Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1940: Chương 1940: Tổ đội




- Anh Sinh.

Sư Quỳnh thấy vốn dĩ là một đội nay biến thành hai đội, liền có chút lo lắng liếc nhìn Dụ Nhạc Sinh. Theo lý mà nói, bọn họ cần phải gia nhập vào đội hai Tiên đế kia, nhưng theo ý muốn mà nói, thì bọn họ lại muốn cùng đội với Diệp Mặc hơn.

- Không tin tưởng thì không lập, em Quỳnh, chúng ta cùng đội với anh Diệp đi. Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta vào Thanh Vi Minh Giang rồi, nếu như lần này không có kết quả gì, thì sau này chúng ta cũng không đến đây nữa.

Dụ Nhạc Sinh mau chóng chọn lựa, sau khi gã biết tu vi của Diệp Mặc cũng chưa đến Tiên đế, liền gọi thẳng là anh Diệp.

- Anh Sinh, chúng ta như này có phải là quá mạo hiểm không? Đã đắc tội với người khác, lại còn tự dấn thân mình vào trong nguy hiểm nữa…

Sư Quỳnh lén lút truyền âm cho Dụ Nhạc Sinh, cô cũng có chút lo lắng về thực lực của Diệp Mặc. Diệp Mặc chưa đến tu vi Tiên đế, cho dù lĩnh vực đối kháng với sát khí ác liệt kia có mạnh hơn chút, cũng chỉ là một người mà thôi. Với kinh nghiệm tu luyện trong Thanh Vi Minh Giang của bọn họ, đối phó với sát khí ác liệt này, tu vi của những người trong đội càng mạnh càng tốt. Lĩnh vực càng mạnh càng tốt, lĩnh vực cộng thêm uy lực càng lớn hơn.

Dụ Nhạc Sinh cũng không trả lời, gã tin rằng Sư Quỳnh sẽ hiểu ý của hắn. Diệp Mặc có thể một ngụm lớn uống cạn một bầu thanh tửu có thể đơn giản sao? Tiềm lực của người như này cũng sẽ rất lớn.

Hơn nữa, cho dù Diệp Mặc và hai vị Tiên đế hợp đội với nhau cũng chưa chắc có thể đến Lôi Sát Thần điện, chỉ có điều gã cũng đã định rời khỏi nơi này rồi, liều mạng một lần cuối cùng mà thôi. Bây giờ Diệp Mặc và hai vị Tiên đế tách đội ra, bất luận vào bên nào, cơ hội đến Lôi Sát Thần điện cũng là cực kỳ xa xôi, gã cũng tính kỹ rồi, sau khi đến Thanh Vi Minh Giang không thể tiến lên, thì vợ chồng gã sẽ từ biệt Diệp Mặc, rời khỏi Thanh Vi Minh Giang.

Đồng thời gã cảm thấy Diệp Mặc cũng đáng tin hơn bà lão và lão già lưng gù kia một chút, hợp đội cùng Diệp Mặc không thể đến Lôi Sát Thần điện, thì coi như là kết thêm người bạn. Còn chuyện một số Tiên tôn hợp đội cùng lão già lưng gù kia, cũng chỉ là muốn nhờ vào lĩnh vực Tiên đế tìm một số Uấn Sát thạch trong Thanh Vi Minh Giang mà thôi. Không ai cho rằng hai vị Tiên đế này chắc chắn sẽ dẫn được bọn họ vào trong Lôi Sát Thần điện. Đương nhiên có thể vào trong đó thật, đối với bọn họ mà nói thì quá tốt rồi, không thể tiến vào trong đó, thì tìm thêm một chút Uấn Sát thạch trong lòng sông cũng được.

Diệp Mặc ngược lại lại có chút kính trọng với Dụ Nhạc Sinh này, lúc trước hắn cũng chỉ là có chút thiện cảm mà thôi, vốn dĩ lĩnh vực của hắn có thể chặn lại được sát khí ác liệt này, cộng thêm bà già và lão già lưng gù kia hợp lại, thì thực lực của đội này cho dù tiến vào nơi sâu nhất của Thanh Vi Minh Giang cũng không phải là không được.

