Thiếu Gia Ác Ma

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Vui vẻ nhìn nàng khóc

Dáng vẻ nhu nhược như vậy

Dường như chỉ có chàng mới bảo vệ được nàng….

………….

Ác mộng!

Nghiêm Quân Đường tuyệt đối là ác mộng của nàng!

Đây là phản ứng đầu tiên của Tiểu Thất Nhi nghe được Nghiêm Quân Đường đi tới Tô phủ,khác với các nha hoàn má hồng hưng phấn,sắc mặt của nàng trắng bệch ngay cả một nụ cười cũng đẩy không ra.

Tên quỷ đáng ghét đáng sợ đến rồi!

Bàn ta bưng khay run rẩy,chén sứ trên đó cũng phát ra tiếng vang.Đây là trà sâm tiểu thư bảo nàng mang vào phòng,sau đó nàng nghe Nghiêm Quân Đường đến,chân đang muốn bước ra khỏi bếp lập tức dừng lại,thế nào cũng bước không ra.

Tiểu thư và Nghiêm Quân Đường từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên chơi với nhau rất thân.Mỗi lần Nghiêm Quân Đường đến tuyệt đối tìm tiểu thư,may bây giờ tiểu thư đang ở trong phòng,nàng mới không cầngặp hắn!

“Tiểu Thất Nhi,muội sao thế? Làm gì đứng ở cửa thế?” Tiểu Hồng đang muốn đi vào nhà bếp từ xa đã thấy Tiểu Thất Nhi cứng người đứng tại cửa,không khỏi nghi ngờ hỏi.

“Muội......”

Tiểu Thất Nhi mới nói một chữ.Tiểu Hồng hưng phấn cắt đứt lời nói của nàng,má đỏ hồng hồng,ánh mắt e thẹn giống như nữ nhi đợi gả.

“Muội biết Nghiêm thiếu gia đến chưa? Lão Thiên,hắn nhìn rất thanh tú,tỷ xa xa thấy hắn và tiểu thư vừa nói vừa cười.Vừa nhìn thấy nụ cười của hắn đã khiến người ta đỏ mặt tim đập,trái tim cũng tan chảy.”

Phải không? Nhưng nàng nhìn thấy hắn cười chỉ cảm thấy khiếp đảm hoảng sợ, tim đang đập cũng ngừng lại.

“Hắn bây giờ đang ở trong phòng tiểu thư, trên tay muội là trà sâm muốn bưng cho tiểu thư phải không? Được được đó! Đến bên cạnh tiểu thư muội cũng có thể thấy Nghiêm thiếu gia,tỷ hâm mộ muội quá nha!”

Tiểu Thất Nhi không nhịn được khóe miệng co giật,một chút cũng không cảm thấy mình có gì đáng để hâm mộ,hơn nữa nàng nghe thấy Nghiêm Quân Đường quả nhiên ở trong phòng tiểu thư,bàn tay bưng lấy càng run rẩy hơn,chén sứ không ngừng phát ra âm thanh giòn tan.

“Tiểu Thất Nhi,muội thế nào? Tay run rẩy quá nha.” Tiểu Hồng lúc này mới phát hiện Tiểu Thất Nhi không thoải mái,lo lắng nhìn nàng.” Sắc mặt nàng cũng tái nhợt, không khỏe sao?”

Trời ơi! Nàng sẽ bị dọa đến chết! Tim nhanh chóng ngừng đập, ai đến cứu nàng đây? Nàng không muốn chạm mặt tên quỷ đáng ghét họ Nghiêm kia!

Tiểu Thất nhi trong lòng điên cuồng gào thét,tay run càng thêm lợi hại.

“Tiểu Thất Nhi,muội thế nào nữa đây?” Tiểu Hồng khẩn trương nhìn Tiểu Thất Nhi,bị nàng dọa đến xanh mặt.

“Muội......” Tiểu Thất Nhi trừng mắt nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt sáng lên.”Muội đau bụng muốn đi mao xí, trà tựu sâm này giao cho tỷ ấy!”

Tiểu Thất Nhi cầm đồ trên tay đưa đến tay Tiểu Hồng, cười cười.”Nhờ tỷ đấy,Tiểu Hồng,muội sẽ rất cảm ơn tỷ!” Nói xong nàng vội vội vàng vàng rời khỏi,còn thiếu chút bị cửa nhà bếp làm đi tập tễnh.

Nàng quyết định cả ngày hôm nay nàng sẽ núp ở mao xí, mặc kệ nó thối hay không thối,đến Nghiêm Quân Đường rời khỏi trước, nàng mới ra.

Quyết định chủ ý, Tiểu Thất Nhi vội vàng đi về phía mao xí, lúc đi qua hồ nước hoa viên, một giọng nói từ phía sau nàng vọng lên.

“Tiểu Thất nhi,nàng muốn đi đâu đấy?”

Tiếng bước chân dồn dập lập đứng lại,lưng không tự giác cứng lại,nàng thiếu chút không thể hít thở.

