Thời gian một lần nữa quay trở lại những ngày Hà Lộ mới vào nhà họ Bạch, còn chưa bắt đầu nghĩ hè, tuổi mười bảy thanh xuân nhiệt huyết của cô cứ như vậy bỏ không ở nhà họ Bạch.
"Thiếu gia."
Không muốn, ồn quá!
"Thiếu gia, rời giường."
". . . . ." Bạch An Kỳ đột nhiên thanh tỉnh.
Giọng nói này. . . . .Không hay một chút nào, lại làm cho tim anh loạn nhịp, không mềm mại một chút nào, lại làm cho đầu gối anh nhũn ra. Có chút trầm thấp, lại êm ái dễ nghe, mang một chút thần bí, một chút dụ dỗ, lần nào cũng làm thân thể anh nóng lên, tim đập nhanh lên. . . .đây là?
Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Hà Lộ nhận nhiệm vụ, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là người hầu "dành riêng" cho anh!
Dĩ nhiên hai chữ dành riêng này, là anh tự thêm.
"Thiếu gia."
Bạch An Kỳ trở mình, nhìn thấy Phạm Hà Lộ mặc đồng phục người hầu lộ thấp ngực, bánh bao nhỏ còn đang trong thời kỳ trổ mã bị áo lót kìm chặt, tóc ngắn phản nghịch được nhuộm trở lại màu hạt dẻ ban đầu, cô đang nghiêng người về phía anh, nụ cười ngọt ngào gọi anh rời giường.
Từ trước đến nay, sau khi đại thiếu gia rời giường đều tức giận, trong nháy mắt tâm nở như đoá hoa, làm gương mặt tuấn tú chặt cứng, đỏ mặt nằm bất động, "Cô kêu tôi rời giường tôi liền rời giường sao? Cô coi tôi là cái gì?"
"Vậy làm sao thiếu gia mới bằng lòng rời giường đây?" Ngón trỏ Hà Lộ chạm cằm, mặt bối rối.
Trong nháy mặt Bạch An Kỳ có một chút nghi ngờ––––tiểu bạo lực của anh sao lại có động tác và vẻ mặt này, tại sao cùng với nữ nhân vật chính trong game H tối hôm qua anh chơi giống nhau? Tạo hình cũng giống nhau như đúc là sao?
Nhưng mà thân thể mềm mại và mùi hương không ngừng phát ra từ cơ thể cô, đôi môi đỏ mộng chu lên, xương quai xanh xinh đẹp, tiểu bánh bao trắng nộn như sữa tươi, một cái lại một cái làm cho tâm anh trở nên thất thường.
Bây giờ anh còn nhớ rõ xúc cảm khi chạm vào tiểu bánh bao! Thật là muốn sờ một lần nữa. . . . .
Đại thiếu gia lắc đầu một cái, gương mặt kiêu căng không ai bì nỗi nhắm mắt lại.
"Cô biết nên làm thế nào mà.!" Tới cho anh một nụ hôn chào buổi sáng đi!
Anh tuyệt đối không có len lén nhếch miệng lên đâu!
"Vậy em không thể làm gì khác hơn là đem nụ hôn đầu của em tặng cho thiếu gia!"
Phanh, đông! Tim của anh nhảy thật mạnh, trật nhịp mất rồi. . . .
Anh tuyệt đối không có len lén mong đợi, nhưng mà cô muốn đem nụ hôn đầu tặng cho anh, anh đành phải bắt đắc dĩ đón nhận thôi!
Mùi đàn hương bay tới, mặc dù cảm thấy mùi hương này cùng tiểu bạo lực không hợp nhau, nhưng nhịp tim Bạch An Kỳ vẫn không nhịn được tăng lên một trăm lần!
Nụ hôn đầu của Phạm Hà Lộ! Oh phịch phịch phịch. . . . .Ngực của anh hơi đau, có chuyện gì xảy ra?
Tuyệt đối không phải vì anh mong đợi quá mức đâu!
