Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 964: Chương 964: Toàn bộ đỏ mắt




Tất cả mọi người nhìn về phía tu sĩ chào giá, đồ vật đầu tiên này là một linh khí phi hành thượng phẩm quý giá thì cũng thế mà thôi, quan trọng là tu sĩ họ Cổ đề xuất muốn trao đổi đan dược “Thảo hoàn đan” thăng cấp Nguyên Anh. Loại đan dược này không cần nói một tu sĩ Kim Đan bình thường khó có thể làm ra, cho dù là làm ra rồi, cũng sẽ không tại nơi này đổi lấy một linh khí phi hành thượng phẩm.

Chính vì như vậy, Diệp Mặc nói hắn lấy nên mới thu hút được sức chú ý của mọi người. Sau khi mọi người thấy tu sĩ nói lấy nó chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai, lập tức đều ngây ngẩn cả người.

Đây quả thực là một chuyện cười, toàn hội trường có năm mươi ba tu sĩ Kim Đan, chỉ có tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai là thấp nhất. Mà khi linh khí phi hành thượng phẩm này người khác trả không nổi giá cả, thì một tu sĩ tu vi thấp nhất lại nói hắn lấy.

- Anh Mạc …

Lê Kinh Mân có chút lo lắng nhắc nhở Diệp Mặc một câu, mặc dù đây là hội giao dịch quy mô nhỏ mang tính chất tư nhân, nhưng báo giá lung tung thì cũng chịu sự phỉ nhổ của mọi người. Chẳng những cướp đoạt quyền lợi giao dịch lần này của những người bên dưới, hơn nữa còn phải bồi thường với tu sĩ bán đồ đó ra. Khoản bồi thường này cũng có thể nhiều có thể ít, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của người khác, nếu như vô tình gặp phải người có tâm trạng không tốt, yêu cầu anh phải giao nhẫn trữ vật ra, thì anh cũng đành phải giao ra mà thôi.

Ra giá có thể, nhưng cái giá của anh đưa ra ít nhất cũng phải xứng tầm mới đồ của người ta, nếu như anh gọi giá quá thấp, vậy là gọi giá lung tung. Mà tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai làm sao có cái gì xứng với linh khí phi hành thượng phẩm chứ? Nếu như không có, còn nói anh lấy, vậy chính là quấy rối rồi.

Tôn Hậu Thường ngây ra một lúc mới tỉnh lại, trong lòng vui sướng. Tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này không hiểu quy tắc của hội giao dịch, thấy đồ mà mình thích là nói muốn lấy, đợi lát nữa có người khóc rồi, lúc này trong lòng gã vô cùng sảng khoái, thậm chí cảm kích Lê Kinh Mân đã dẫn Diệp Mặc đến.

Tu sĩ họ Cố kia đưa ra linh khí phi hành thượng phẩm vốn dĩ nghe thấy có người lấy, trong lòng vui mừng, nhưng khi gã phát hiện ra người nói lấy là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai, lập tức sắc mặt trầm xuống. Tên tu sĩ kia trẻ như vậy, hơn nữa lại là một khuôn mặt xa lạ, rõ ràng là lần đầu đến đây.

- Vị đạo hữu này, anh có biết nếu như anh không đưa ra được đồ mà tôi ưng ý, hậu quả sẽ thế nào chưa?

Tu sĩ họ Cổ trầm giọng nói.

Diệp Mặc mặc dù không biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng hắn cũng không phải là đồ ngốc, hội giao dịch quy mô nhỏ như này quan trọng nhất là danh dự, nếu như nói khoác lác, đối với hắn căn bản cũng không tốt đẹp gì.

Mặc dù mọi người vẫn nhìn hắn, hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Cái mà tôi đưa ra lại không phải là “Thảo hoàn đan”…

- Nói như vậy, anh trêu đùa tôi hả?

