Không đợi Đỗ Tú Dĩnh kịp phản ứng, Diệp Mặc đã dẫn cô vọt vào lối vào của Ảo trận, đồng thời Tử Đao được phóng ra, giữa những đường đao ngang dọc, hàng chục vạn con Sa Hồn thú xông ra ngoài cũng trong nháy mắt bị Diệp Mặc giết chết sạch. Diệp Mặc sau đó ném ra vài trận kỳ, đơn giản che lại những lỗ hồng nãy.
Làm xong những thứ này, Diệp Mặc lúc này mói quay đầu nhìn Đỗ Tú Dĩnh nói:
- Tôi muốn xuống dưới giết hết Sa Hồn thú, từ những con Sa Hồn thú ra từ đây cũng có thể biết được ít nhất cũng phải có hơn vài tỉ con. Cho nên cô rời khỏi nơi này trước, sau khi rời đi rồi, đi thẳng đến Mặc Nguyệt Chi Thành là được rồi.
Đỗ Tú Dĩnh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ gật gật đầu nói:
- Vậy cũng được.
Diệp Mặc cũng không để ý, nhưng ngay sau đó lại bố trí vài khốn trận, sau đó biến mất vào trong Ảo trận.
Đỗ Tú Dĩnh không hiểu trận pháp, chỉ có thể lùi ra ngoài, cô cũng không nghe lời Diệp Mặc rời khỏi Hộ Cức Lĩnh mà đến Mặc Nguyệt Chi Thành. Cô thấy Diệp Mặc nói trong Ảo trận này có mấy tỉ con Sa Hồn thú, trong lòng lo lắng cho Diệp Mặc, nhưng cũng không nói ra, chỉ đứng trong này chờ.
Diệp Mặc sau khi tiến vào Áo trận, lập tức nhìn thấy một phong ấn, thủ đoạn của phong ấn này giống y hệt như cái mà hắn nhìn thấy trong Ma Ngục cấm địa. Rất rõ ràng, hai phong ấn này là do cùng một người bố trí. Diệp Mặc lập tức nhớ ra Lục Chính Quần, hắn cũng không lập tức phá hỏng phong ấn mà tiến vào trong, nghiên cứu phong ấn trước mặt này.
Phong ấn rất cao cấp, tuyệt đối không phải là thứ mà Tông sư trận pháp có thể bố trí ra được, nhưng những phong ấn kiểu này Diệp Mặc cũng gặp nhiều rồi. Hắn sau khi xem xét một lượt, lập tức biết được suy đoán của mình không nhầm, phong ấn này đột nhiên bị khỏi động, nói cách khác thời gian phong ấn còn chưa đến, phong ấn đã bị khởi động rồi.
Xem ra chuyện mình lấy gốc cây kia đúng là chọc giận đến tên trên Tiên giới đó rồi. Tên đó chắc là không thể nào xuống dưới được, chỉ có thể dùng cách này để khởi động phong ấn.
Diệp Mặc cũng không chút do dự phá vỡ phong ấn này, tự mình làm lại một phong ấn khác, lúc này mới dọc theo phong ấn mà tiến vào bên trong.
Phía dưới cũng giống như Ma Ngục cấm địa, cũng có một bậc thang cát kéo dài xuống dưới. Nếu không phải Diệp Mặc biết hắn đi từ Hộ Cức Lĩnh đi xuống, hắn còn cho răng nơi này chính là lối vào Ma Ngục cấm địa. Diệp Mặc vừa mới đứng lên trên bậc thang cát, vô số con Sa Hồn thú đã chen chúc xông đến.
Diệp Mặc trên đường vừa đi vừa giết mà đi xuống, chỉ trong chốc lát, vô số con Sa Hồn thú cũng đã biến thành đống thi thể cát đá dưới lưỡi đao của hắn. Khi Diệp Mặc bước xuống bậc thang, khi hắn lại nhìn thấy một con đường rải đầy đá xanh kéo dài tít tắp, hắn lập tức sững người lại.