Thiếu gia ngu ngốc nhắm chặt đôi mắt, nằm ở trên giường mềm mại, trong nháy mắt nhìn anh mười phần xinh đẹp, ngay cả ánh sáng ngoài cửa chiếu vào cũng ngập tràn mây hồng và bụi vàng, Bạch An Kỳ khẩn trương nằm trên giường, giống như bạch mã hoàng tử chờ đợi tiếp nhận nụ hôn của tiểu xữ nữ, gương mặt tuấn tú xuất hiện dấu vết đỏ ửng, hai tay xấu hổ nắm chặt ra giường.
Nụ hôn đầu tiên của Phạm Hà Lộ, nhất định giống như cơn mưa mùa hè mát mẻ, ngọt ngào giống như mật dịch mùa xuân! Đó là yêu! Là ấm áp! Là hy vọng! Là chờ mong! Oh phịch phịch phịch ô––––
Nhưng mà, anh chờ rồi lại chờ, đợi đến khi miệng hơi mỏi, nụ hôn ngọt ngào của Phạm Hà Lộ, lại chậm chạp không có rơi xuống. . . . .
"Thiếu gia."
". . . . ." Trong nháy mắt, Bạch An Kỳ hoá đá.
Giọng nói này. . . . .Dĩ nhiên không phải là của cô, làm trái tim anh lạnh như băng, quả thật không mềm mại, làm cho sắc mặt anh trắng bạch. Giọng nói trầm thấp có từ tính, hơn nữa cố gắng trấn định, mang chút bao dung, mang chút muốn cười mà cười không được, rốt cuộc làm cả người anh phát run, giống như từ trong mộng tỉnh lại. . . . . .đây là?
Bạch An Kỳ nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng kiêu căng lạnh nhạt, chậm rãi chấp nhận. . . . .thậm chí có chút tuyệt vọng, cuối cùng mở hai mắt ra.
Mặt trời đã chiếu tới mông, quản gia Luyện quả nhiên có luyện tập, sắc mặt đoan trang đứng ở đầu giường.
Còn tiểu người hầu xinh đẹp của anh đâu? Ai, Tiểu bạo lực của anh làm sao có thể cho anh cái hôn rời giường được đây?
Hôm nay đúng là ngày đầu tiên Hà Lộ vào nhà họ Bạch, đêm qua, anh mới diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân đem Hà Lộ và chị hai của cô cứu ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng sau đó lại không có dịp để anh biểu hiện sự quan tâm chăm sóc cô, bởi vì cảnh sát phải thẩm vấn chị em nhà họ Phạm, an bài nơi ở cho các cô, làm tới làm lui liền làm tới nửa đêm.
Bởi vì thẹn quá, sắc mặt Bạch An Kỳ rất thúi, trở nên kiêu căng vô cùng, trần truồng nằm ở trên giường, một chút cũng không có ý muốn rời giường.
Lão quản gia ho khan hai tiếng.
"Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, thiếu gia nếu như muốn tối nay mới dùng cơm, nhớ kêu Đại Lực bảo phòng bếp giữ ấm, hôm nay lão gia không có dặn dò gì." Sau khi lão gia đi làm, truyền lời ông ấy cho thiếu gia là công việc của lão.
Lão quản gia xác định Bạch An Kỳ đã tỉnh ngủ liền lui ra, dù sao nếu đại thiếu gia đói bụng hoặc muốn đi wc sẽ tự xuống giường, mà Bạch An Kỳ đang trong trạng thái không tự nhiên rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Chờ,. . . . . . .chờ một chút, bác Luyện. . . . ."
Bác Luyện đứng bên cạnh bình phong, chờ đại thiếu gia đỏ mặt bất thường mở miệng, trên mặt không có biểu tình gì.