Nhưng bà già và lão già lưng gù kia một khi không cùng đội với hắn, thì thực lực bên hắn coi như thấp xuống rất nhiều, cộng thêm lão già lưng gù kia đã nói rõ tu vi của hắn cũng chưa đến Tiên đế, chỉ cần không phải là đồ ngốc, thì sẽ không chọn cùng đội với hắn. Còn Dụ Nhạc Sinh thì cũng chưa đổi chủ ý, vẫn cùng đội với hắn, rõ ràng cũng là người có chủ kiến.

Bà lão kia nghe thấy Dụ Nhạc Sinh nói vậy, hừ lạnh một tiếng. Dụ Nhạc Sinh có phải gia nhập cùng đội với bà không, thì bà cũng chẳng để ý. Cái khiến bà chú ý chính là miếng bản đồ của Dụ Nhạc Sinh kia, còn miếng bản đồ đó bây giờ lại đang trên người Diệp Mặc. Bà cũng biết không có sự gia nhập của Diệp Mặc, thì hai Tiên đế bọn họ dẫn theo vài Tiên tôn muốn vào trong nơi sâu thẳm của Thanh Vi Minh Giang căn bản cũng không vào được. Còn mục đích của tổ đội, bà và lão già lưng gù kia trong lòng cũng hiểu rõ, đó chính là thứ trên người Diệp Mặc. Muốn bản đồ, đương nhiên sẽ không muốn Diệp Mặc đi mất. Trong Thanh Vi Minh Giang thần thức cũng không quét được bao xa, nếu nhiều ngời, thần thức có thể tóm được phạm vi càng lớn, đương nhiên tổ đội nhiều người có thể tiện kiếm được chút Uẩn sát thạch.

- Vị tiên hữu này, có thể bán cho tôi phần bản đồ kia được không?

Lão già lưng gù tên Tiểu Thổ cười khà khà nói với Dụ Nhạc Sinh.

Dụ Nhạc Sinh lập tức có chút khó xử nói:

- Tiền bối, tấm bản đồ đó tôi đã đưa cho Diệp tiền bối rồi.

- Được, được…

Lão già lưng gù kia khóe miệng có chút cười lạnh, nói liền lúc hai chữ được. Lời nói của Dụ Nhạc Sinh lão làm sao không hiểu, đó chính là nếu như không phải người cùng đội, thì tấm bản đồ đó đương nhiên không thể đưa cho lão.

Sau khi nói hai chữ được, lão lại quay đầu nói với Diệp Mặc:

- Diệp tiên hữu, vừa nãy ngọc giản bản đồ đó anh có thể bán cho tôi một phần hay không?

- Được, nhưng cần một phần phương thức ủ Uấn Sát thạch thành rượu.

Diệp Mặc ngược lại lại lập tức trả lời câu hỏi của lão.

Ý tứ lời này của Diệp Mặc những người trong tiểu điếm này đều hiểu ra, đó chính là Diệp Mặc cho rằng lão già lưng gù kia có quan hệ gì đó với Đỗ Nương.

Quả nhiên lời của Diệp Mặc vừa nói ra, thì lão già lưng còng kia liền híp mắt nói:

- Phương thức ủ rượu là của Đỗ Nương, anh hỏi tôi, tôi làm gì có? Nhưng tôi có thể đưa thứ khác cho anh, như Tiên đan hoặc Uấn Sát thạch chẳng hạn.

- Không bán.

Diệp Mặc lần này lại dứt khoát trả lời, nói xong hắn lập tức lại quay sang nói với Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh:

- Đi thôi, chúng ta đến Thanh Vi Minh Giang.

Thấy Diệp Mặc rời đi, Dư Nhạc Sinh cùng Sư Quỳnh mau chóng đi cùng. Bây giờ bọn họ đắc tội với người ta rồi, nếu như không đi mà còn ở lại đây thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

- Các anh ở đây bao lâu rồi?

Diệp Mặc thấy Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh cũng đã đi theo mình, thuận miệng hỏi.

- Hai vợ chồng tôi đến Thanh Vi Minh Giang chủ yếu là vì tìm kiếm một số đồ, luyện thể cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Không ngờ, thứ mà chúng tôi cần thì vẫn chưa tìm được, còn luyện thể cũng đã Tiên linh thể hậu kỳ rồi.

Dụ Nhạc Sinh cười trừ nói, cũng không nói thứ mà gã muốn tìm là thứ gì.

Diệp Mặc cũng không hỏi, nhưng có thể đoán ra thứ mà hai người họ muốn tìm chắc chắn trong Lôi Sát Thần điện của Thanh Vi Minh Giang.