Cái này chẳng phải là con đường đá màu xanh phía sau cầu Tam Sinh của Ma Ngục cấm địa hay sao? Lúc đầu hắn đi qua cầu Tam Sinh trong Ma Ngục cấm địa, sau đó lại lấy đi trên nghìn tiên tinh và một ấn kỳ trong đó. Nơi mà hắn vừa lấy được ấn kỳ sau cầu Tam Sinh trong Ma Ngục, Hắn nhìn thấy một con đường đá xanh dài tít tắp mà thần thức không thể nào quét đến đầu bên kia được. Nhưng sau khi hắn lấy được ấn kỳ kia, thì con đườn đá màu xanh đó biến mất. Sau chuyện đó Diệp Mặc có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, nơi này rất nguy hiểm với hắn, hắn không thể tiếp tục ở lại đây được.
Nên hắn không chút do dự dẫn Cảnh Anh Ly rời khỏi cầu Tam Sinh của Ma Ngục, thậm chí còn làm lại phong ấn của cầu Tam Sinh trong Ma Ngục. Làm sao bây giờ hắn lại nhìn thấy một con đường đá xanh trong này được? Cái này chẳng lẽ là bên con lại của con đường đá xanh đó sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, hắn biết con đường đá xanh này chắc hẳn là một ảo giác, nhưng bất luận hắn nhìn thế nào, thì con đường đá xanh dài tít tắp này cũng là thật.
Vô số những con yêu thú cát đá từ cuối đường đá xanh đó lao đến, dường như cũng vô cùng vô tận vậy. Diệp Mặc đứng ở cuối con đường đó cũng không đi xuống, hắn hạ bước tiếp theo xuống chính là con đường đá xanh đó rồi, nhưng hắn lại cảm thấy con đường đá xanh này quá quỷ dị.
Cho dù hắn bây giờ chưa bước xuống, thì những tiếng hô hoán vô cùng vô tận ở phía bờ bên kia truyền đến, lại hình như hoàn toàn là những âm thanh xa lạ. Những tiếng hô hoán đó gọi hắn nhanh chóng bước xuống con đường đá xanh đó, sau đó lại không ngừng tiến về phía trước.
Diệp Mặc vẫn cố duy trì sự thanh tĩnh đầu óc mình. Nếu như đổi lại là bất kỳ người nào khác đứng trong này, thậm chí cũng bị chết ngất rồi, tuyệt đối không thể nào như hắn được, đến bây giờ vẫn đứng trên bậc thang đá kia. Hắn tu luyện dưới Khổ Trúc, ý chí vô cùng kiên định, cũng bị những tiếng kêu gọi kia làm cho da đầu có chút tê dại rồi, thậm chí cũng không nhịn được nhày xuống con đường đá xanh kia, huống chi là người khác?
Nếu nơi này không có Sa Hồn thú, Diệp Mặc cũng không chút do dự mà rút đi rồi, sau đó học như Ma Ngục cấm địa, phong ấn hoàn toàn những thứ trong này lại.
Nhưng bây giờ hắn không thể đi được, hắn cần phải giết sạch những con Sa Hồn thú này. Những con Sa Hồn thú này có thể là từ Ma Ngục cấm địa ra ngoài,có thể là từ Hộ Cức Lĩnh ra, ai biết được còn có thể từ chỗ nào khác ra nữa? Chỉ có chém giết sạch, đó mới là chuyện chắc chắn nhất.
Các loại âm thanh bén nhọn và khàn giọng của Sa Hồn thú hét lên rồi hòa trộn vào nhau, xông về phía Diệp Mặc, trong nháy mắt đã vây kín xung quanh Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng không thèm chấp, phóng ra Tử Đao bắt đầu chém giết những con Sa Hồn thú này. Diệp Mặc xuất thủ rất có quy luật, hắn chặn tất cả những con Sa Hồn thú lên trên bậc thềm. Đường đao của Tử Đao được khuếch tán ra, giống như hoa sen từ từ nở vậy, mỗi lần hoa sen đó nở ra, thì cũng có vô số thi thể Sa Hồn thú xếp chồng chất.