Giọng điệu của tu sĩ họ Cố kia lập tức lạnh lùng, chỉ cần một lời không hợp, gã sẽ động thủ với Diệp Mặc. Nếu như không lấy ra được “Thảo hoàn đa”, dựa vào cái gì mà hắn lại nói muốn lấy thứ này chứ?

- Anh Cổ yên tâm đừng nóng vội, anh xem chào giá của hắn một chút đã rồi nói, nếu như anh không vừa lòng, đương nhiên có thể nói lại.

Một nữ tu tướng mạo bình thường bên cạnh mở miệng giảng hòa, rõ ràng câu nói này là nói giúp cho Diệp Mặc.

Người phụ nữ này nhìn bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi, Kim Đan tầng thứ chín hậu kỳ, Diệp Mặc gật gật đầu với cô ta, tỏ vẻ cảm ơn.

- Ha ha, Liên đại tỷ có phải là lâu rồi không được thưởng thức hậu sinh trẻ tuổi rồi không, nhưng người ta lại mang theo cô gái càng trẻ tuổi hơn đây này…

Một tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín cười ha hả, nói có chút vô lễ.

Sắc mặt Liên đại tỷ lạnh lùng:

- Quan Sâm Bình, lão nương đây thích hậu sinh thế nào thì liên quan đếch gì đến anh. Anh chỉ là một que diêm quèn, khiến lão nương thượng lão nương cũng không có hứng thú.

Có thể là những lời này nói đến nỗi đau của tu sĩ họ Quan kia, y hừ lạnh một tiếng rồi sắc mặt trở nên khó coi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Diệp Mặc cũng không đợi người khác tiếp tục nói chuyện, trực tiếp lấy ra một gốc “Ngưng thúy đằng”.

“Ngưng thúy đằng” là dược liệu cấp sáu, là chiến lợi phẩm của Diệp Mặc trong sơn cốc sương mù. “Ngưng thúy đằng” có hai tác dụng chính, thứ nhất nó là nguyên liệu để luyện chế ra “Ngưng Anh đan”. “Ngưng Anh đan” có thể nâng cao xác suất tu sĩ Kim Đan viên mãn thăng cấp lên Nguyên Anh, mặc dù tỉ lệ thăng cấp không lớn như “Thảo hoàn đan”, nhưng cũng thuộc vào đan dược Thiên cấp nhất phẩm. Hơn nữa “Ngưng thúy đằng” còn có một tác dụng quan trọng khác nữa, chính là có thể luyện chế thành “Nguyên Anh đan”, là đan dược cung cấp cho tất cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ các cấp bậc tu luyện

Nhưng bình thường rất ít người dùng “Ngưng thúy đằng” để luyện chế “Nguyên Anh đan”, cái này quả thực quá lãng phí.

- “Ngưng thúy đằng”?

Tu sĩ họ Cổ kia khi nhìn rõ trong tay Diệp Mặc chính là “Ngưng thúy đằng”, lập tức liền đứng dậy. Thứ này đúng là thứ mà gã đang cần, nếu như không có “Thảo hoàn đan”, “Ngưng thúy đằng” đối với gã là lựa chọn tốt nhất.

- “Ngưng thúy đằng”?

Lúc này chẳng những tu sĩ họ Cổ này giật mình, mà ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng đều mở to mắt nhìn chằm chằm “Ngưng thúy đằng” trong tay Diệp Mặc. Thứ này đối với bọn họ mà nói thực tế hơn linh khí phi hành thưởng phẩm kia nhiều, một gốc “Ngưng thúy đằng”, nếu như tìm được một đan vương giúp luyện chế, ít nhất có thể chế ra được một đến hai viên “Ngưng Anh đan”.

“Ngưng Anh đan” đối với tu sĩ Kim Đan viên mãn mà nói thực sự có sức hấp dẫn chết người.

Tu sĩ họ Cổ kia cực kỳ muốn có được “Ngưng thúy đằng” trong tay Diệp Mặc, nhưng gã lại cảm giác một gốc “Ngưng thúy đằng” đổi lấy linh khí phi hành thượng phẩm, gã có chút thiệt. Dù sao “Ngưng thúy đằng” vẫn cần luyện chế thành đan dược mới được, một khi luyện chế thất bại, thì y đúng là công dã tràng rồi.

