Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1941: Chương 1941: Luyện hóa lệ sát chi khí




Sư Quỳnh một mực không nói gì lại ngắt lời nói:

- Trong Thanh Vi Minh Giang này thần thức căn bản không thể nào quét ra ngoài trăm mét, khi chúng ta đi ra thì cứ theo con đường cũ mà đi, lão cũng sẽ không tìm thấy chúng ta.

Hóa ra là như vậy, thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, thần thức của hắn có mang theo thần thức vực, cũng chỉ có thể quét trong phạm vi nghìn mét, những nơi vượt khỏi phạm vi nghìn mét căn bản không thể nào chạm đến nổi.

- Anh Dụ, chúng ta xuống thôi.

Diệp Mặc cầm lấy miếng ngọc giản của Dụ Nhạc Sinh đối chiếu một chút.

- Anh Diệp, anh nói chúng ta từ đây mà xuống sông sao?

Dụ Nhạc Sinh thấy Diệp Mặc đứng bên bờ sông Thanh Vi Minh Giang, lập tức nghi ngờ hỏi. Nếu như Diệp Mặc quả thực từ đây xuống sông, không còn cách nào khác, gã cũng chỉ có thể căn cứ theo kế hoạch từ biệt Diệp Mặc, lùi lại từ đây.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên không phải, tôi cố ý luyện chế ra một chiếc thuyền, chuẩn bị vượt qua sông Thanh Vi Minh Giang này.

Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một pháp bảo Tiên khí bát phẩm, ném xuống Thanh Vi Minh Giang. Có thể luyện chế ra pháp bảo Tiên khí bát phẩm cũng đủ để chấn động toàn bộ Tiên giới rồi, nhưng Dụ Nhạc Sinh cũng không nhìn pháp bảo, mà lại bất khả tư nghị nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh Diệp, anh nói, anh vẫn muốn vượt sông Thanh Vi Minh Giang sao?

- Đến Lôi Sát Thần điện chỉ là tiện đường, tôi thực ra chủ yếu là muốn vượt qua sông Thanh Vi Minh Giang. Đúng rồi, hai người biết đối diện với Thanh Vi Minh Giang là nơi nào không?

Cho dù thấy vợ chồng Dụ Nhạc Sinh cũng không tệ lắm, nhưng Diệp Mặc cũng không thể nói đến Lôi Sát Thần điện chỉ là vì tìm mũi tên màu vàng kim kia được.

Dụ Nhạc Sinh bây giờ mới hiểu ra mình cũng không nghe nhầm, Diệp Mặc không ngờ đúng là muốn vượt sông Thanh Vi Minh Giang thật, gã lập tức nghiêm mặt nói:

- Anh Diệp, Thanh Vi Minh Giang càng đến lòng sông, thì sát khí càng nặng, chỉ cần không cẩn thận chút thôi, có thể thịt nát xương tan. Tôi cũng đã từng nhìn thấy một vị Tiên đế hậu kỳ, hơn nữa còn là tiền bối luyện thể Tiên thần thể sơ kỳ sau khi tiến vào Thanh Vi Minh Giang, cũng không ra được nữa.

- Anh ta không ra, có lẽ đã vượt qua Thanh Vi Minh Giang rồi.

Diệp Mặc cười cười, lệ sát chi khí của Thanh Vi Minh Giang quả thực lợi hại, nhưng hắn quả thực cũng không coi ra gì.

Hắn ở trong không gian sát cơ trong hư không kia bao nhiêu năm rồi, sớm đã quen với hoàn cảnh như này rồi. Huống chi thần thức vực của hắn đối phó với lệ sát chi khí (sát khí ác liệt) này còn có hiệu quả lớn?

Sư Quỳnh thấy Diệp Mặc kiên quyết duy trì ý kiến của mình, không muốn Dụ Nhạc Sinh nói nhiều nữa, ngắt lời nói:

- Anh Sinh, anh Diệp chắc hẳn cũng có tính toán rồi, trong lòng sông nếu như có nguy hiểm thật, thì chúng ta ra ngoài cũng không muộn.