"Cái đó. . . . . tiểu bạo lực. . . .ý cháu là Phạm Hà Lộ. . . . ." Mẹ nó, ngay cả cái tên cũng làm tim anh đập nhanh là sao? Anh trúng tà rồi hả? Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm cột giường, nghiêm túc suy nghĩ một lát nữa anh đụng đầu vào nó có giúp anh thanh tỉnh hơn không, "Cô ấy sao rồi? Cha sắp đặt cô ấy làm gì? Thật là đi theo bên cạnh bác. . . ." Thực tập làm tiểu người hầu sao?
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phạm Hà Lộ mặc quần áo người hầu, màu đỏ ửng trên mặt thiếu gia ngu ngốc càng thêm rõ ràng.
Qủa nhiên như vậy. Trong lòng quản gia sáng bừng như tuyết, nhưng trên mặt ông chỉ có chân mày nhếch lên một cm nhỏ nhoi.
"Hà Lộ nói cháu ấy sẽ ở nhà họ Bạch làm việc, nhưng việc học tập phải tiếp tục, hiện tại Hà Lộ tạm thời ở tại vườn thông, bác đã an bài cho Hà Lộ một căn phòng riêng, nếu thiếu gia không yên lòng, có thể đi xem một chút."
"Cháu mới không có không yên lòng." Anh đỏ mặt giải thích, "Không sao, bác đi xuống đi." Anh muốn nhanh một chút trang điểm ăn mặc, tuyệt đối phải đẹp trai hơn bình thường một trăm lần!
Lúc này, chân mày quản gia Luyện nhướng lên thật cao, hắng giọng nói, "Hà Lộ ở trong phòng cuối bên trái lầu ba."
"Cháu cũng không có hỏi!" Anh rống lên, thiếu chút nữa là quên hỏi rồi. . . . . .
Câu trả lời của Bạch An Kỳ hoàn toàn nằm trong dự đoán của lão, đại thiếu gia ngu ngốc kiêu ngạo này là ông nuôi từ bé đến lớn mà.
"Hà Lộ sáu giờ đã rời giường, đi bệnh viện thăm chị hai cháu ấy, hôm này Hà Lộ được nghĩ, buổi trưa mới có thể trở lại."
Thần thái sáng láng của đại thiếu gia đột nhiên trở nên ảm đạm, lão Luyện vui không giấu được, trước khi đi còn không nhịn được nhắc nhở một chút.
"Dù sau buổi trưa Hà Lộ sẽ trở lại, ngược lại bộ dáng này của thiếu gia, phải xử lý nhanh một chút, ở trước mặt một cô gái. . . .như vậy, có chút mạo hiểm." Lúc này lão Luyện nhanh chóng chạy thật nhanh.
Bộ dáng này là bộ dáng như thế nào? Bạch An Kỳ buồn buồn cúi đầu, mới phát hiện cái vật đáng lẽ phải yên tĩnh kia, lại nhô lên, nhìn chăn bông cao như một núi Phú Sĩ thu nhỏ––––anh thật tự hào, cao như vậy không phải ai cũng có được, nhưng cũng xấu hổ chính là, mới vừa rồi nằm mơ, rõ ràng là rất đơn thuần cái gì cũng không có phát sinh mà! Anh còn chưa sờ tới tiểu bánh bao trắng nõn, không nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt, thậm trí ngay cả nụ hôn đầu của Hà Lộ cũng không có! Vậy hưng phấn làm cái gì?
Bạch An Kỳ buồn rầu bước xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, từng miếng từng miếng chậm rãi ăn bữa ăn sáng, thật vất vả rốt cuộc cũng tới buổi trưa.
Ừ, đúng rồi, nếu Hà Lộ có thể xin nghĩ, vậy anh cũng muốn xin nghĩ, dù sao anh cũng là Đại thiếu gia! Đại thiếu gia xin nghĩ không cần lý do!
