Mặc dù Bí thuật huyết độn của tu sĩ này rất nhiều người muốn có được, nhưng giá của gã lại quá cao. Linh khí bán cực phẩm, tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc đã lấy ra được, không cần nói đến tu sĩ Kim Đan.
Tu sĩ này sau khi giao dịch xong, người báo giá về sau bắt đầu trở nên lý tính, cho dù như vậy, đại đa số báo giá vẫn cao hơn giá trị thật của đồ vật đó. Mặc dù đại đa số tu sĩ sau khi báo giá, đều có thói quen nhìn về hướng Diệp Mặc, nhưng từ sau khi Diệp Mặc giao dịch thành công lần đầu tiên ra, cũng không có động tĩnh gì.
Theo khoảng thời gian xoay chuyển trong hội giao dịch, các loại công pháp linh khí, pháp khí thượng phẩm, linh thảo, khoáng thạch, khôi lỗi đều được lấy ra trao đổi, nhưng trong đó đan dược thì lại rất ít. Bởi vì đối với tu sĩ Kim Đan mà nói đan dược là vật rất quý báu, bình thường rất ít người lại lấy ra đổi.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Mặc cũng không ra tay lần nào, mặc dù hắn cũng gặp được vài dược liệu và khoáng thạch mà hắn rất thích, nhưng hắn cũng không xuống tay. Hắn đến đây không phải là làm náo động, mà là vì “Tiếp Lan Xuân Hiểu” mới đến. Nhưng khi giao dịch được một nửa thời gian rồi, vẫn chưa thấy “Tiếp Lan Xuân Hiểu” xuất hiện.
Diệp Mặc trong lòng thầm lo lắng, đang định hỏi Lê Kinh Mân một chút, lại phát hiện ra Tôn Hậu Thường đứng dậy thay đổi vị trí, anh ta bước đến bên cạnh một lão già hơn sáu mươi tuổi, nói nhỏ cái gì đó bên tai lão già.
Lão già Kim Đan tầng thứ tám, sau khi nghe xong Tôn Hậu Thường nói, sắc mặt liền lộ ra vẻ vui mừng hoan hỉ, nhưng vẻ mặt này lập tức lại bị lão kiềm chế lại.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn có chút cảm giác không ổn.
Vừa lúc đó, lại có hai người kết thúc giao dịch, mà người kế tiếp chính là lão già Kim Đan tầng thứ tám đó.
Lão già đó đứng lên chắp tay nói:
- Tôi là Mẫn Vu Giang, hôm nay có hai thứ đồ muốn đổi, thứ nhất là một viên “Lam nguyệt khoáng thạch”, thứ hai là mười gốc “Tiếp Lan Xuân Hiểu”…
Diệp Mặc thậm chí không nghe rõ lão già này sau đó yêu cầu trao đổi cái gì. Bên tai của hắn chỉ vang lên bốn chữ “Tiếp Lan Xuân Hiểu”.
Cho đến khi Lê Kinh Mân đẩy đẩy hắn, hắn mới tỉnh lại. Thứ này không thể để cho người khác lấy đi được.
Lúc này hắn vừa lúc nghe thấy Mẫn Vu Giang nói:
- Tôi cũng muốn đổi một gốc “Ngưng thúy đằng” và một viên linh tinh…
Lão già này giọng điệu cứng rắn nói ra, dường như tất cả mọi người lại ồ lên.
“Lam nguyệt khoáng thạch” chỉ là một loại khoáng thạch để chiêm ngưỡng mà thôi, có chút giống với kim cương trên trái đất, có thể làm ra các loại trang sức vô cùng tuyệt mỹ, có ánh sáng màu lam nhàn nhạt, dịu dàng an ủi lòng người. Nhưng cái này lại không giúp tu luyện được nhiều, mục đích của những người đến đây đều là muốn tăng tu vi của mình, hoặc là tăng võ công của mình lên, ai mà cần đến loại khoáng thạch trang sức này chứ?