Lời nói của Sư Quỳnh, Dụ Nhạc Sinh đương nhiên hiểu, gã gật đầu nói:

- Nếu như vậy, vậy thì cứ như vậy đi. Đối diện với Thanh Vi Minh Giang, nghe nói là một mảnh Băng Tuyết thiên địa. Hơn nữa băng hàn nơi đó rất đáng sợ, tương truyền có thể đông cứng thần hồn và thần niệm của con người, cho dù anh Diệp có thể vượt qua Thanh Vi Minh Giang, hay là đừng qua đó vẫn hơn.

- Đông cứng thần hồn và thần niệm?

Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy loại băng hàn đáng sợ này.

- Tôi cũng chỉ là nghe nói, hai người chúng tôi ở chỗ này mấy trăm năm rồi, cũng nghe qua rất nhiều chuyện kỳ quái.

Dụ Nhạc Sinh thoáng có chút lúng túng giải thích.

- Lên thuyền đi, tôi sắp nhổ neo rồi.

Vô Ảnh ngược lại lại rất tự giác leo lên pháp bảo Tiên thuyền của Diệp Mặc phóng ra trước.

Hai người Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh nhìn thấy Vô Ảnh trên Minh Giang, không ngờ lại không chút cảm giác sát khí ác liệt xung quanh, trong lòng không khỏi thầm khâm phục. Diệp Mặc không tầm thường, tiên sủng của hắn cũng không tầm thường.

Nếu đem so sánh, lúc này gã nhìn thấy con thuyền mà Diệp Mặc luyện chế, ngược lại cũng rất ngạc nhiên. Người có thể một hơi uống cạn một bầu thanh tửu, đương nhiên cũng không tầm thường, cho dù là tông sư Tiên khí, thì như nào?

Sau khi vào Minh Giang, thần thức của Diệp Mặc và lĩnh vực Tiên tôn cộng lại cùng triển khai rộng ra, đồng thời hắn đem sự am hiểu của mình về sát thế và sát ý lĩnh ngộ được trong Thanh tửu dung hợp lại, vì tìm những điểm tương đồng trong đó, Diệp Mặc trực tiếp điều khiển sát thế và lĩnh vực của mình lĩnh ngộ được đập lên sát khí ác liệt kia.

Một sát ý thô bạo vô cùng xông vào thức hải của Diệp Mặc, Diệp Mặc phun một ngụm máu tươi, lập tức ngồi xuống bong thuyền, đồng thời nói với Vô Ảnh:

- Tiến về Lôi Sát Thần điện.

Sau đó cũng không thấy nói gì nữa.

Hai người Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh sau khi lên thuyền, rõ ràng không cảm nhận được chút sát khí ác liệt kia chút nào, trong lòng lại sinh một loại kính sợ Diệp Mặc. Lĩnh vực của Diệp Mặc chặn lại sát khí ác liệt này, khiến bọn họ cũng không cảm nhận được chút sát khí ác liệt nào xung quanh mình, điều này trước giờ bọn họ cũng chưa từng trải qua bao giờ.

Nhưng không đợi bọn họ nói lời cám ơn, thì Diệp Mặc lại phun một ngụm máu ra.

Hai người lập tức đều sửng sốt, nơi này mới rời khỏi bờ sông chưa đến năm mươi mét, bình thường cho dù bọn họ cũng có thể sinh tồn dưới sát khí ác liệt này, chỉ cần không động đến Minh Ô Sa là được. Bây giờ còn chưa có Minh Ô Sa, mà Diệp Mặc lại thổ huyết như này, như này bọn họ làm sao đến được Lôi Sát Thần điện? Càng đừng nói gì đến vượt sông nữa.

Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh đương nhiên không biết Diệp Mặc sở dĩ thổ huyết, là vì thần thức của hắn liền xông ra khỏi lĩnh vực mình ngăn cản, trực tiếp bay ra ngoài mấy nghìn mét, cùng lệ sát chi khí xoắn giết nhau. Cùng lúc xoắn giết, hắn cũng cảm nhận được sát khí thô bạo của đại năng năm đó một cái tát làm ra Thanh Vi Minh Giang này, lúc này mới thổ huyết.

