Thiếu Gia Ác Ma

Chương 3: Chương 3: Chương 2




“Không thích ta đụng nàng như vậy sao?” Liếm đi nước mắt nàng, bàn tay to dò tiến vào vạt áo của nàng, ngăn cách lớp y phục, cảm giác được nụ hoa cao nhọn.

Nghiêm Quân Đường giương lên nụ cười tà, bàn tay tiến đến bên trong y phục, vuốt ve nụ hoa nhạy cảm, ngón tay gạt quần lót ngoài ra phát hiện dịch ướt, bắt đầu dùng sức, dùng lấy y phục trêu đùa thấm lấy nước mật hoa huyệt.

“Không được!” Khi hắn bắt nạt nàng Cảm giác chỗ kia ẩm ướt, Tiểu Thất Nhi xấu hổ. Hắn thật xấu! Lại bắt nạt nàng!

“Thật không được? Nhưng nàng rõ ràng ẩm ướt......” Nghiêm Quân Đường cười nhẹ, ngón tay ngăn cách lấy quần lót cố ý dùng sức đâm vào.

“A!” Tiểu Thất Nhi cảm giác có chút đau lại có điểm tê dại run rẩy, cảm giác một cổ nóng ướt từ trong hoa huyệt thấm ra,làm quần lót nàng ướt, vải ướt dính chặt lấy cánh hoa, để ngón tay của hắn phát hiện cánh hoa nhạy cảm co rút.

“Nàng nhìn đi, nàng rõ ràng thích.” Ngăn cách quần lót ướt dầm dề, hắn vuốt ve lên đó, không hề cảm thấy thỏa mãn vì ngăn cách một lớp y phục, ngón tay trực tiếp tiến vào quần lót, bàn tay to che lấy hoa huyệt ướt đẫm, vỗ về nơi mềm mại ấy.

“A! Không được như vậy!” Tiểu Thất Nhi trừng to mắt, bị thân mật tiếp xúc như thế, nàng nhanh chóng dùng sức đẩy ra Nghiêm Quân Đường ra, nhưng bước chân nhưng cũng lảo đảo theo xuống, không cẩn thận chân vấp phải hòn đá nhỏ bên cạnh bờ hồ, mắt thấy phải té xuống hồ......

“Aaaaaaaaa──”

Nghiêm Quân Đường đưa tay muốn kéo Tiểu Thất Nhi, lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân,con ngươi hắn suy nghĩ rồi rút tay lại, mắt trợn tròn nhìn Tiểu Thất Nhi rơi xuống hồ.

“Nghiêm Quân Đường ngươi......” Tiểu Thất Nhi trừng to mắt, không nghĩ đến hắn sẽ rút tay trở về, tức giận muốn mắng người, nhưng không cơ hội nói xong hét lên một tiếng cả người té xuống hồ nước.

“Tiểu Thất Nhi,muội tại sao rớt xuống hồ nước nha?” Nghe tiếng rơi xuống hồ nước.Bước chân của Tô Giáng Nhi tăng nhanh, vội vàng chạy đến hoa viên.Vốn mốn xem xảy ra chuyện gì, không nghĩ đến lại tận mắt thấy đến nha hoàn của mình rơi xuống nước.

Nước không sâu, nhưng Tiểu Thất Nhi vẫn không cẩn thận uống một ít nước.Nàng đau khổ ho khụ khụ, y phục ướt nhèm.

“Tiểu thư,muội.....” Ô! Cũng là Nghiêm Quân Đường nữa! Cũng là hắn làm hại nữa!

“Cũng là ta không tốt, đột nhiên đi ra dọa Tiểu Thất Nhi, mới hại nàng ngã xuống hồ nước.” Vẻ mặt Nghiêm Quân Đường giống như muốn xin lỗi, khuôn mặt tuấn nhã có một chút tà nịnh, cùng với hình dáng nho nhã để cho người ta một chút cũng không hoài nghi.

Tiểu Thất Nhi mở mắt to, không nghĩ đến hắn trợn mắt nói nhảm.” Không phải như vậy! Ngươi nói dối!” Nàng tức giận giẫm mạnh chân, nước ao thuận theo phản ứng kịch liệt của nàng văn tung tóe lên.

“Tiểu thư, hắn bắt nạt muội, hơn nữa nhìn muội rơi xuống hồ nước cũng không cứu, mắt trợn tròn nhìn muội rơi xuống nước.” Tiểu Thất Nhi tức giận đến mắt đỏ lên, thấy khuôn mặt Nghiêm Quân Đường làm bộ vô tội lại càng nổi giận trong bụng.

“Thật là không phải vậy, ta vốn là muốn kéo Tiểu Thất Nhi, nhưng là đến không kịp......” Nghiêm Quân Đường thật xin lỗi nhìn Tiểu Thất Nhi, tà khí nhanh chóng loáng qua tròng mắt đen.”Tiểu Thất Nhi, ta nói xin lỗi với nàng, nàng đừng tức giận, cũng là ta không tốt.”

