Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 87: Chương 87: Cẩn Tử




Lục Tử Hàn vừa từ trong nhà tắm bước ra bỗng sắc mặt tối sầm lại “ Cậu đang làm gì ở nhà tôi?”

Giai Nghiên vất vã lắm mới đưa được Tô Tiều Mạn về đến nhà, cậu ta mệt mỏi nhắm mắt dựa vào ghế sofa ở phòng khách nhưng miệng vẫn không quên trả lời hắn “ Mắt cậu không thấy tôi đang nghỉ ngơi à”

Hắn nhìn vào trong gương cầm cái khăn lau mái tóc đang ẩm ướt, nói vọng ra ngoài “Đến cả bạn gái tôi cũng không có chìa khoá vào nhà tôi như cậu nữa”

“ Vậy thì cậu làm cho cô ấy một cái đi”

Hắn treo cái khăn lên móc treo tường rồi đi tới chỗ cậu ta đang nằm hưởng thụ “ Khuya rồi cậu qua tôi làm gì? Cậu tưởng tôi giờ này rảnh rỗi ngồi tiếp khách à”

Cậu ta ngẩng đầu ngồi ngay ngắn nhìn hắn “ Nói cậu nghe, tôi vất vả lắm mới đưa được Tô Tiểu Mạn về vậy mà cậu nỡ lòng nào không cho tôi nghỉ ngơi ở đây?”

Hắn vắt chéo chân cười khẽ “ Mã Gia Nghiên cũng có ngày đưa phụ nữ về tận nhà cơ à”

“ Này này cậu đừng nghĩ xấu tôi đấy, vừa đẹp trai vừa giàu như tôi đương nhiên cũng phải có một chút gì đó gọi là ga lăng với phụ nữ rồi” cậu ta chỉ tay vào người hắn

“ Cậu về đi, tôi không muốn ngồi đây lại bị lây tính tự luyến từ cậu”

Cậu ta cầm lấy chiếc gói bên cạnh quăng thẳng vào người hắn “ Chúng ta là bạn thân với nhau bao lâu nay tôi coi cậu là chí cốt vậy mà bạn nghỉ ngơi một xíu thôi cũng đuổi về “

“ Đưa chìa khoá nhà tôi đây” hắn mặc kệ tên trước mặt đang phàn nàn liền xoè tay đòi lại chìa khoá

“ Được rồi tôi về là được chứ gì! “ cậu ta đứng dậy đi tới trước cửa nhà lại bị giọng hắn làm cho khựng lại

“ Khoan đã, trong tủ có bánh bà xã cậu mau đem về ăn đi “

Cậu ta nở nụ cười đi vào trong phòng bếp nói vọng ra ngoài “ Xem ra cậu còn nhớ đến anh em”

Sau khi hắn thành công đuổi tên kia về nhà, hắn liền nhận được cuộc gọi từ số lạ Lục Tử Hàn nheo mắt nhìn vào dãy số được reo lên liên tục cuối cùng cũng chịu nhấc máy

“ Ai vậy?”

“ Lục Thiếu, tôi là Cẩn Tử tôi có chuyện muốn nói với anh”

“ Cẩn Tử chẳng phải cậu chết rồi sao?”

“ Chuyện là như vậy người mà Lục Thiếu thấy là Cẩn Ninh anh em sinh đôi của tôi còn nữa vụ cháy ở công trình tôi biết ai là người gây ra, tôi có thể gặp cậu không cậu Lục “

Lòng ngực hắn thở mạnh “ Được, hẹn cậu vào ngày mai ở quán bar đường xxx”

“ Tôi biết rồi”

[,…]

Như lời hẹn tối hôm qua,hôm nay hắn ăn mặc chỉnh tề lái xe đến quán bar …vừa vào đã thấy tên kia đang ngồi ở trên ghế sắc mặt vô cùng lo lắng vừa thấy hắn liền thở phào nhẹ nhõm đi lại

“ Cậu Lục”

“ Cậu ngồi đi” Hắn lạnh lùng ngồi xuống đối diện ánh mắt vẫn không ngừng quan sát tên đó

“ Lục Thiếu công trình đó là do chú cậu sai tôi làm thật sự tôi không cố ý muốn phá dự án của cậu đâu là do ông ta cứ lấy gia đình tôi ra uy hiếp tôi nên tôi mới như vậy”

Giọng hắn nhàn nhạt nói “ Móc khoá này là của cậu?”

Cậu ta lập tức lắc đầu phũ nhận “ Không phải, móc khoá này là của ông ta”

“ Cậu nói cậu làm tại sao móc khoá ông ta lại nằm trong đám cháy đó?” Hắn nhếch mày nhìn thái độ cậu ta bằng nửa con mắt

Cẩn Tử bắt đầu giải thích “ Là như vầy hôm trước ông ta có cho người bắt tôi đến gặp ông ta để kêu tôi đốt công trình của cậu may mắn tôi có lấy được móc khoá của ông ta bị rơi xuống sàn, ông ta nói nếu thành công ông ta sẽ đưa tiền cho tôi để lo cho gia đình nào ngờ sau khi tôi làm xong ông ta không đưa tiền còn bảo là do tôi tự nguyện làm như vậy nên tôi tức giận phá đồ đạc trong phòng ông ta nên ông ta cho người đánh tôi, sau khi bị đánh tôi bị ông ta nhốt nên tôi có nhờ em trai của mình lấy móc khoá của ông ta quăng vào hiện trường vụ cháy nào ngờ bị ông ta tưởng tôi chạy thoát được nên ông ta giết nhằm tôi thành em trai tôi, em trai tôi bị chết oan trong con hẻm tôi thật sự rất hối hận cậu Lục tôi đã khai hết với cậu mong cậu giúp tôi”

Quả nhiên đúng như lời hắn đã từng nghe trong đoạn ghi âm đó chỉ là hắn không biết người bị đánh trong đoạn ghi âm đó là ai,hắn chỉ nghe Giai Nghiên kể rằng cái xác trong hẻm là Cẩn Tử đâu ngờ rằng là em trai song sinh của cậu ta

“ Cậu có biết sau khi cậu nói tất cả sự thật cho tôi nghe không sợ tôi cho người xử lý cậu?” hắn băng lãnh nhìn cậu ta

Cậu ta thậm chí không sợ hắn ngược lại dùng ánh mắt cầu cứu để nhìn hắn “ Tôi biết nhưng chỉ có cậu Lục mới có thể giúp được tôi, ông ta biết được tôi trốn thoát lập tức sẽ giết người diệt khẩu”

Hắn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng “ Cậu cứ ở đây lát nữa sẽ có người đến rước cậu, cậu không được để lộ thông tin gì khác ra bên ngoài rõ chưa?”

Cậu ta vui mừng gật đầu cảm ơn hắn “ Tôi biết rồi thưa Lục Thiếu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.