Lúc này Diệp Mặc hoàn toàn dung hợp mình vào trong sát khí ác liệt kia rồi, sau đó thần thức của hắn kéo dài đến bên ngoài lĩnh vực trên Minh Giang, hắn lại càng cảm nhận trực quan và rõ ràng về sát khí ác liệt này.

Đó chính là sát thế bên trong thần thông của hắn, không sai, khi sát ý và sát thế dung hợp làm một, hình thành một khí thế nhất định, đó chính là sát thế.

Hắn lĩnh ngộ sát thế rất sớm, nhưng chưa bao giờ lại trực quan và rõ ràng như này, trên Minh Giang, hắn lại càng nắm rõ sát thế cường đại của vị đại năng kia, vì sát thế của y phất tay mà thành, nên mới tạo thành Thanh Vi Minh Giang, sau đó hóa thành vô số sát khí và sát ý. Những sát ý và sát khí này lại dung hợp với lệ khí của y, hình thành lệ sát chi khí (sát khí ác liệt).

Đối mặt với loại lệ sát chi khí này, người có tâm tính hơi yếu một chút sẽ trực tiếp bị bóp chết, càng đừng nói gì đến lĩnh ngộ.

Công pháp của Diệp Mặc là công pháp lĩnh ngộ đệ nhất đẳng, thần niệm và thân thể của hắn lại càng vô cùng cường đại, cộng thêm đối mặt với các loại sát cơ không gian trong không gian sát cơ hơn trăm năm, Diệp Mặc lúc này cũng đã dung hợp hoàn toàn thần niệm của mình vào trong lệ sát chi khí của Thanh Vi Minh Giang kia rồi.

Hắn cần phải lĩnh ngộ được thứ mà mình cần từ trong đó, loại cảm giác này rất khó có được, đối với Diệp Mặc mà nói, đó chính là Đốn ngộ.

Từng đạo lệ sát chi khí dưới sự cho phép của Diệp Mặc, xông vào trong thức hải của Diệp Mặc, tàn sát bừa bãi trong thức hải của hắn. Còn một số lệ khí kia bị thiên hỏa trong thức hải của Diệp Mặc trực tiếp biến thành tro tàn, những sát ý và sát khí kia bị Diệp Mặc dung hợp vào trong thần thông của mình.

Diệp Mặc trong lúc lĩnh ngộ rõ ràng mình chỉ có sát thế, đồng thời thức hải của hắn cũng dần dần được hoàn thiện. Giới vực của thần thức vực chẳng những rõ ràng hơn, hơn nữa trong thức hải còn bắt đầu huyễn hóa ra pháp thuật thần thông và thần thức công kích.

Từng tiếng nổ vang long trời lở đất bên trong thức hải của Diệp Mặc, Diệp Mặc mặc dù nhắm chặt mắt lại, trong lòng cũng vô cùng sung sướng lạ thường, hắn biết rõ đang có chuyện gì xảy ra. Thần Niệm Cửu Chuyển của hắn hoàn toàn hoàn thiện dung thuật thứ tư rồi, lúc trước hắn cũng cảm thấy Thần Niệm Cửu Chuyển của mình tiến vào thuật thứ tư, nhưng chưa bao giờ lại rõ ràng như này.

- Có chuyện gì vậy?

Dụ Nhạc Sinh thấy Vô Ảnh sớm đã điều khiển thuyền rời khỏi Thanh Vi Minh Giang ngoài nghìn dặm rồi, còn bọn họ thì lại không chút thương tổn nào, lập tức có chút kinh dị hỏi.

Dụ Nhạc Sinh vừa dứt lời, một bóng hình đen nhánh liền phá tan lĩnh vực của Diệp Mặc.

- Minh Ô Sa…

Sư Quỳnh lập tức kinh thanh kêu lên, màu sắc của Minh Ô Sa càng đậm càng đáng sợ, Minh Ô Sa màu đen có thể phá tan lĩnh vực của Diệp Mặc thật quá bình thường.

Ngay cả đến Vô Ảnh cũng bị tốc độ của Minh Ô Sa này làm khiếp sợ, nó không ngờ còn có Minh Ô Sa có thể phá tan được lĩnh vực của lão đại. Không đợi nó há to miệng nuốt con Minh Ô Sa đó vào, thì một đường đao màu tím cũng đã cuốn đến.

