đó.” Địa Trung Hải mỉm cười, xoay
người đi về, đúng lúc quay người sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc lại, đối với đám học sinh náo loạn quát: “Nhìn cái gì vậy? Ai không tập thể
dục ta phạt quét toàn bộ sân thể dục!”
Tiếng nói vừa ngừng, mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt, một lần nữa bắt đầu tập thể dục.
Cách chỗ An Sơ Hạ không xa, Mã Cách thần sắc dần dần không ổn định, dường như là đang mưu tính cái gì...
Bởi vì hai vị đại thiếu gia đứng bên cạnh, người bên phải, kẻ bên trái, An
Sơ Hạ dậm chân tại chỗ cũng cảm thấy kì lạ. Cuối cùng cũng hoàn thành
xong thể dục buổi sáng, Hàn Thất Lục không nói một lời, trực tiếp lôi
Lăng Hàn Vũ đi. Tuy Lăng Hàn Vũ kêu ầm ĩ lên, nhưng thật sự Hàn Thất Lục quá mạnh mẽ, Anh phải cùng cậu ta bước đi.
”Sơ Hạ nữ thần! Cậu thật sự đào hoa quá đi!” Nữ sinh cùng lớp hâm mộ nói