Nhưng khi y lấy đầu Áo Kỳ Long, một tia sáng bay nhanh chui vào người Mạc Thiên Lý. Mạc Thiên Lý rõ ràng nhìn thấy tia ánh sáng kia, lại không để ý, rõ ràng chuyện này y cũng không phải lần đầu gặp. Không cần đoán, cũng biết Mạc Thiên Lý sau chuyện này nhất định có biện pháp luyện hóa tia ánh sáng kia.
Huyễn vân hình ý đao, chủ yếu phải tìm cách kiểm soát, Diệp Mặc gần như có thể hình thành kết nối với mỗi một tia đao quang, nhưng khi số sợi tơ kia càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, hắn rốt cục cảm giác hao tốn sức lực.
Giờ phút này hắn không có thời gian đi ăn Phục thần đan, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, máu tràn ra khóe miệng, sắc mặt lại tái nhợt, rõ ràng là thần thức đã bị thương.
Đến cuối cùng, Diệp Mặc dứt khoát nhắm hai mắt lại, lúc này hắn cũng không lo được việc hoàn thành Khốn trận bao vây Mạc Thiên Lý. Mạc Thiên Lý này thật lợi hại, điều hắn cần làm là làm thế nào để thoát ra sợi tơ vô cùng vô tận của đối phương.
Diệp Mặc dường như lại có cảm giác như lúc đánh nhau với Kế Trí Nguyên, hắn ở nơi vô biên vô hạn lại không nhìn thấy sự qua lại không ngớt ẩn náu trong kiếm quang, hoàn toàn dựa vào cảm quan và nhận thức của hắn để phân biệt rõ chỗ sát chiêu của đối phương.
Rất nhiều ánh đao màu tím được Diệp Mặc khống chế không ngừng t tiêu tiêu từng sợi tơ màu đen, không ngừng gia tăng theo thời gian, khóe miệng của Diệp Mặc ngày càng tràn ra nhiều máu, nhưng hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại đi cảm nhận những sợi tơ kỳ dị kia cứ thế đâm tới.
Kỳ thật lúc này không chỉ một mình Diệp Mặc khó chịu, mà mặt mày của Mạc Thiên Lý cũng tái nhợt, y căn bản cũng không ngờ có người sau khi bị sợi tơ màu đen vây khốn, còn có thể kiên trì đến hiện tại
Gã tu sĩ Kim Đan tầng năm là yêu quái sao? Y lúc này cũng như là đâm lao phải theo lao, căn bản không dừng được, chỉ có thể giết Diệp Mặc mới thôi. Bởi vì sợi tơ Ác hồn của y, yêu cầu thần thức cực lớn, một khi y không có cách nào dừng lại, cưỡng ép bỏ dở, lập tức sẽ bị thần hồn cắn trả lại thương tổn thật lớn.
Lúc này y tựa như chiếm thế thượng phong nhưng tình trạng trên thực tế là y và Diệp Mặc đã bế tắc, nếu y có thể kiên trì đến cuối cùng, Diệp Mặc sẽ thua, nếu y không kiên trì nổi, sợi tơ Ác hồn, bị Diệp Mặc chém giết không còn, y tuy rằng không chết được, lại khó tránh khỏi bị thần hồn cắn trả dẫn đến trọng thương thậm chí cảnh giới bị thụt lùi.
Khiến cho Mạc Thiên Lý khiếp sợ chính là, sợi tơ Ác hồn của y nhiều như vậy, không ngờ không có một sợi nào có thể làm tổn thương tới đối phương. Bất kể sợi tơ Ác hồn của y nhanh như thế nào, nhưng đối phương tựa hồ cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của sợi tơ Ác hồn, đồng thời bị đao quang tiêu diệt
Sợi tơ Ác hồn lúc mới bắt đầu, đã tiếp cận đối phương rất gần, nhưng theo thời gian bị đẩy ra, sợi tơ Ác hồn của y, lại dần dần bị đẩy ra. Đến khi y chém giết Đồng Trung và Áo Kỳ Long, tập trung tinh lực đối phó gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này, sợi tơ Ác hồn kia, mới dường như lại từ từ tiếp cận đối phương.
Sợi tơ Ác hồn của y, chỉ cần tấn công trúng kẻ thù, người khác chắc chắn phải chết. Đây cũng là nguyên nhân tung hoành bất bại của y, từ trước đến giờ chưa có người nào thoát khỏi sợi tơ Ác hồn của y, lại càng không cần phải nói bị sợi tơ Ác hồn bao vây tầng tầng lớp lớp như thế.
Theo thời gian trôi qua, Mạc Thiên Lý không chỉ là kinh hãi, y đã có chút sợ hãi, nếu vẫn tiếp tục như vậy, y chắc chắn thất bại, bởi vì đối phương lại có thể từ từ đẩy sợi tơ Ác hồn ra. Y thậm chí bắt đầu hối hận không nên tới vũng nước đục này, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này quả thực là một gã quái thai.
Nếu để y biết ở dưới lòng bàn chân của y còn có một Vô ảnh, đang nhìn trộm, không biết y có nhanh chóng bỏ chạy hay không.