Lạch cạch một tiếng con Minh Ô Sa màu đen kia sau khi rơi xuống bong thuyền, mới chảy ra một vệt máu.

Diệp Mặc đứng lên, Tử Đao cũng đã được hắn đeo ra sau lưng. Hắn trong nháy mắt cảm ngộ được sát thế mới, lĩnh vực thu lại, liền bị con Minh Ô Sa này xông đến. Chiêu này của hắn mang theo sát thế mới lĩnh ngộ được mà phóng ra, không ngờ trong nháy mắt đã khóa chặt được con Minh Ô Sa này, một đao chém chết.

- Anh Diệp…

Dụ Nhạc Sinh có thể tu luyện đến Tiên tôn, đương nhiên cũng không phải hạng người bình thường, gã cũng đã nhìn ra Diệp Mặc vừa nãy cũng đã có Đốn ngộ mới về thần thông của mình.

Diệp Mặc hài lòng cười nói:

- Vị đại năng này mặc dù hủy Tiên giới, nhưng cũng không phải cái gì cũng sai, loại sát thế này thật sự cũng là lần đầu nghe thấy.

- Hủy Tiên giới?

Dụ Nhạc Sinh rõ ràng không biết lai lịch cụ thể của Thanh Vi Minh Giang, nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức hỏi.

- Cái này sau này có thời gian sẽ nói tiếp với anh, bây giờ tôi phải tu luyện thần thông của mình đã.

Diệp Mặc nói xong Tử Đao lại lần nữa được giơ lên, sau khi Tử Đao được phóng ra, vô số những lệ sát chi khí xung quanh liền phân tán, một lát sau, lệ sát chi khí này lại lần nữa biến mất không thấy nữa.

Tốc độ phóng ra của Tử Đao của Diệp Mặc càng lúc càng nhanh, còn lệ sát chi khí xung quanh càng lúc lại càng nhạt hơn, sát ý và sát khí trong đó, dường như cũng bị Diệp Mặc hấp thụ hết rồi. Còn lại chỉ là một số sát khí thô bạo kia, loại khí tức thô bạo này, chỉ cần người có tâm tính ổn định chút cũng sẽ không bị thương hại gì.

Đợi khi Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh phản ứng lại, cũng đã cảm thấy lĩnh vực của Diệp Mặc sớm đã tiêu tán rồi, còn lệ sát chi khí xung quanh sớm cũng phai nhạt đi, cho dù nơi này cũng đã rời khỏi Thanh Vi Minh Giang rồi, nhưng bọn họ cũng vẫn không có cảm giác gì bất thường. Lúc này lệ sát chi khí xung quanh, cho dù Tiên Vương bình thường cũng có thể ngăn lại được, càng đừng nói gì đến hai Tiên tôn bọn họ.

Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều là vẻ kinh hãi. Hai người cũng đoán ra Diệp Mặc không phải người bình thường, nhưng uy thế luyện hóa loại lệ sát chi khí như này, khiến bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Dụ Nhạc Sinh khẳng định cho dù là bà lão và lão già lưng gù kia hợp lại, cũng chưa chắc có vẻ nhẹ nhàng thư thái như Diệp Mặc này. Chẳng trách Diệp Mặc không muốn cùng đội với hai người họ, loại bản lĩnh như này căn bản không cần hợp đội cùng bất kỳ ai. Đoán chừng Diệp Mặc dẫn theo hai người bọn họ, cũng là nể tình bọn họ đã nhắc nhở và vì miếng bản đồ kia.

Dụ Nhạc Sinh cũng không dám nghi ngờ Diệp Mặc có thể vượt qua sông Thanh Vi Minh Giang nữa, loại bản lĩnh như này nếu như không thể vượt qua Thanh Vi Minh Giang, thì Thanh Vi Minh Giang cũng không có ai vượt qua nổi.

Vô Ảnh lại càng tăng tốc hơn nữa, hướng về lòng sông Minh Giang. Diệp Mặc thì đang chuyên tâm luyện hóa lệ sát chi khí kia, Vô Ảnh đang điều khiển thuyền tiến về trước, Dụ Nhạc Sinh lại phát hiện hai vợ chồng gã cũng chẳng có việc gì để làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.