Ảo trận này Diệp Mặc căn bản cũng không nhìn ra, cho dù trình độ trận pháp của hắn đã là cấp chín đỉnh phong rồi, nhưng đối với trận pháp như này cũng không có bất kỳ cách nào.
Hai hướng của con đường đá xanh, vốn dựa theo cách nghĩ của Diệp Mặc, hắn muốn dựa vào giác quan thứ sáu của mình để chọn một hướng để chạy. Sau đó tìm những thi thể cuối cùng của Sa Hồn thú, nơi đó chắc hẳn là nơi mà hắn tiến vào. Nhưng khi hắn muốn chọn lựa, hắn lại phát hiện hai hướng đề có sự kêu gọi, bảo hắn qua đó nhanh một chút.
Diệp Mặc vội vàng bình tĩnh lại, không dám tiếp tục ngẫm nghĩ nữa. Ánh mắt của hắn liếc nhìn phiến đá màu xanh vừa nãy hắn chém tan tành, vừa nãy hắn sở dĩ không bổ bia đá đó ra, hắn có một dự cảm, bia đá đó không thể nào chém được.
Nếu như hắn đoán không nhầm, Ảo trận này và bút tích của Ma Ngục cấm địa kia đều là do tên Lục Chính Quần trên Tiên giới làm. Bây giờ gốc cây bị hắn lấy đi rồi, Lục Chính Quần biết nhưng không xuống được, mà lại phát động những hồn thú này trước.
Lục Chính Quần còn chưa xuống, không có nghĩa gốc cây không quan trọng đối với gã, gốc cây tuyệt đối rất quan trọng với gã. Gã chắc chắn là không có cách nào xuống dưới được, nên mới kích phát Sa Hồn thú.Tên này hạ giới một lần, chắc chắn là cũng không dễ dàng gì, gã chắc hẵn chuẩn bị mấy trăm năm nữa rồi mới xuống, nhưng không ngờ gốc cây lại xảy ra chuyện. Tốt nhất tìm được đường xuống của tên kia, rồi phá hỏng đường xuống đó, khiến gã tức chết là tốt nhất.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn biết suy đoán này là rất khó. Hắn chuyển ánh nhìn của mình sang những viên đá của đường Hoàng Tuyền kia, những viên đá này đột nhiên lại xuất hiện ở đây, khiến người có một sự kích thích sắp bị hủy hoại rồi, hơn nữa loại kích thích này tuyệt đối không phải là bản tâm phát ra, mà là bị ảnh hưởng từ trong Ảo trận này, hắn mới có loại kích thích này, cái này rất không bình thường. Vì sao Ảo trận muốn hắn phá đi phiến đá này? Tâm thần của hắn kiên định như vậy mà suýt nữa cũng trúng kế rồi.
Vừa lúc đó, Diệp Mặc lại phát hiện con đường màu xanh kia lại lần nữa biến mất, hắn chỉ dậm chân trên bãi cát mịn, trên cát còn có thi thể Sa Hồn thú vô cùng vô tận.
Cái khác với lúc trước chính là, tảng đá màu xanh bị hắn phá vỡ cũng không biến mất, còn cả tấm bia đá đó lại vững vàng như cũ trên bãi cát đá. Diệp Mặc lại vô cùng tỉnh táo, hắn cũng biết đẳng cấp của trận pháp này cũng cao hơn tu vi trận pháp bây giờ của hắn, cho nên hắn mới không nhìn ra.
Diệp Mặc vừa định nhặt một vụn đá xanh vỡ mang vào Thế Giới trang vàng nghiên cứu một chút, cái này rốt cục là thật hay ảo, liền nhìn thấy từng đường đao quang chói mắt chói sáng lên trước mặt hắn. Diệp Mặc theo bản năng lùi về sau mấy bước, sau đó trên tảng đá xanh bị hắn bổ vỡ lại xuất hiện một cột sáng.