Còn về “Tiếp Lan Xuân Hiểu” lại càng kém hơn, không nói đến việc không thể nhập đan, còn chỉ là một linh thảo cấp ba. Nói về quý báu, chỉ có điều loại linh thảo này rất hiếm, có tác dụng nhất định với việc chữa bệnh tâm thần. Nhưng không thể nhập đan, cũng trợ giúp tương đối ít.
Một viên “Lam Nguyệt khoáng thạch” và mười gốc “Tiếp Lan Xuân Hiểu” mà cũng dám nói trao đổi với “Ngưng thùy đằng”? Chẳng lẽ không sợ gió lớn rát đầu lưỡi sao?
Nhưng người ta muốn giá thế nào là chuyện của người ta, anh bằng lòng đổi là chuyện của anh. Cho dù người ta muốn “Tạo hóa đan” cũng là quyền của người ta.
Những người ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Mặc, rõ ràng biết rằng lão già này nói là nhằm vào Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng tỉnh táo lại, hiển nhiên hắn cũng hiểu được nguyên nhân của chuyện này. Tôn Hậu Thường đoán ra được mục đích mà hắn đến hội giao dịch ngày hôm nay, chính là vì “Tiếp Lan Xuân Hiểu” mà đến. Dù sao “Tiếp Lan Xuân Hiểu” cũng tốt cho việc trị bệnh về tinh thần. Mà lão vừa lúc biết lão già này có “Tiếp Lan Xuân Hiểu”.
Cho nên lão xui Mẫn Vu Giang hỏi thẳng “Ngưng thúy đằng” của mình, dường như nhìn trúng mình vì Tô Tĩnh Văn, thứ gì cũng có thể bằng lòng lấy ra đổi.
Diệp Mặc không gọi giá, “Tiếp Lan Xuân Hiểu” hắn nhất định phải lấy được, nhưng hắn không phải người lỗ mãng, mặc dù đối với hắn mà nói không cần nói dùng một gốc “Ngưng thúy đằng” đổi lấy “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, cho dù là dùng mười gốc, hoặc dùng tất cả “Ngưng thúy đằng” trên người hắn đem đổi lấy “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, hắn cũng sẽ không chần chừ.
Nhưng quan trọng là, nếu hắn lấy ra thêm một gốc “Ngưng thúy đằng”, có nghĩa là hắn sắp phải đối mặt với một trận đuổi giết mới. Hắn có thể lấy ra hai gốc, chứng tỏ rất có khả năng còn gốc thứ ba.
Mẫn Vu Giang có chút đồ mà báo giá đắt như vậy, hiển nhiên không có ai gọi giá, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc, trông ngóng Diệp Mặc lại lấy ra thêm một gốc “Ngưng thúy đằng” nữa.
Diệp Mặc lại lạnh giọng nói:
- “Ngưng thúy đằng” tôi không còn nữa, tôi nghĩ ông cũng biết tôi đang cần gấp “Tiếp Lan Xuân Hiểu” nên nới nói như vậy. Nếu như ông bằng lòng, tôi có hai phương án. Thứ nhất là tôi đổi linh khí phi hành thượng phẩm mà tôi vừa đổi được đổi cho ông, thứ hai là tôi còn năm viên “Thanh uẩn đan” và một viên linh tinh cuối cùng. Có hai phương án như vậy tùy ông chọn.
Mặc dù Diệp Mặc không nói ra “Ngưng thúy đằng”, những tu sĩ đang ngồi bên dưới đều thất vọng, nhưng khi Diệp Mặc nói bằng lòng đổi năm viên “Thanh uẩn đan” và thêm linh tinh nữa, thậm chí cùng linh khí phi hành vừa mới đổi được để đổi lấy “Tiếp Lan Xuân Hiểu”, lập tức khiến những người ở đây hiểu được Mẫn Vu Giang báo giá như vậy cũng không thái quá. Nhưng có một chút có thể tin tưởng, tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này quả thực là không còn “Ngưng thúy đằng” nữa, nếu như có, hắn sẽ không bằng lòng lấy “Ngưng thúy đằng” để đổi lấy linh khí phi hành.