Vừa nghe nói Hà Lộ đã về, đại thiếu gia ăn mặc như con khổng tước huênh hoang xuống lầu. Anh hôm nay không có ra ngoài, nhưng tóc lại quá “chỉnh chu”, quần áo thì phối hợp tỉ mỉ, đem cơ ngực mạnh mẽ bó sát vào áo sơ mi màu xám đậm, phối hợp với quần jean màu đỏ sẫm, màu đen dây nịt cùng màu với giày da, hơn nữa trên cổ tay đeo một đống phụ kiện kim loại, rõ ràng đang ở trong nhà còn mang kiếng râm.
Nhưng mà, Hà Lộ chỉ đi theo sau lưng lão quản gia Luyện, chuyên tâm nghe “sư phụ” dặn dò, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không có phát hiện có một bóng dáng mang theo chờ mong và một chút sợ bị tổn thương, thẳng tắp đi qua trước mặt Bạch An Kỳ.
Bạch An Kỳ duy trì tư thế lạnh lùng cao ngạo đứng trong vườn hoa, giống như đại thiếu gia nhàn rỗi không có chuyện gì làm, muốn thưởng cho mình một buổi trưa an nhàn ngắm hoa, vẻ mặt thuỷ chung lạnh lùng kiêu ngạo.
Chỉ có Đại Lực sau lưng đại thiếu gia nhìn thấy, trái tim người đàn ông vỡ rơi đầy đất, hết lần này tới lần khác còn cứng rắn giả bộ như không có chuyện gì. . . . . .
Chỉ có trái tim con gái mới yếu ớt sao? Tình cảm của thiếu gia, cũng rất dễ bị tổn thương!
Thiếu gia đáng thương.
Phạm Hà Lộ khó ưa, cô nhất định phải chết!
Kỳ nghĩ hè đã bắt đầu, Bạch An Kỳ vạch ra kế hoạch tác chiến, đại thiếu gia ra một mệnh lệnh, không cho bất kỳ ai đối xử tốt với Hà Lộ, nếu như cô không đảm nhiệm được công việc của mình, cũng không cho bất kỳ kẻ nào giúp đỡ.
“Như vậy không tốt đâu?” Đại Lực ở một bên nói, anh đã qua cái tuổi thích khi dễ các cô gái yếu đuối, lấy thân phận người từng trải đề nghị, “Thiếu gia có thể hẹn Hà Lộ ra ngoài xem phim, ăn cơm. . . . .”
“Tại sao tôi phải hẹn cô ta?” Ý đồ bị nhìn thấy làm đại thiếu gia thẹn thùng và bực bội, Đại Lực không thể làm gì khác là yên lặng sờ lỗ mũi làm bộ như chưa nói gì.
Vì vậy, cả kỳ nghĩ hè, đại thiếu gia trở nên rãnh rỗi, nhưng mà đại thiếu gia rãnh rỗi là sẽ đi quậy phá người khác, ví dụ như, lúc Hà Lộ bận rộn liền kêu cô ấy lại một chỗ nào gần đó, hơn nữa khi người ta đến gần, lập tức tìm chỗ trốn.
Có cần phải rắc rối như vậy không, hơn nữa Đại Lực cũng không biết, kế hoạch tác chiến như vậy có thể đạt được mục đích sao? Nhìn Phạm Hà Lộ bận rộn tới bận rộn lui, rất thú vị sao?
Đại Lực bất đắc dĩ nhìn thiếu gia lấp ló trong vườn hoa––––bởi vì anh là bảo vệ kiêm người hầu bên cạnh thiếu gia, cho nên nếu thiếu gia ở trong vườn hoa làm trộm, anh dĩ nhiên cũng phải như hình với bóng trốn theo, chỉ cần nghĩ đến mình từng tuổi này còn đi theo thiếu gia làm loại chuyện mất mặt như vậy, Đại Lực liền cảm thấy bất lực mà, ai. . . .
Nhưng mà, nhìn bộ dáng như thưởng thức bức tranh đẹp nhất thế giới của thiếu gia, hết sức chăm chú rình coi Phạm Hà Lộ, làm anh không đành lòng nói cho thiếu gia biết, thiếu gia rơi vào bẫy tình rồi.