“Ngươi......” Tiểu Thất Nhi tức giận nói không nên lời, rõ ràng chính là lỗi của hắn, nhưng như thế lại trở thành nàng vô lý gây chuyện ầm ĩ.

“Tiểu Thất Nhi, Nghiêm đại ca cũng nói chàng không phải cố ý, muội đừng giận nửa” Tô Giáng Nhi một cách tự nhiên tin tưởng Nghiêm Quân Đường.

Nghiêm đại ca luôn luôn là người vừa dịu dàng vừa tốt, làm sao hại Tiểu Thất Nhi rơi xuống hồ nước? Hơn nửa không biết vì sao từ nhỏ Tiểu Thất Nhi đã rất ghét Nghiêm đại ca, còn hay nói Nghiêm đại ca rất xấu, nhưng Nghiêm đại ca rõ ràng là người tốt nha!

Nàng không hiểu Tiểu Thất Nhi vì sao như thế, chỉ có thể coi như Tiểu Thất Nhi và Nghiêm đại ca không hợp, trời sanh xung khắc.A! Thật là đáng tiếc, Tiểu Thất Nhi không hiểu Nghiêm đại ca thật là tốt.

“Tiểu thư! Không phải là như vậy......” Tiểu Thất Nhi tức giận giậm chân, vì sao cũng không ai tin tưởng nàng nói, rõ ràng Nghiêm Quân Đường rất xấu, nhưng mọi người đều xem hắn là người tốt, đáng ghét đáng ghét,rất đáng ghét!

“Giáng Nhi, không quan hệ, vốn chính là ta không tốt.” Nghiêm Quân Đường vui vẻ cười cười, không muốn tính toán với Tiểu Thất Nhi.

“Nghiêm đại ca, thật xin thứ lỗi, Tiểu Thất Nhi bị muội làm hư l.” Tô Giáng Nhi thẹn thùng nở nụ cười.

“Ngốc quá, vốn chính là lỗi của ta, muội nói xin lỗi cái gì?” Nghiêm Quân Đường sờ đầu Tô Giáng Nhi, gương mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng.

Nhìn thấy bộ dáng Nghiêm Quân Đường dịu dàng, Tiểu Thất Nhi khinh thường bĩu môi. Hắn luôn như vậy, đối với người khác cũng rất tốt, có thể cười dịu dàng, chỉ có đối với nàng rất xấu, rất thích bắt nạt nàng, cho nên nàng rất ghét hắn!

“Tiểu Thất Nhi, đến! Ta kéo nàng lên.” Thấy gương mặt nhỏ nhắn khả ái kia tức giận, khóe mắt còn mang theo giọt nước mắt.Nghiêm Quân Đường không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn chính là cố ý muốn bắt nạt nàng, ai biểu nàng khi bị bắt nạt phản ứng khả ái như vậy,làm hắn yêu thích không nỡ buông tay, cố ý không cứu nàng để nàng rơi xuống nước, cũng bởi vì làm như vậy, hắn còn chưa bắt nạt nàng đủ nha!

Khóe miệng của Nghiêm Quân Đường câu khởi vẻ tà nịnh, trong con ngươi cũng loáng qua một tia tà ác. Tiểu Thất Nhi nhìn thấy, ý thức nàng run lập cập vì lạnh.

“Không cần!” Tiểu Thất Nhi đẩy tay của Nghiêm Quân Đường ra, kinh sợ trừng mắt hắn, sợ hắn lại muốn bắt nạt nàng, vội vã chuyển đầu nhìn sang Tô Giáng Nhi cầu cứu.”Tiểu thư, cứu......”

“Tiểu Thất Nhi, muội tại sao có thể đối với Nghiêm đại ca như vậy!” Tô Giáng Nhi không để Tiểu Thất Nhi nói xong, nàng không thấy vẻ mặt tà ác của Nghiêm Quân Đường, chỉ thấy thái độ của Tiểu Thất Nhi không tốt.”Nghiêm đại ca hảo tâm kéo muội lên, muội tại sao có thể dùng thái độ đó đối với chàng nha!”

“Tiểu thư, không phải là như vậy......” Mắt chứa đầy lệ, Tiểu Thất Nhi trăm miệng tranh biện, vì sao mỗi mọi người giúp hắn nói chuyện? Rõ ràng người bị bắt nạt là nàng nha!

“Mau nói xin lỗi với Nghiêm đại ca!”Tô Giáng Nhi tức giận ra lệnh.

“Muội......” Trừng mắt nhìn Nghiêm Quân Đường, Tiểu Thất Nhi rất oan ức.

“Giáng Nhi, không cần đâu.” Nghiêm Quân Đường vẫn nở nụ cười ôn nhã, “Dù sao là ta để Tiểu Thất Nhi rớt xuống nước, nàng tức giận là đúng.”

Vẻ mặt hắn như là người có độ lượng.”Ta đưa Tiểu Thất Nhi đến phòng nàng, để nàng thay y phục ướt, coi như bồi tội tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.