Diệp Mặc có cảm giác không ổn, hắn vừa định phóng ra Tử Đao bổ xuống cột sáng kia, lại nghe thấy một tiếng cười lớn. Một gã tu sĩ mặc áo vàng đột nhiên xuất hiện, còn cột sáng đó thì cũng lại biến mất, lúc này Diệp Mặc phát hiện mấy tảng đá vụn bị hắn bổ ra cũng biến thành màu nâu xám.
Hư Tiên? Diệp Mặc nhìn thấy tên tu sĩ này trong lòng lập tức cả kinh. Tu sĩ trước mặt này chân nguyên dao động hoàn toàn khác so với hắn, nhưng lại có chút giống với Bỉnh Thâm tự bạo kia.
Tên tu sĩ mặc áo vàng kia lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, một là bùa màu xanh trong tay cũng được dán lên người, sau đó gã đột nhiên phóng ra một cây thương dài màu xanh lá cây, tay vung lên, cây thương dài đó bỗng nhiên biến thành một đường màu xanh.
Khi Diệp Mặc nhìn thấy đường màu xanh đó cũng không hướng về phía hắn, mà lại hướng về phía tảng đá viết ba chữ “Đường Hoàng Tuyền”, trong lòng lập tức lại có cảm giác xấu, hắn thậm chí cũng không nghỉ ngợi gì, Tử đao toàn lực phóng ra, trực tiếp ngăn trước phiến đá này.
Ầm…
Trong tiếng nổ, đường đao màu tím và đường thương màu xanh tóe ra tứ phía, từng kh nứt không gian xuất hiện một cách rõ ràng, hơn mười không gian đao gió phóng ra. Những không gian đao gió này cho dù đánh lên người Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng không thèm để ý. Thậm chí cũng không thể xé rách hộ giáp của hắn được, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác hắn nên tránh những không gian đao gió này đi.
Hắn cũng không do dự, trực tiếp tránh thoát những đường không gian đao gió không thể nào là thương hắn này. Sau đó nắm chặt Tử Đao đứng trước tấm bia đá kia, hắn có một loại trực giác, tấm bia đá này tuyệt đối không thể bị đập vỡ được.
Tảng đá màu xanh vừa nãy bị hắn đập vỡ, liền bị trụ sáng truyền tống đến một Hư Tiên, nếu như hắn đánh vỡ tấm bia đá này, thì sẽ thế nào?
- Hả…
Tên tu sĩ áo màu vàng kia nhìn thấy Diệp Mặc liều mạng với gã, nhưng cũng không bị đánh bay, chẳng qua chỉ lộ ra vẻ chật vật tránh khỏi mấy đường không gian đao gió kia mà không có chuyện gì, lập tức kinh ngạc bật thốt lên. Tu Chân giới từ khi nào lại có tu sĩ lợi hại như thế này? Gã cho dù ở Tu Chân giới bị áp chế một chút, cũng không thể nào phát huy được 100% sức mạnh Hư Tiên, nhưng gã là mọt Hư Tiên, cho dù chân nguyên còn chưa hoàn toàn chuyển thành tiên nguyên, cũng là tiên nhân rồi.
- Chẳng trách dám động vào đồ của đại nhân, hóa ra là cảm thấy mình cũng có chút bản lĩnh.
Tên tu sĩ áo vàng kia châm chọc Diệp Mặc một câu.
Diệp Mặc âm thầm đề phòng tên Hư Tiên này, trầm giọng hỏi:
- Vừa rồi có phải là vì tôi đập vỡ tảng đá màu xanh kia, nên mới khiến anh xuống đây đúng không?
Tên tu sĩ áo vàng kia lạnh nhạt nói.
- Anh cũng không phải là người đần, thấy tu vi của anh cũng không tệ, nếu anh bằng lòng hiệu lực vì Thiên chủ, giao ra thứ mà anh không nên lấy, Thiên chủ đại nhân nói không chừng sẽ xem xét để cho anh một con đường sống.
Diệp Mặc không tỏ rõ ý kiến nói:
- Anh vừa mới xuống liền đập vỡ bia đá là có ý gì? Chằng lẽ người nào đập vỡ bia đá đó xong sẽ càng lợi hại hơn hay sao?