Thân là đại thiếu gia, muốn ở trong biệt thự quậy phá như thế nào cũng được, cộng thêm việc Bạch An Kỳ sẽ lấy bộ dáng hung ác nhìn chằm chằm đuổi đi bất kỳ ai đến gần khu vực của anh, vì vậy đã lâu rồi, không ai dám đối với anh lộ ra hành vi bất kính hay phát biểu ý kiến gì, chỉ cần cố gắng không đụng đến, tốt nhất là làm bộ như không nhìn thấy.
Bạch An Kỳ nhìn thấy Hà Lộ đang làm việc, không có phát hiện mình có thể nhìn cô cả ngày, đơn giản giống như ngu ngốc. Bởi vì mỗi giây mỗi phút trong lòng anh đều nghĩ–––––mẹ nó, đây là quần áo của người hầu sao? Hại anh không nhìn thấy đôi chân và cái bụng của Hà Lộ!
Nếu có thể nhìn thấy đôi chân cũng tốt rồi! Ghê tởm!
“Cô đang làm gì vậy?” Đang lẳng lặng rình coi, Bạch An Kỳ đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói nghe được nồng nặc khó chịu.
Đang trong trạng thái lim dim ngủ gật, Đại Lực nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy Phạm hà Lộ vô cùng miễn cưỡng lôi kéo thùng rác thật to, bên trong là lá cây và nhánh cây hôm trước cắt bỏ.
“Là rác mà.” Trước khi bão kéo đến, cây cối và hoa cỏ phía trước phía sau biệt thự đều phải được sửa sang và bảo vệ, cây yếu đuối thì làm giá đỡ, cây lùm sùm thì đem đi cắt sửa.
“Nói nhảm.” Anh đương nhiên nhìn thấy, “Tại sao lại để cho cô lôi một thùng lớn như vậy? Những người khác chết hết rồi sao?” Không thấy cô căn bản không dịch chuyển nổi sao? Mặc dù sức lực cô rất lớn, nhưng vẫn là con gái mà!
“. . . . . . .” Không biết người nào ra lệnh, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào giúp đỡ Phạm Hà Lộ? Những người giúp việc khác đoán mò ý tứ của đại thiếu gia, cho là thiếu gia muốn dạy dỗ Phạm Hà Lộ, cho nên cả tập thể xa lánh cô, ngay cả cô muốn dùng xe đẩy chở thùng rác đi đổ, cũng bị người khác cướp đi, không cho cô sử dụng.
Đại Lực sờ sờ lỗ mũi, “Còn không phải tại thiếu gia sao?”
Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm Hà Lộ, cố hết sức xoay người rời đi.
Một lần nọ, Hà Lộ đang cố gắng lôi kéo thùng rác lớn, ông lão làm vườn đột nhiên gọi lại.
“Lão gia kêu ngươi đem cái này đặt trên sân thượng phu nhân.” Lão làm vườn cầm hai cái bồn hoa nhỏ đưa cho Hà Lộ, “Nhớ đặt ở nơi mặt trời không chiếu tới, còn phải thông gió.”
Hà Lộ nhận lệnh rời đi.
Sau khi Hà Lộ đi xa, Bạch An Kỳ và Đại Lực đẩy xe đẩy xuất hiện, Đại Lực đem tất cả lá cây và rác đổ vào xe đẩy của mình, Bạch An Kỳ không biết nhặt ở đâu được hai túi hạt xốp thật to bỏ vào thùng rác, phía trên trải một tầng lá thông và nhánh cây che dấu.
“. .. . . . .” Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người im lặng không nói gì.
“Nhìn cái gì?” Sắc mặt đại thiếu gia khó chịu nhìn chằm chằm những người giúp việc bên cạnh.
“Không có, chúng ta không nhìn thấy cái gì hết!” Mọi người vội vàng tiếp tục công việc bên tay, mặc dù khoé miệng không kìm được, nhưng không ai dám can đảm để đại thiếu gia phát hiện.