Nhưng Sa Hồn thú mà hắn giết càng lúc càng nhiều, Diệp Mặc càng lúc càng không kiêng kị, chỉ biết điên cuồng phóng ra đường đao màu tím, điên cuồng chém giết Sa Hồn thú. Đaokhí của đường đao màu tím dưới cơn thịnh nộ, một đống Sa Hồn thú bị Diệp Mặc chém chết, cuối cùng, Diệp Mặc thậm chí còn quên mất hắn đang làm gì, chẳng qua chỉ là giết Sa Hồn thú một cách máy móc. Hoàn toàn không chú ý đến, hắn sớm đã nhảy xuống khỏi bậc thềm rồi, đang dứng trên con đường đá xanh. Hơn nữa trên đường chém giết, dòn con đường đá xanh phía sau hắn cũng chật kín vô số con Sa Hồn thú rồi.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy tình cảnh của Diệp Mặc trong này, chắc chắn sẽ phát hiện ra Diệp Mặc chỉ là không ngừng quơ quơ Tử Đao trong tay, còn Sa Hồn thú xung quanh sớm đã bị hắn giết sạch rồi, nhưng trong mắt hắn thị lại đỏ lựng lên, cũng không có bất kỳ ý nghĩ dừng lại nào.
Khi chân nguyên cạn kiệt, hắn mới không chút do dư nuốt một viên đan dược, thậm chí còn tùy ý lấy ra tiên tinh hấp thụ, sau đó lại quơ quơ Tử Đao, điên cuồng chém giết không gian sớm đã không còn một con Sa Hồn thú nào rồi.
Ầm…
Sau khi hấp thụ vô số tiên tinh, Diệp Mặc cảm thấy kinh mạch trong thân thể mình giống như bị nổ tung vậy, một đường tiên linh khí cường đại xông thẳng vào tử phủ của hắn. Lúc này tinh thần của Diệp Mặc trong tích tắc tỉnh táo lại, hắn rùng mình một cái, không chút do dự tiến vào trong Thế Giới trang vàng.
Hóa Chân tầng thứ tám rồi, trong nháy mắt hắn tiến lên Hóa Chân tầng thứ tám liền tỉnh lại, hơn nữa lại tiến vào Thế Giới trang vàng. Nếu như không có Thế Giới trang vàng, hắn cho dù có tỉnh lại, chỉ chốc lát sau, vẫn phải lâm vào cảnh giới điên cuồng giống như lần trước, chỉ biết không ngừng khua khua Tử Đao.
Thật lợi hại, Diệp Mặc trong lòng vô cùng kinh hãi, lúc này hắn cuối cùng hiểu được sự lợi hại của Tiên nhân. Hắn căn bản không ra tay với Tiên nhân, người ta chỉ là bố trí một trận pháp trong này, suýt chút nữa đã giết chết hắn rồi.
Diệp Mặc ngồi bên Khổ Trúc, không ngừng tu luyện hóa âm tà trong cơ thể mình, từng lớp sương mù màu nâu xám bị hắn luyện hóa, đồng thời Vụ Liên Tâm Hỏa cũng đốt cháy rụi.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn ném một trận bàn quản chế ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ vô số thi thể Sa Hồn thú ra, làm gì còn con đường đá xanh kia nữa? Cũng chẳng còn bậc thềm cát nào.
Đó chính là nói hắn sớm từ bậc thếm đó bước xuống rồi, rồi tiến vào con đường đá xanh. Nếu không phải trong tay hắn có nhiều Tiên tinh, trong quá trình chém giết thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ tám, khiến hắn trong nháy mắt tỉnh lại, lúc này hắn cũng đã bị mê lạc rồi.