Mẫn Vu Giang kích động toàn thân run rẩy, lão không nghĩ rằng một chút đồ này của mình lại có thể đổi được đan dược tốt như vậy, khi lão đang định đồng ý, lại bị Tôn Hậu Thường đứng bên cạnh đẩy đẩy.
Mẫn Vu Giang đang trong kích động hồi tỉnh lại, biết cho dù lão chào giá có thái quá đi nữa, cuối cùng đối phương cũng đồng ý. Bởi vì vừa nãy Diệp Mặc gọi giá là thật, mà Tôn Hậu Thường cũng không lừa lão. Cho nên lão nghe lời Tôn Hậu Thường, cố nén kích động lại nói:
- Tôi chỉ cần “Ngưng thúy đằng”, nhưng nếu như anh không còn “Ngưng thúy đằng” thật, lấy hai điều kiện của anh cộng lại cũng được.
Không cần nói đến Diệp Mặc, cho dù là những tu sĩ còn lại trong hội trường trong lòng cũng thầm mắng Mẫn Vu Giang lòng tham không đáy. Chỉ là mười gốc linh thảo cấp ba, không ngờ lại dám đổi lấy một linh khí thượng phẩm và năm viên “Thanh uẩn đan”, thậm chí còn thêm một viên linh tinh nữa, lão bị điên rồi sao?
Phải biết rằng mười gốc “Tiếp Lan Xuân Hiểu” cấp ba, cho dù là đổi với một viên “Thanh uẩn đan” cũng không đến, nhưng lão thật không ngờ lại tham như gấu vậy.
Diệp Mặc cố nén lửa giận trong lòng, nếu không phải là trong chỗ này, hắn cũng đã có dã tâm giết chết Mẫn Vu Giang rồi. Nhưng hắn biết, cho dù lửa giận có bùng lên thì hắn cũng phải kìm nén nó lại.
Vì cứu Tô Tĩnh Văn, hắn đành phải đồng ý. Đừng nói đến những đồ này, cho dù Tô Tĩnh Văn ăn “Phục thần đan” cũng không chỉ với cái giá như này.
Diệp Mặc đang định đồng ý thì bên tai lại có một giọng nói truyền đến:
- Chú em này, chị cũng có “Tiếp Lan Xuân Hiểu” nhưng chỉ có tám gốc, không biết có đủ hay không. Nhưng “Lam nguyệt khoáng thạch” thì lại không có, nếu như cậu đồng ý, chị chỉ cần ba viên “Thanh uẩn đan”.
Diệp Mặc vừa nghe thấy giọng nói này liền biết chính là người phụ nữ vừa mới nói giúp hắn, lập tức mừng rỡ, liền đáp lại:
- Được, tôi đổi, tám gốc đối với tôi mà nói thì cũng đủ rồi.
Diệp Mặc lúc này có chút tự tin, ngày trước hắn ở đại hội thi đấu luyện đan, chỉ là một gốc “Dẫn thần thảo” hắn cũng có thể nhập đan, nếu như là tám gốc “Tiếp Lan Xuân Hiểu” hắn vẫn chưa thể nhập đan, vậy thì hắn cũng quá phụ lòng trình độ một đan vương như hắn rồi.
- Được, nếu như vậy, sau khi hội giao dịch kết thúc, chị đợi cậu ở Trường Đình cách phía đông thành ba trăm dặm.
Giọng nói của Liên đại tỷ vui sướng, lập tức trả lời lại. Ba viên “Thanh uẩn đan” cũng đủ để cô thăng cấp lên Kim Đan viên mãn rồi.
Diệp Mặc biết Trường Đình, một thành phố bình thường, bất kể là thành phố tu chân, hay là thành phố bình thường thì đều có Trường Đình ở ngoài thành, mục đích của những Trường Đình này chính là đưa tiễn bạn bè.