“Rất tốt, làm như ta chưa từng tới.” Nói xong, Bạch An Kỳ và Đại Lực lại trốn vào bụi hoa, ngồi chồm hổm tiếp tục rình coi, xe đẩy ở bên cạnh đã được người giúp việc đẩy đi.
Thiếu gia có thấy nhàm chán chưa vậy? Ngay cả vai trò là đồng loã Đại Lực cũng cảm thấy buồn cười và mất thể diện.
Sau khi trở lại, Hà Lộ lại tiếp tục mang thùng rác đi đổ.
Khi cô chuẩn bị cổ vũ mình mạnh mẽ hơn, lúc ôm thùng rác lại ngoài ý muốn phát hiện, thùng rác thật nhẹ!
Thật là quá thần kỳ, trời !
Cô nhìn xung quanh mình, tất cả mọi người đều vội vàng–––ít nhất là bề bộn nhiều việc––––nhưng cô càng nghĩ càng thấy không đúng, đang muốn để thùng rác xuống tìm kiếm một lát, lão làm vườn lập tức thúc giục, “Nhanh một chút đổ rác đi, còn có chuyện khác muốn ngươi làm.”
“Dạ.” Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là bỏ xuống nghi ngờ, vội vàng ôm thùng rác nhẹ nhàng đi về phía cửa sau.
Sau vườn hoa, có một người ngu ngốc đang nghĩ mình thông minh mà đắc ý.
Bả vai mọi người mơ hồ run rẩy.
Khi Hà Lộ làm xong công việc trở về, lão làm vườn cũng chỉ phân công cô làm những việc tương đối nhẹ nhàng như nhổ cỏ. Mặc dù đại thiếu gia chưa nói gì, mấy ngày trước còn ra loại mệnh lệnh ngây thơ như vậy, nhưng rõ ràng nếu ông phân công Hà Lộ làm những việc khổ cực, thiếu gia ngu ngốc của bọn họ sẽ càng làm thêm những chuyện ngu xuẩn nữa.
Nguyên ngày chủ nhật tốt đẹp, thiếu gia lại đi rình trộm Hà Lộ, Đại Lực không hiểu thiếu gia sao lại cảm thấy thú vị, anh nhàm chán muốn ngủ luôn rồi!
Một cơn gió lạ thổi tới, thiếu chút nữa thổi bay làn váy Hà Lộ––––dĩ nhiên là thiếu chút nữa–––––anh nghe tiếng thiếu gia đập sàn nhà một cái.
“Ai,” Bây giờ thật không muốn nhìn nữa, Đại Lực nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình anh nhìn lén của bạn gái, không nhịn được trêu ghẹo nói: “Cần gì phiền toái như vậy? Cậu là thiếu gia, cô ấy là người giúp việc, chỉ cần gọi Hà Lộ vào phòng thiếu gia, xuất ra chiêu ngón tay tà ác. . . . .”
“Cái gì mà ngón tay tà ác?” Bạch An Kỳ vừa nghe đến câu “gọi Hà Lộ vào phòng anh”, tinh thần liền phấn chấn.
“À. . . . .tôi cũng không rõ lắm.” Anh vốn đang hỏi bạn gái, đã có ngón tay tà ác, vậy có phải hay không còn có “ngón tay chính trực”?
Đại Lực nhớ ra lần trước bạn gái anh đến quên đem mấy cuốn tiểu thuyết về, liền trở về phòng tìm, phát hiện trong đó có một quyển, cốt truyện nói về thiếu gia và cô hầu gái, vì vậy cùng thiếu gia bắt đầu nghiên cứu.
“Ngón tay tà ác của anh lướt qua hoa hạch xinh đẹp. . . . .”
“Tại sao phải có hoa? Loại hoa nào?” Anh phải tìm rõ là loại hoa nào mới được, tại sao chỉ cần lướt qua, nữ chính sẽ ừ a a. . . . thật là quá thần kỳ!