- “Ngưng thúy đằng” quả thực là tôi rất cần, nhưng anh dù sao cũng chỉ có một gốc dược liệu, nếu như có hai gốc “Ngưng thúy đằng” thì…

Tu sĩ họ Cổ do dự một lúc, còn đem mâu thuẫn trong lòng của mình nói ra nữa.

- Cổ Cửu Nhân, anh nếu như không cần, gốc “Ngưng thúy đằng” tôi nhắm rồi nhé, vị bằng hữu này, tôi cũng có một linh khí thượng phẩm, tuy rằng không phải là linh khí phi hành, nhưng cũng là một linh khí công kích cực kỳ hiếm thấy…

Tu sĩ họ Cổ kia có chút do dự, lập tức có một tu sĩ Kim Đan viên mãn đứng ra nói.

Sự xuất hiện của “Ngưng thúy đằng”, đã khiến cho y chẳng còn quan tâm đến quy tắc hay không quy tắc gì nữa. Cái này dính đến chuyện thăng cấp Nguyên Anh, rất có thể cả đời còn lại cũng không thể tìm được gốc “Ngưng thùy đằng” thứ hai.

- Kim Thủy, anh còn không tuân theo quy tắc sao? Bây giờ là tôi lấy đồ ra chào giá, vẫn chưa đến lượt anh mà, anh sao lại nhúng tay vào?

Tu sĩ họ Cổ giận dữ nói.

Tên tu sĩ viên mãn họ Kim kia cười ha hả, nhưng cũng không nhiều lời với tu sĩ họ Cổ kia nữa. Mục đích của y đã đạt được rồi, nếu như Diệp Mặc vẫn muốn linh khí công kích thượng phẩm, thì sẽ không trao đổi với tu sĩ họ Cổ kia, mà đợi lát nữa sẽ trao đổi với y.

Diệp Mặc có “Tử đao” rồi, đương nhiên không có hứng vởi linh khí công kích của người khác, cái hắn muốn chỉ là một linh khí phi hành mà thôi. Hắn biết tu sĩ họ Cổ do dự, có lẽ hắn kiên trì một lúc nữa thì gã họ Cổ kia sẽ đổi ý, nhưng Diệp Mặc không có ý tiết kiệm thứ này, hắn lại lấy ra một viên linh tinh nói:

- Tôi chỉ lấy được một gốc “Ngưng thùy đằng”, không còn gốc thứ hai nào cả, bây giờ tôi lại thêm một viên linh tinh, tôi nghĩ hẳn là cũng không kém so với yêu cầu của anh rồi nhỉ.

Với hắn mà nói, lấy được “Tiếp Lan Xuân Hiểu” hắn sẽ lập tức rời đi, căn bản không ở hội giao dịch này lãng phí thời gian cũng như võ mồm nữa.

Nhưng thấy những tu sĩ này có chút ham mê “Ngưng thúy đằng”, liền biết rằng may mà hắn không lấy “Thảo hoàn đan” ra. Cho dù là “Ngưng thúy đằng” thì hắn cũng chỉ lấy một gốc ra mà thôi, mặc dù hắn có hai mươi mấy gốc “Ngưng thúy đằng”, nhưng cũng không dám lấy ra nhiều.

- Linh tinh? Được, tôi đổi.

Không đợi cho Diệp Mặc nói hết lời, Cổ Cửu Nhân liền vứt linh khí phi hành thượng phẩm sang phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cầm lấy linh khí xác nhận lại không sai, thì cũng đem linh tinh và “Ngưng thúy đằng” ném về phía Cổ Cửu Nhân.