Diệp Mặc xem xét số Tiên tinh còn lại của mình một chút, lần này hắn cũng không biết bao lâu rồi, không ngờ lại thiếu gần hai trăm viên Tiên tinh, cái này quả hực đáng sợ.
Hai trăm viên Tiên tinh bị hắn tiêu hết, hắng thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ tám.
Ở nơi này, Diệp Mặc cũng không dám lấy lá Khổ Trúc ra, hắn cũng đã biết mình sở dĩ suýt chút nữa bị mê lạc, chính là vì cái tên Lục Chính Quần kia. Gốc cây con bị hắn lấy vào Thế Giới trang vàng rồi, không còn khí tức lộ ra ngoài, nhưng Khổ Trúc vào lúc này cũng không dám lấy ra, cho dù là một chiếc lá cũng nguy hiểm.
Diệp Mặc cẩn thận bước ra khỏi Thế Giới trang vàng, hắn phát hiện ra con đường đá xanh cũng lại xuất hiện lần nữa, không chút điềm báo nào. Diệp Mặc giật mình, đã chuẩn bị bước vào Thế Giới trang vàng, lúc này mới phóng ra Tử Đao cần thận dò xét xung quanh.
Bây giờ Diệp Mặc cũng không biết hắn đang ở nơi nào nữa rồi, con đường đá xanh phía sau thần thức cũng không quét tới đầu bên kia được, trước mặt thần thức của hắn cũng không quét được đến tận đầu, chỉ có thi thể Sa Hồn thú chi chít xếp chồng lên nhau trên con đường đá xanh. Ảo trận khủng bố như này, Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên gặp.
Lúc này hắn căn bản cũng không biết là nên đi về phía trước, hay là lùi về phía sau. Bất luận là trước hay sau, cũng đều là con đường đá xanh thần thức không quét đến tận đầu được.
Diệp Mặc lùi về phía sau hai bước, bỗng nhiên một bên đầu của con đường đá xanh đó hắn nhìn thấy một bia đá cực lớn, trên bia đá đó viết hàng chữ lớn bằng máu “Đường Hoàng Tuyền đá xanh”.
Thấy mấy chữ này, Diệp Mặc nhớ ra cầu Tam Sinh trong Ma Ngục, lập tức hỏa khí tăng mạnh, phóng ra Tử Đao bổ đến tấm bia đá kia.
Mắt nhìn Tử Đao muốn bổ đến tấm bia đá này, Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ không ổn, hắn cố gắng dừng lại khí thế của Tử Đao, đánh lệch đường đao đi.
Một đao kia của Diệp Mặc trong sự tức giận bổ ra, bây giờ đường đao cũng đã đập lên trên bia đá kia, hắn mới cố gắng dừng lại, lập tức dẫn tới sự cắn trả thật lớn, trong nháy mắt phun máu tươi ra ngoài.
Diệp Mặc vung tay lên, ngụm máu tươi đó biến thành sương mù.
Thịch.
Đường đao màu tím xẹt qua bia đá đó, bổ trúng lên phiến đá màu xanh, phiến đá màu xanh đó lập tức bị đao khí của Tử Đao làm cho chia năm xẻ bảy. Diệp Mặc sững sờ nhìn phiến đá màu xanh bị đường đao của hắn làm cho vỡ tan tành, trong lòng không hiểu, con đường đá xanh này giống như không phải từ Ảo trận hóa thành vậy, mà lại là một con đường đá xanh có thật.
Nhìn con đường đá xanh trước mặt không biết là thật hay ảo, Diệp Mặc ngược lại lại bình tĩnh lại. Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là lui ra ngoài trước. Bất luận là vì đi trợ giúp hòa thượng của Kim Cương tự, hay là sức mạnh bây giờ của mình, hắn cũng không thể ở lại trên con đường đá xanh này được nữa.