- Với tu vi của hai người, có thể đến nơi nào của Thanh Vi Minh Giang?

Diệp Mặc lại hỏi.

Dụ Nhạc Sinh suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Nếu như chỉ có hai vợ chồng chúng tôi, chỉ có thể tiến vào Thanh Vi Minh Giang trong vòng một trăm mét, nếu như cùng đội với người khác, dưới lĩnh vực của nhiều người cộng lại, chúng tôi có thể tiến gần đến Thanh Vi Minh Giang hơn, nhưng không thể đến đáy sông được. Còn Lôi Sát Thần điện, căn bản không thể nào tiến gần được. Trừ phi thủy triều lệ sát của Thanh Vi Minh Giang đến, nhưng đến cái đó cũng quá xa, chúng tôi không đợi được. Vợ chồng chúng tôi sau khi có được miếng bản đồ kia, cũng không dám tìm người khác hợp đội. Lần này vì chúng tôi quyết định rời khỏi đây rồi, cộng thêm hào khí của anh Diệp, nên chúng tôi cứ đánh cược một ván xem sao…

Diệp Mặc cười ha hả:

- Không ngờ cuối cùng tôi lại không cùng hợp đội với bà già kia đúng không?

Đối với thủy triều lệ sát của Thanh Vi Minh Giang, Diệp Mặc cũng đã xem qua trong miếng ngọc giản thứ hai mà Đỗ Nương đưa cho hắn, nhưng mỗi lần thủy triều đến cần phải một trăm nghìn năm, không ai lại chuyên tâm ở đây chờ đợi.

Dụ Nhạc Sinh cười ngượng ngùng nói:

- Đúng vậy, nếu như anh Diệp lại cùng hợp đội với vị Tiên đế tiền bối kia, thì chúng ta có lẽ thật sự có thể chạm đến Lôi Sát Thần điện.

Ý ngoài lời, ba người bọn họ tuyệt đối không thể nào tiếp cận gần đến Lôi Sát Thần điện được.

Diệp Mặc lại khinh thường nói:

- Nếu như tôi và bà ấy hợp đội với nhau, người thiệt nhất không phải là tôi, mà là hai người đấy. Anh cho rằng một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, thì bà già đó lại lo lắng cho hai người sao? Bà ta có lẽ đến tôi cũng sẽ không quản, quay người bỏ chạy. Tôi tuyệt đối sẽ không hợp đội cùng loại người như vậy, hơn nữa tôi cũng không cần hợp đội cùng bọn họ.

- Tiên đế nơi này có nhiều không?

Diệp Mặc thấy Dụ Nhạc Sinh ngượng ngùng, cũng không hỏi thêm, hắn biết Dụ Nhạc Sinh cũng hiểu điều này.

Dụ Nhạc Sinh mau chóng cười nói:

- Tiên đế cũng không nhiều lắm, nhưng cứ một khoảng thời gian thì lại có Tiên đế đến, ở lại đây quanh năm chỉ có sáu người mà thôi, lão già lưng gù kia là một trong số đó, người tên Thải Liễu cũng thường xuyên đến. Những Tiên tôn và Tiên Vương bình thường thì cũng không ít, Tiên tôn phần lớn cũng giống tôi, chỉ là luyện thể bên bờ sông Thanh Vi Minh Giang, còn một số Tiên Vương đến bờ sông Thanh Vi Minh Giang cũng không thể nào đến được.

Diệp Mặc gật đầu:

- Nói về Thanh Vi Minh Giang đó một chút đi, tôi là lần đầu tiên đến đây. Đã có ai vượt qua Thanh Vi Minh Giang hay chưa?

- Nước sông Thanh Vi Minh Giang đều mang sát khí ác liệt, giống như từng đường đao có thể sát nhập thức hải vậy, những người gặp phải nó đều cực kỳ khó chịu. Rất nhiều người có tu vi thấp một chút, đều trực tiếp bị sát khí ác liệt này hóa thành hư vô. Trong Thanh Vi Minh Giang, còn có một loại Tiên yêu thú nữa, loại Tiên yêu thú đó tên Minh Ô Sa. Đây là một loại cá, nhưng lại cực hung hãn và mạnh mẽ, loại cá này sống trong Thanh Vi Minh Giang, thứ mà chúng thích nhất là đánh lén những Tiên nhân luyện thể bên bờ sông.