Vô ảnh, ẩn nấp dưới chân của Mạc Thiên Lý không phải là bị Diệp Mặc quên lãng, mà Diệp Mặc căn bản cũng không có chút tinh lực nhắc Vô ảnh, phát động tiến công. Vô ảnh, tuy rằng hùng mạnh, nhưng trí lực của nó còn dừng lại dưới sự chỉ huy của Diệp Mặc chứ hoàn toàn không có ý tưởng hành động của riêng mình.
Lúc này đừng bảo là Diệp Mặc không có cách nào nhắc nhở Vô ảnh. Cho dù là hắn có biện pháp nhắc nhở Vô ảnh, hắn cũng sẽ không nhắc nhở. Hắn lúc này cuối cùng đã vượt qua thời điểm gian nan nhất, tuy rằng khóe miệng cũng bởi vì thần thức tiêu hao quá lớn, không ngừng tuôn ra máu tươi, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng là vui sướng khác thường.
Hắn dần dần tìm được cái loại cảm giác của Huyễn vân đệ ngũ đao, sau khi hắn có kế hoạch đem một số đao quang khống chế trận pháp thành đơn giản, vậy sợi tơ đen đang uy hiếp hắn cũng nhanh chóng giảm xuống.
Diệp Mặc không ngừng thử loại khống chế này, chặn lại, sau đó trong quá trình chém giết sợi tơ đen cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, cảm giác bị đè nén trước đó hoàn toàn biến mất, thần thức của hắn cũng dường như hoàn toàn được phóng thích mở ra. Hắn mở mắt, lại phát hiện Tử quang của hắn đã hoàn toàn tạo thành một trận pháp đao quang, vây chặt một số sợi tơ đen, chỉ cần hắn có một ý niệm trong đầu, số sợi tơ đen kia cũng sẽ bị trận đao quang tiêu diệt
Huyễn Vân trận sát đao, cái tên này đột ngột bất ngờ từ trong đầu Diệp Mặc nhảy ra, hắn đã hiểu được, huyễn vân đệ ngũ đao của hắn đã hình thành.
Huyễn vân trận sát đao, tuy rằng hiện tại chỉ tạo thành một Khốn sát trận, nhưng từ khi thần thức của hắn tăng lên, cũng gia tăng không chế đối với đao quang, Huyễn vân trận sát đao của hắn, sẽ hình thành càng ngày càng nhiều Sát trận, Khốn trận, thậm chí là trận pháp phòng ngự.
Nhìn thấy Mạc Thiên Lý sắc mặt tái nhợt đứng trước đao quang, Diệp Mặc bỗng nhiên thét dài, vung Tử đao lên, vẽ lên một hình dáng nửa đường cong, hét lên một tiếng.
- Chém giết cho ta.
Sợi tơ đen trước đó vẫn còn đang giằng co hồi lâu với Diệp Mặc, chỉ có điều lần này, giống như đã tội phạm bị trói chặt, bị ánh đao màu tím thổi quét không còn
Khi một số sợi tơ đen kia bị Diệp Mặc chém giết không còn, Mạc Thiên Lý đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.
Y ngơ ngác nhìn sợi tơ đen biến mất dưới ánh đao màu tím, hồi lâu cũng không thể tin. Y tung hoành ngang dọc hai trăm năm, dùng tinh thần hai trăm năm của mình ân cần săn sóc rất nhiều oan hồn, sợi tơ Ác hồn từng giết nhiều địch không ngờ lúc này đây đã bị chém giết sạch không còn, y thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Tuy rằng sợi tơ Ác hồn của y, đã mất đi hơn phân nửa, y cũng rất đau lòng, nhưng y tin tưởng, chỉ cần giết chết Diệp Mặc, sợi tơ Ác hồn bị mất đi, vẫn có thể nhờ oan hồn săn sóc nuôi dưỡng, chỉ có điều tốn nhiều thời gian mà thôi. Nhưng trong nháy mắt, tình hình biến đổi, đối phương dường như tìm được biện pháp đối phó sợi tơ Ác hồn, trong chốc lát, đã chém giết sạch hết sợi tơ Ác hồn của y.
Ánh mắt của Mạc Thiên Lý lạnh như băng nhìn Diệp Mặc, thầm mong muốn một hơi nuốt lấy Diệp Mặc, hai trăm năm tâm huyết, trước khi y thăng cấp Nguyên Anh bị tiêu diệt không còn, trong lòng y đang rỉ máu.
Y cho tới bây giờ cũng không ngờ, còn có gã Kim Đan tầng năm lợi hại như Diệp Mặc, lúc này nếu như để hắn thăng cấp đếm Kim Đan viên mãn, y làm sao có thể so chiêu cùng hắn? Không phải chỉ mình y, mà ngay cả Bắc Vọng Châu, y cũng tìm không ra một gã tu sĩ Kim Đan lợi hại hơn Diệp Mặc.