Người tu sĩ áo vàng kia lạnh giọng nói:
- Những thứ này không phải là thứ mà anh nên quản, anh đồng ý hay không? Nói đi.
- Anh nằm mơ à, anh muốn làm con chó Lục Chính Quần là chuyện của anh, đừng dính dáng đến chuyện của đại gia anh làm gì.
Diệp Mặc châm chọc nói.
Những lời này của Diệp Mặc cũng chỉ là thử dò xét, hắn cũng không dám chắc những thứ này có liên quan đến Lục Chính Quần hay không.
- Quả nhiên là do anh làm, tiểu tử, Bỉnh Thâm tại sao lại chết? Thứ đó có phải anh lấy đi rồi không?
Tên tu sĩ áo vàng bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt dữ tợn, cây thương dài trong tay vang lên những tiếng ong ong, dường như lúc nào cũng muốn xé rách Diệp Mặc ra vậy.
Quả nhiên có liên quan đến Lục Chính Quần, Diệp Mặc chẳng qua chỉ thử một chút thôi, cũng không sợ hãi gì, trực tiếp phóng ra lá chắn bảo vệ chân khí hạ phẩm, tiếp tục khinh thường nói:
- Muốn đánh thì đánh, nói ít thôi.
Tên tu sĩ áo vàng thấy Diệp Mặc nói vậy lại càng tức giận, chỉ là một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám cũng dám nói những lới đánh thì đánh với mình.
Lúc này gã lại càng không nói thêm gì nữa, cây thương dài trong tay cũng mang theo một thương diễm màu xanh lá, lần này không tấn công lên bia đá nữa, mà lại trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc. Cây thương còn chưa đến, thì thương diễm màu xanh lá kia cũng đã khiến không gian xung quanh rung động lốp bốp. Đối với gã mà nói, tấm lá chắn hộ giáp chân khí hạ phẩm kia của Diệp Mặc hiệu quả cũng không được như lá chắn phòng ngự, một thương diễm này của gã cũng có thể tiêu hủy tấm lá chắn chân khí hạ phẩm kia của Diệp Mặc rồi.
Một thương này còn hung hãn hơn rất nhiều so với đường thương vừa nãy gã định tiêu hủy bia đá kia, Diệp Mặc cảm nhận được thương thế rầm rộ cuồn cuộn cuốn tới, tất cả không gian xung quanh bị bao phủ dưới đường thương này, nhưng Diệp Mặc trong lòng lại dâng lên một cảm giác cổ quái.
Một thương này của đối phương vượt qua những tu sĩ khác từng đánh nhau với Diệp Mặc, cũng đơn giản hơn nhiều so với các loại pháp bảo khác, không ngờ lại khiến Diệp Mặc trong khoảnh khắc này lại ngộ ra chút ít.
Ngay sau đó, Tử Đao của Diệp Mặc đã được phóng ra, cái khác so với lúc trước là, một đao của Diệp Mặc không mang theo bất kỳ tia tím nào, giống như một con dao thái rau bình thường, cứ như vậy bổ đến.
Khi đao vừa mới xuất ra, tên tu sĩ áo vàng liền cười khẩy, gã biết Diệp Mặc không tồi. lúc trước gã vội vàng vung ra một thương đối phương không ngờ lại có thể ngăn lại được. Nhưng đường thương này của mình cũng không phải là vội vàng phóng ra, chỉ là một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám, cũng dám đấu với mình?
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt của gã lại biến đổi, một đao kia của Diệp Mặc lại dẫn động sát thế xung quanh, sát ý vô biên vô tận hướng về phía gã. Khi đao vừa mới xuất ra, cũng chỉ là một đao bình thường, nhưng khi gã cảm nhận sát thế và sát ý của đao đó, thì đường đao này cũng hình thành đao thế rồi, khí thế rộng lớn khổng lồ dường như trực tiếp xông vào điểm yếu của gã.