Giọng điệu của Dụ Nhạc Sinh có chút sợ hãi, rõ ràng cũng đã gặp qua rồi.

Đang nói chuyện, Diệp Mặc cũng nhìn thấy Thanh Vi Minh Giang mênh mông đằng xa, sát khí ác liệt đến cực điểm dâng lên, giống như từng lớp sóng liên tiếp dâng đến.

Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh dốc sức chặn lại sát khí ác liệt này, còn Diệp Mặc thì lại có vẻ cực kỳ nhẹ nhõm. Lúc này hắn cũng đã quen với loại sát khí ác liệt này rồi. Sát khí ác liệt bên bờ sông này so với bên tửu điếm của Đỗ Nương cũng mạnh hơn nhiều, nhưng đối với hắn thì cũng không ảnh hưởng hơn là bao.

Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh thấy bộ dạng thoải mái của Diệp Mặc, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của Diệp Mặc càng mạnh mẽ, bọn họ lại càng yên tâm.

Diệp Mặc vung tay lên, Vô Ảnh đã xuất hiện trước mặt ba người họ.

Dụ Nhạc Sinh và Sư Quỳnh nhìn thấy Vô Ảnh cánh vàng, lập tức lùi lại mấy bước.

Diệp Mặc vội vàng nói:

- Hai người không cần lo lắng, đây là Tiên sủng của tôi.

- Tiên linh thú thật thần tuấn, quả thực giống như Long Mã vậy. Thậm chí còn thần tuấn hơn Long Mã ba phần ấy chứ.

Dụ Nhạc Sinh nhìn thấy đôi cánh vàng của Vô Ảnh, không kìm chế nổi khen một câu.

Vô Ảnh vốn dĩ muốn hỏi Diệp Mặc xem nơi này có phải là Thanh Vi Minh Giang hay không, bây giờ nó nghe thấy Dụ Nhạc Sinh nói nó thần tuấn lại càng hưng phấn không biết đông tây nam bắc, lập tức dương dương đắc ý nói:

- Con mắt của anh không tệ, Long Mã đó đã là cái gì, trước mặt tôi, tôi chỉ cần một ngụm mà thôi.

Dụ Nhạc Sinh ngược lại lại không để ý đến việc Vô Ảnh biết nói, cái mà gã ngạc nhiên chính là Vô Ảnh đứng bên Thanh Vi Minh Giang này không ngờ lại không sợ hãi sát khí ác liệt kia chút nào.

Thấy Dụ Nhạc Sinh hình như còn muốn hỏi về lai lịch của Vô Ảnh. Diệp Mặc mau chóng hỏi trước:

- Anh Sinh, lão già lưng gù tên Tiểu Thổ đó anh có biết lai lịch của lão không?

Diệp Mặc luôn cảm giác lão già lưng gù Tiểu Thổ này có chút cổ quái, trên người lão ngoài nét tang thương ra thì chỉ có tang thương. Loại tang thương đó hắn cũng không nhìn thấy trên người Khai Nỉ, nhưng lão già lưng gù này dường như lại tang thương hơn Khai Nỉ một chút, còn tên của lão thì lại rất kỳ lạ, tên Tiểu Thổ, quả thực khiến Diệp Mặc nghĩ không thông.

- Tôi cũng không biết lai lịch của lão, chỉ biết lão vô cùng lợi hại. Anh đừng nhìn tửu điếm đó chỉ có ba bàn, trên thực tế cho dù người trong cửa hàng đó có nhiều hơn nữa, thì bàn thứ ba cũng là của lão, không có ai dám dùng cái bàn đó của lão. Khi tôi vừa mới đến, người này cũng đã ở đây rồi. Nhưng tính tình của lão cũng không xấu, chỉ cần không mạo phạm đến lão, thì lão cũng sẽ không chủ động ra tay với người khác.

Dụ Nhạc Sinh nói đến đây có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc một cái nói:

- Anh Diệp, hôm nay e rằng anh đã đắc tội với lão rồi. Cho nên sau khi anh từ Thanh Vi Minh Giang đi ra, tôi khuyên anh đừng đến tửu điếm của Đỗ Nương đó nữa, tốt nhất là rời khỏi đây luôn.

- Sao anh biết lão sẽ không động thủ trong Thanh Vi Minh Giang?

Diệp Mặc ngược lại lại có chút nghi ngờ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.