Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 80: Chương 80: Có ngày cậu trả giá những việc cậu đã làm hôm nay




Vẻ mặt hắn đắc ý ung dung dựa vào tường nhìn ông ta đang hoảng loạn trước bức hình mà hắn đích thân chuẩn bị “ Chỉ là một món quà nhỏ tôi tặng cho ông ấy thôi”

Từ lúc hắn quay về New York, hắn đã âm thầm cho người điều tra tất cả sau khi hắn phát hiện ông ta cho người giết đứa con trong bụng của người phụ nữ mà con của ông ta chơi qua đường rồi mang thai ông ta sợ đứa con trai này làm ảnh hưởng đến buổi ngày hôm này mà không ngừng ngại cho người đi bắt người phụ nữ đó và giết đứa con trong bụng của cô ta. Sau khi ông ta giải quyết mọi chuyện ông ta xem như không có chuyện gì với việc ông ta đã làm

Ông Chu ngồi bên dưới sắc mặt cũng trở nên xa xăm ông ta suy nghĩ lại câu nói hôm trước tên Lục Tử Hàn đột nhiên ánh mắt đảo liên tục như muốn tìm xem hắn có đang xuất hiện ngày hôm nay không

Lục Tử Hàn thấy ông ta liền giơ tay lên chào nhưng cái chào của hắn là đang muốn trêu chọc ông ta hắn còn muốn nói với ông ta có thích món quà của hắn dành tặng cho chủ tịch Kim không?

Giai Nghiên nhìn ông ta rồi quay đầu lại nhìn hắn “ Là cậu cố ý?”

“ Tôi đã nói với cậu ban đầu là tôi đến đây có mục đích khác “

“ Thì ra cậu muốn tận mắt chứng kiến ông ta mất mặt”

“ Về thôi “ Hắn vỗ vào ngực cậu ta rồi bỏ đi ra khỏi cửa, Giai Nghiên cũng đi theo sau lưng hắn cũng không quên liếc nhìn chủ tịch Kim đang bối rối trước bức hình

[…]

Hắn vừa bước xuống hầm gửi xe liền bị đám người từ đâu ra chặng trước mặt hắn. Lục Tử Hàn biết chắc là người của ai, nụ cười trên môi hắn cũng trở nên nhàn nhạt hơn

“ Chu Bạch Thiển sai tụi mày?”

Tiếng vỗ tay từ đằng sau phát lên kèm theo đó là giọng của người đàn ông “ Không hổ danh là Lục Thiếu”

Hắn nhàn nhã đút tay vào túi quần rút trong túi ra một bao thuốc rồi đưa lên miệng mình trút một hơi thuốc như một thói quen, nheo mắt nhìn ông ta “ Ông muốn gì? Không phải chặng đường tôi vì muốn hỏi rõ dụ ông Kim?”

“ Cậu biết rõ như vậy hỏi tôi làm gì?”

Hắn tiến tới trước mặt ông ta khẽ cúi người nói vào tai “ Muốn tôi kể chuyện gì? Hay tôi kệ vụ ông vừa mới mua một lô hàng cấm nhé ông Chu?”

“ Cậu…” ông ta tức giận mím chặt môi nhìn hắn

Hắn cười khẩy tay chỉnh lại trang phục cho ông ta không quên liếc nhìn đám người vừa nãy chặn đường hắn “ Tôi còn có việc, ông mau chóng kêu người của ông tránh ra một chút nếu không…” hắn phủi phủi vào áo ông ta

Ông ta nắm chặt tay ánh mắt như ra lệnh đám người đang đứng chắn đường hắn. Bọn họ hiểu ý liền lùi sang một bên, hắn lách người sang một bên đi đến chỗ đậu xe mà Giai Nghiên đã đứng đợi sẵn, hắn cũng không quên giơ tay chào tạm biệt ông ta

Chu Bạch Thiển ánh mắt đen lấy nhìn chiếc xe dừng lăn bánh

“ Có ngày cậu sẽ trả giá vì những việc mà cậu đã làm hôm nay”

[…]

“ Bây giờ cậu muốn đi đâu?”

“ Tới bệnh viện thăm mẹ tôi”

Cậu ta hiểu ý hắn liền tăng tốc đi đến bệnh viện. Mỗi lần hắn đến đây trên khuôn mặt hắn vẫn luôn giữ thái độ trầm lặng điềm đạm đến đáng sợ tim hắn giống như bị ai đó bóp chặt, hắn sợ một ngày nào đó hắn nhận được tin mẹ hắn không còn trên đời nữa thì hắn phải làm sao đây?

Hắn mở cửa nhẹ nhàng đi đến bên giường trên tay còn cầm bó hoa mà mẹ hắn thích, đặt lên đầu giường bên cạnh. Hắn đứng nhìn người phụ nữ đã nằm trên giường 8 năm qua mà không có dấu hiệu nào tỉnh lại. Gương mặt tái nhợt nhưng cũng chẳng kém phần xinh đẹp, người phụ nữ hắn yêu nhất trên đời này.

Lục Tử Hàn đặt tay mình lên tay bà ấy “ Mẹ! Sao mẹ lại không tỉnh? Chẳng phải mẹ rất thích bó hoa cẩm chướng này sao, mẹ mau dậy mà ngắm nhìn chúng đi?”

Người bạn thân của hắn đừng gần đó cũng đau lòng thay hắn, cậu ta đi tới vỗ vào vai xem như là an ủi lấy hắn

Ánh mắt hắn hằng lên tia máu mắt không rời khỏi người phụ nữ “ Mẹ phải tỉnh dậy có biết không? Mẹ phải tỉnh lại để chỉ mặt ai là người chủ mưu đằng sau hại mẹ có biết không?”

Một mình hắn ngồi đấy không ngừng kêu người phụ nữ mà hắn thương yêu tỉnh dậy. Đột nhiên người phụ nữ nhúc nhích ngón tay tất cả khoảnh khắc ấy rơi vào tầm mắt của hắn. Hắn vui mừng nhẹ nhàng kêu người phụ nữ ấy một lần nữa

“ Mẹ ơi mẹ có nghe con nói không? Mẹ có thể nhúc nhích ngón tay cho con xem lần nữa có được không?”

Người phụ nữ như nghe thấy lời hắn khẽ cử động ngón tay nắm chặt tay hắn. Hắn mừng đến mất nhảy dựng lên

“ Giai Nghiên cậu có thấy gì không bà ấy tỉnh lại rồi”

“ Tôi thấy rồi cậu bình tĩnh một chút, tôi đi gọi bác sĩ tới giúp cậu”

Hắn gật đầu nhìn người phụ nữ trên giường bệnh nở nụ cười dịu dàng nhìn bà ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.