Lần giao dịch đầu tiên đã kết thúc như vậy, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng, lần giao dịch đầu tiên lại xuất hiện nhiều thứ tốt như vậy, không nói “Ngưng thúy đằng”, cho dù là phi thuyền linh khí thượng phẩm và linh tinh đã là những thứ bình thường ước mà không được. Khi Ngưng Anh, có một viên linh tinh đối với Ngưng Anh mà nói thì tốt không thể nói hết được.

Khó trách tu sĩ họ Cổ kia lại vội vã đem đổi phi thuyền cho Diệp Mặc như vậy, bởi vì thứ này của Diệp Mặc đối với y mà nói quả thực rất quan trọng.

Sau khi lần giao dịch đầu tiên kết thúc, dường như tất cả các tu sĩ đều chằm chằm nhìn vào Diệp Mặc, một tu sĩ lấy ra linh tinh và “Ngưng thúy đằng”, trên người không biết còn bao nhiêu thứ tốt nữa.

Tôn Hậu Thường trong lòng âm thầm hối hận, y hối hận vài ngày trước không bắt thóp được Diệp Mặc. Nếu là vài ngày trước, y đã bắt Diệp Mặc lại, những thứ này còn không phải là của y sao. Bây giờ tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai vô cùng ngu xuẩn này lại lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, phỏng chừng mạng của hắn đã bị nhiều người nhắm đến rồi.

Lê Kinh Mân thấy Diệp Mặc lấy ra nhiều đồ tốt như vậy, lập tức ngây người một lúc, nhanh chóng biết được tình cảnh của Diệp Mặc hẳn là không ổn rồi. Bởi vì khi hắn lấy ra những đồ này, so với tu vi của hắn, nếu như bây giờ hắn là tu vi Kim Đan viên mãn, lấy ra những thứ này còn có nguồn gốc của nó. Nhưng một tu sĩ Kim Đan viên mãn, sao lại có thể lấy ra những thứ này được? Y nhíu nhíu mày, trong lòng vẫn quyết định giúp Diệp Mặc một phen.

- Tiếp theo là đến lượt tôi, đồ của tôi là một công pháp linh cấp lục phẩm, hơn nữa là lại bí thuật môn độn pháp, một khi khởi động, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không chắc đuổi được. Khuyết điểm là có chút hao tổn máu huyết, nhưng lại là đường cứu mạng có một không hai.

Cổ Cửu Nhân sau khi thỏa lòng ngồi xuống, tu sĩ thứ hai liền đứng dậy, bắt đầu giới thiệu đồ của mình.

Vẻ mặt tu sĩ này hiền lành, nhưng Diệp Mặc biết loại người này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Phí Tứ Giang thoạt nhìn còn thành thật hơn những người khác, nhưng anh ta lại là một tên cực kỳ kiêu ngạo.

Mọi người vừa nghe thấy đây là bí thuật huyết độn, một độn thuật linh cấp lục phẩm có thể nói cũng quý không kém gì so với pháp bảo phi hành thượng cấp vừa rồi. Rất nhiều người không có công pháp chạy trốn, liền rất có hứng với độn thuật này.

Vị tu sĩ này nói đến đây, sau đó nhìn Diệp Mặc nói tiếp:

- Tôi muốn đổi lấy một pháp bảo công kích bán cực phẩm, loại hình không giới hạn. Đương nhiên nếu như có “Ngưng thúy đằng”, tôi cũng bằng lòng đổi.

Nếu như trước khi chưa lấy được Ngũ hành độn pháp, Diệp Mặc nói không chừng sẽ có hứng với huyết độn này, nhưng sau khi có được Ngũ hành độn pháp này, hắn thật sự không có hứng với độn pháp linh cấp này. Phải biết rằng hắn mặc dù không nghiên cứu Ngũ hành độn pháp, nhưng sự am hiểu về nó không phải là ít, dù sao cũng là một công pháp thiên cấp ngũ phẩm.

Thấy Diệp Mặc không trả lời, người tu sĩ này lại thất vọng đưa mắt nhìn sang những người còn lại nói tiếp:

- Nếu như đưa ra được đồ mà tôi thấy động lòng, tôi cũng có thể đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.