- Anh Mạc, cái giá này hơi quá rồi, hơn nữa “Tiếp Lan Xuân Hiểu” cũng chỉ là một cách trên lí thuyết, về chuyện được hay không còn không biết.
Lê Kinh Mân thấy Diệp Mặc trầm tư thật lâu, không khỏi nhắc nhở một câu. Anh ta sợ Diệp Mặc quá nóng vội, lại gật đầu đồng ý luôn.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Anh Lê nói rất đúng, tôi để ý quá rồi.
Nói xong Diệp Mặc hướng về phía Mẫn Vu Giang nói:
- Đồ của Mẫn đạo hữu hơi đắt rồi, tôi không mua được, anh tìm một cao nhân khác mua được với giá đấy đi.
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, mọi người trong hội trường thở dài, lúc này mới bình thường. Nếu như một viên “Lam Nguyệt khoáng thạch” và mười gốc “Tiếp Lan Xuân Hiểu” có thể đổi lấy một linh khí phi hành thượng phẩm và năm viên “Thanh uẩn đan”, lại còn thêm một viên linh tinh nữa, cái này hơi thái quá rồi. Cho dù là những người xung quanh, trong tiềm thức cũng không hi vọng phiên giao dịch không cân giá này lại có thể thành công.
- Như vậy sao được? Vừa nãy chẳng phải anh nói đồ này rất quan trọng đối với anh hay sao, sao đột nhiên lại đổi ý vậy?
Mẫn Vu Giang không chịu nổi chênh lệch như vậy, lập tức liều lĩnh nói to. Lão bởi vì thấy Diệp Mặc nói không cần nữa rồi, lúc này mới vội vã quên mất những lí do này không phải là do Diệp Mặc nói cho lão nghe, mà là Tôn Hậu Thường ngồi bên cạnh nói cho lão biết.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Sao lại không được? Chẳng lẽ ông lại không muốn trao đổi, ông lại còn muốn đắt hơn nữa hay sao?
Mẫn Vu Giang lúc này mới biết Diệp Mặc thực sự không muốn trao đổi nữa, lão lập tức căng thẳng.
Mọi người xung quanh thấy bộ dạng của Mẫn Vu Giang, đều cười thầm, cười con người này đúng là lòng tham vô đáy, kết quả đã bị người mua từ chối thẳng thừng.
- Cứ theo yêu cầu lúc trước của anh, năm viên “Thanh uẩn đan” và một viên linh tinh là được rồi.
Mẫn Vu Giang bất chấp người khác đang cười nhạo mình và lời nhắc nhở của Tôn Hậu Thường, vội vàng nói tiếp.
Diệp Mặc nhắm mắt lại, căn bản không muốn quan tâm đến Mẫn Vu Giang nữa. Những người xung quanh từ thần thái của hắn nhìn ra, rõ ràng tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này bị lòng tham vô đáy của Mẫn Vu Giang làm cho chán rồi, nên cũng không cần đồ của lão nữa.
Mẫn Vu Giang lại càng khẩn trương, không ngờ đứng lên hét lớn với Diệp Mặc:
- Chẳng lẽ anh muốn phá quy tắc của hội giao dịch sao? Chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai không ngờ sau khi gọi giá xong lại nói không cần nữa, hay là anh cho rằng tôi không giết được anh?
- Được lắm, để tôi xem ông giết tôi như thế nào?
Diệp Mặc đột nhiên đứng dậy, cả người sát khí lạnh như băng lập tức thổi quét toàn bộ hội trường. Đến cả một tu sĩ Kim Đan viên mãn cũng cảm giác cả người rùng mình vì lạnh, âm thầm phỏng đoán, tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này không ngờ lại có sát ý dày như vậy, cái sát khí giết người này chỉ có yêu thú mới có được. So sánh sức mạnh của Mẫn Vu Giang với hắn, thì chỉ là cặn bã mà thôi.