Không! Nhất định là ảo giác! Tên quỷ đáng ghét đang ở trong phòng tiểu thư không thể nào xuất hiện ở đây,nhất định nàng nghe nhầm, nhất định là vậy......

Tự an ủi chính mình Tiểu Thất Nhi vội vã chuyển động,bước chân cũng tăng nhanh hơn.

“Tiểu Thất Nhi,nàng đang trốn ta sao?” Thân thể nóng ấm nhanh chóng đi tới phía sau nàng,áp sát lấy lưng nàng,hơi thở nóng ấm lướt nhẹ qua cổ họng nàng,hại nàng không nhịn được run lập cập vì lạnh.

Nàng vội vã xoay người lui về sau vài bước,vừa kinh vừa sợ trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt.”Ngươi......” Hắn tại sao xuất hiện ở đây?

Nghiêm Quân Đường nở nụ cười tà nịnh,khuôn mặt tuấn mỹ nửa cười nửa không,một thân bạch y càng làm nổi bật thân hình thon dài của hắn càng thêm tuấn dật phi phàm cứ như thiên thần.

“Ta tại sao ở đây,có phải không?” Không cần đoán cũng biết trước nử tử nhỏ nhắn trước mắt này đang suy nghĩ gì.”Đương nhiên là đến tìm nãi nãi.”

Tiểu Thất Nhi nuốt nuốt nước miếng, vừa nhìn thấy nụ cười của Nghiêm Quân Đường,bất kể hắn cười đẹp mắt đến thế nào,nàng chỉ cảm thấy đáng sợ.”Tìm...... Tìm ta làm gì?”

“Nàng cảm thấy ta đến tìm nãi nãi là có ý gì?” Tròng mắt đen tà mị nhìn chòng chọc nàng, giống như dã thú dán chặt món điểm tâm ngon miệng,thế nào cũng không nỡ bỏ qua.

Thật là đáng sợ! Tiểu Thất Nhi bị dọa nạt sắp khóc, cứ đến lúc Nghiêm Quân Đường dùng ánh mắt đó nhìn nàng, nàng liền cảm thấy thật là đáng sợ, ánh mắt hung mãnh kia giống như muốn một ngụm đem nàng nuốt vào.

“Ta...... Ta có việc đi trước!” Mặc kệ! Nàng phải chạy nhanh thôi!

Thấy Tiểu Thất Nhi muốn né tránh,Nghiêm Quân Đường nhẹ nhàng cười một tiếng,thân ảnh nhanh chóng lóe lên,bàn tay to dùng sức bắt được nàng,cố ý ở lỗ tai bên cạnh nàng thổi hơi nóng.

“Ta không kêu nàng rời khỏi,nàng lại tự tiện muốn đi.Tiểu Thất Nhi,can đảm của nàng càng ngày càng lớn,hửm?” Nghiêm Quân Đường ức hiếp bàn tay to dán chặt nắn lấy no đủ trước ngực của Tiểu Thất Nhi,tà ác xoa lấy,khóe môi nhướng cao.

“Xem ra,không chỉ can đảm,ở đây của nàng cũng biến lớn rồi!” Nghiêm Quân Đườn g hài lòng dùng sức xoa lấyvật trong lòng bàn tay.

Tiểu Thất Nhi má đỏ hồng, vội vàng vùng vẫy.”Ngươi đừng nắm!” Nàng bắt được tay của hắn,vừa thẹn vừa tức nhưng không dám đối với hắn thế nào,chỉ có thể oan ức mắt đỏ vành mắt.

Chính là như vậy! Hắn rất thích chạm vào người nàng.Khi nàng mãn mười bốn tuổi,hắn bắt đầu động tay động chân,không giống như trước chỉ ngoài miệng trêu nàng.

“Nàng ra lệnh cho ta sao?” Nghiêm Quân Đường khinh thường hừ một tiếng,cố ý suồng sã ngực nàng,vuốt ve dùng sức hơn,sau đó môi ướt nóng của hắn khẽ cắn mạnh lên cổ tuyết trắng ngọc của nàng.

“A! Đau!” Tiểu Thất Nhi đau đến nhíu lông mày, nước mắt không nhịn được rớt xuống.

“Đây là trừng phạt,phạt nàng không ngoan,muốn trốn ta.” Áp sát chặt lấy lưng của nàng.Hắn đem nàng cả người nàng ôm ở trong lòng, một tay cách một lớp y phục chơi đùa tròn đầy no đủ, một tay kia thì đi xuống thăm dò,sờ xuống váy bi,cách quần lót thật mỏng vuốt lấy hoa huyệt nhạy cảm của nàng.

“A!” Tiểu Thất Nhi cắn răng nhịn xuống rên rỉ, toàn thân dấy lên lửa nóng không biết tên. Mỗi lần bị hắn đụng vào nàng cảm thấy khó chịu.”Đừng như vậy, ta nói xin lỗi, ngươi đừng như vậy......”

Nàng chịu không được vặn vẹo lấy thân thể, mặt nhỏ ửng hồng, không biết làm sao nước mắt lại rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.