Người này nhất định phải giết, tuy nhiên không phải y đến giết. Y biết y không thể giết nổi, không cần nói sợi tơ Ác hồn của y, bị Diệp Mặc diệt rồi, nếu sợi tơ Ác hồn của y còn đó, cũng giết không nổi Diệp Mặc. Y chỉ phải rời khỏi tung ra tin tức Diệp Mặc giết Áo Kỳ Long, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm trước mắt này tuyệt đối sống không được. Không phải ai cũng có bản lĩnh ẩn náu giống y.
- Mày sẽ phải hối hận.
Ánh mắt của Mạc Thiên Lý lạnh như băng nhìn Diệp Mặc hồi lâu, lúc này mới lạnh lùng nói ra một câu.
Diệp Mặc cười thản nhiên.
- Bất kể tôi có hối hận hay không, anh ắt hẳn nhìn không thấy.
- Dựa vào mày một người còn chưa bố trí xong khốn trận cấp ba, còn dám ngăn cản tao? Ngu ngốc.
Mạc Thiên Lý từ trước đến nay không làm việc gì mà không hữu ích, một khi biết y không thể là đối thủ của Diệp Mặc, lập tức đã muốn chạy đi.
Sự cẩn thận của y và không nhiều lời, khiến y sống sót từ những lần lần rơi vào đường cùng, hôm nay nếu không phải những sợi tơ Ác hồn kia rất quan trọng với y, y sớm cũng sẽ không tiếp tục giằng co với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh cũng không trả lời, lập tức thúc dục Vô ảnh, phát động công kích, đồng thời trong tay dương ra hơn mười trận kỳ.
Gần như cùng lúc, Mạc Thiên Lý liền phát động độn thuật, nhưng y vừa mới phát động độn thuật, liền cảm thấy kinh mạch đau xót. Theo kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Thiên Lý, làm sao không biết bị ám toán, y trước tiên bao lấy Vô ảnh, trong lòng có chút kiêng dè Diệp Mặc.
Y là người ẩn nhẫn, y không nghĩ gã tu sĩ Kim Đan tầng năm trước mặt lại có thể ẩn nhẫn hơn y. Có loại sát chiêu ngấm ngầm đánh lén y, không ngờ khi y chạy trốn mới phóng xuất ra, lúc trước khi y tràn đầy nguy cơ cũng không có vô dụng như vậy, người này quá mức nguy hiểm đáng sợ.
`
Mạc Thiên Lý lúc này chỉ muốn đi càng xa càng tốt, sau khi y bao lấy Vô ảnh, trong nháy mắt đã phun ra một ngụm máu, đồng thời bức ra Vô ảnh.
Ngay sau đó thân hình của y đã biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên là trong thời gian ngắn đã phát động ra độn thuật.
Diệp Mặc âm thầm khâm phục sự quyết đoán đúng lúc của Mạc Thiên Lý, cũng khâm phục thần thức chân nguyên của y thật sự là hùng hậu. Đánh nhau cùng hắn cả buổi, chỉ phun ra một ngụm máu, đã bức ra Vô ảnh.
Diệp Mặc tuy rằng không biết Vô ảnh bây giờ là cấp bậc gì, nhưng hắn biết Vô ảnh nhất định là lợi hại hơn trước kia, chính là như vậy, Mạc Thiên Lý vẫn bức Vô ảnh ra được, rõ ràng không phải bình thường.
Kỳ thật với tu vi chân nguyên của Mạc Thiên Lý, cho dù là không trốn đi, hắn muốn giết y cũng không phải là chuyện đơn giản.
Thình thịch một tiếng.
Bóng dáng của Mạc Thiên Lý bị ngăn chặn lại ngoài mấy ngàn thước, đồng thời hiện nguyên thân hình.
Y có chút không tin nhìn Diệp Mặc, dùng tay chỉ Diệp Mặc có chút kinh hãi nói:
- Mày, mày đã là một đại sư trận pháp.
Hiển nhiên trong thời gian ngắn ngủi như thế, đã hoàn thành bố trí xong Khốn trận, còn kích phát Khốn trận, không phải là đại sư trận pháp thì gọi là cái gì? Cho đến hiện tại, y mới hiểu được gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này lợi hại chỗ nào, hoặc là tâm cơ của hắn không giống y, nhưng loại mưu tính này và thực lực, hiển nhiên không thể kém hơn y.
Mạc Thiên Lý lần thứ hai cảm thấy sự nguy hiểm, cảm giác này của y lần trước vẫn là khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh tầng một, lúc ấy y đơn giản dựa vào tâm cơ của y, sau vài lần tự mình hại mình, sử dụng tâm cơ khiến Nguyên Anh đó bị vây khốn trong sợi tơ Ác hồn, cuối cùng giết y.
- Dông dài, mày nói mày có thể trốn, tao thật sự muốn xem mày trốn như thế nào. Vô ảnh lên.
Diệp Mặc nói xong, Tủ đao trong tay, lại cuồn cuộn nổi lên một ánh đao màu tím, đánh úp về phía Mạc Thiên Lý, hiển nhiên tính dựa vào nhiều mà thắng.