Gã không biết Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên cảm ngộ được đao thế này, còn Diệp Mặc lúc trước cũng có chút lĩnh ngộ nhất định với Cảnh, cho nên đao này của Diệp Mặc chẳng những đao khí kinh người mà còn trực tiếp xông đến điểm yếu của gã.
Bản thân là một tu sĩ Hư Tiên, không ngờ lại khiếp đảm với tên tu sĩ Hóa Chân này, tên tu sĩ áo vàng trong lòng cực không cam lòng. Gã không chút do dự phóng ra pháp bảo phòng ngự hình viên gạch, cây thương dài trong tay xu thế cũng khẩn trương hơn, gã muốn trước khi đao thế của Diệp Mặc hình thành hoàn toàn, giết tên Diệp Mặc này trước.
Cho dù không giết chết được Diệp Mặc, với thương thế của mình, đối phunog7 cũng nhất định phải tránh né phòng ngự. Lúc trước hắn đến mấy đường không gian đao gió cũng phải tránh né, đường thương này của mình hắn không tránh, thì chỉ có chết.
Pháp bảo của tên tu sĩ áo vàng trong nháy mắt biến thành lớn hơn, hoàn toàn che lại tên tu sĩ áo vàng này, cho dù Diệp Mặc có lợi hại đi nữa, thì đường đao này nhất định phải xuyên qua pháp bảo này trước.
Diệp Mặc ánh mắt không hồn, Tử Đao trong tay mang theo đao thế và sát ý càng lúc càng mãnh liệt, hắn có một cảm giác, chính là đường đao này của hắn không giống với đao pháp Huyễn Vân. Đây không phải là Huyễn Vân đao pháp,nhưng hắn cũng rất kỳ vọng vào đường đao này. Đừng nói hắn cũng đã dự liệu đến bước đối phương muốn liều mạng một chiêu, cho dù không dự liệu được, Diệp Mặc cũng định bổ đường đao này xuống.
Tu sĩ áo vàng kia lại cảm thấy có chút không đúng, gã có một cảm giác bất ổn, cái duy nhất có thể làm chính là kích thích cây thương dài trong tay mình nhanh hơn.
Lời nói thì dài dòng, thực ra một tích tắc cũng không đến.
Két một tiếng, cây thương dài màu xanh là đập vào tấm là chắn bảo vệ chân khí hạ phẩm của Diệp Mặc, tấm lá chắn chân khí hạ phẩm đó giống như một tờ giấy phơi khô vậy, bị xé tan tành, không đỡ được nữa phần của cây thương dài màu xanh lá kia.
Tên tu sĩ áo vàng trong lòng vui sướng, gã biết đối phương vậy là xong rồi, đường thương này của gã cũng không phải là mấy đường đao gió nữa, bị thương diễm màu xanh lá xé rách, căn bản không còn khả năng sống sót nào nữa. Đừng nói là bị cây thương đâm trúng, cho dù là lục diễm của mũi thương cũng phải thiêu đốt đối phương thành tro bụi.
Nhưng tên tu sĩ áo vàng này phát hiện đối phương vẫn không có chút suy nghĩ trốn chạy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn. Còn không ổn ở chỗ nào, gã lại không nói ra được. Theo lý mà nói lúc này đối phương chắc hẳn sẽ phải cố gắng tránh né mới đúng, mà không phải là mặc kệ đường công kích của mình. Chuyện đối phương không thoát khỏi là một chuyện, trốn hay không là một chuyện khác. Gã tin rằng diệp mặc cho dù trốn cũng không trốn được, nhưng hắn lại không tránh né chút nào.
Ầm…
Tử Đao của Diệp Mặc bổ trúng pháp bảo phòng ngự của đối phương, mà Tử Đao còn chưa phóng ra đường đao tím nào cùng lúc bổ trúng pháp bảo đó, lại phát ra vô số đường đao màu tím.
Phụt…
Cây thương dài màu xanh lá của tên tu sĩ áo vàng kia đồng thời tấn công lên người Diệp Mặc, tia lửa xanh bắn ra tứ phía, ngọn lửa đó trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn Diệp Mặc.