“Không phải, hình như không phải tên một loài hoa. . . . .Cậu xem còn có thâm cốc, thâm cốc bên trong đoá hoa, còn có rừng rậm nhỏ và nước chảy róc rách, xem ra là một vùng đất!” Đại Lực vì sự thông minh của mình mà vừa xem vừa gật gù, “Hiểu rồi, đây là muốn cậu đem Hà Lộ tới nơi hoang dã dã ngoại, kế tiếp sẽ biến thành––––––thiếu gia, không được! Phu nhân sẽ thấy. . . . . .” Đại Lực rất nhập tâm vào vai diễn, “Sau đó cậu và cô ấy có thể––––––hắc hắc, em gọi đi! Gọi rách cổ họng cũng không ai để ý. . . . .”
Gương mặt tuấn mỹ của Bạch An Kỳ ngày càng hồng, “Không được, này. . . .” Thật là tà ác, hơn nữa anh biết Hà Lộ căm thù hành động của cha cô đến tận xương tuỷ, anh không thể làm như vậy.
Nhưng mà, những hình ảnh tà ác kia, liên tiếp hiện lên trong đầu anh, thậm chí còn xuất hiện trong giấc mộng của anh khi anh đang ngủ. . . . .
“Thiếu gia.” Phạm Hà Lộ cười khanh khách ngồi sát anh.
Bạch An Kỳ lui về phía sau, cho đến khi lưng anh chạm phải cột giường, nhịp tim đập nhanh như ngựa hoang chạy trên đồng cỏ, tất cả máu đều tụ lên não, anh sắp phun máu mũi rồi.
“Nếu như là thiếu gia, em nguyện ý.” Tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Tạo hình hôm nay của Phạm Hà Lộ, thật là quyến rũ đầu óc đen tối của anh, áo sơ mi size nhỏ nhất chỉ cài vài cái nút áo, lộ ra nửa bầu ngực và nội y màu tím, váy ôm bó sát người xẻ cao, màu đen Lace càng tôn lên bắp đùi trắng nõn, ánh mắt cô kiềm chặt Bạch An Kỳ, phấn lưỡi lướt qua môi anh.
Bạch An Kỳ không nhịn được, nắm lấy cổ áo, “Không muốn. . ..” Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện ôn nhu, “Sẽ có người nhìn thấy. . ..” lại còn thẹn thùng.
“Yên tâm.” Phạm Hà Lộ bắt đầu cởi nút áo sơ mi, sau đó khom người chậm rãi cởi xuống áo lót, còn khi dễ anh, “Anh kêu rách cổ họng cũng không ai để ý đâu, hắc hắc. . . ..”
“A không. . ..” Tận tình giày xéo ta đi, bảo bối!
“Thiếu gia?”
“. . . . . .”
“Thiếu gia, rời giường!”
“. . . . .” Bạch An Kỳ chợt mở hai mắt, nóc giường màu xanh lục đập vào mắt anh, lầm anh muốn ngửa mặt lên trời than thở.
Mẹ nó! Anh còn chưa thấy cái gì mà! Phạm Hà Lộ mới cởi được một nửa, tiểu bánh bao mềm mịn như ẩn như hiện, ít nhất cũng phải để cho anh nhìn rõ ràng đầu vú cô màu gì chứ? Anh khiếp sợ đến tâm cũng đau đớn!
“Thiếu gia, đi học, trễ rồi.”
Giọng nói này? Trong lòng Bạch An Kỳ vừa động, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài màn, gương mặt lo lắng của Phạm Hà Lộ chậm rãi đến gần.
Đồng phục thuỷ thủ mặt trên người cô cũng siêu cấp đẹp mắt. . .. .gương mặt Bạch An Kỳ đỏ lên, hình ảnh mập mờ kích tình trong mộng lại xuất hiện, sáng sớm tinh thần phái nam của anh đặc biệt tốt, trở nên căng thẳng, giờ phút này giọng nói của cô làm lòng anh run lên như trên cõi tiên, thậm chí còn ngửi được mùi hương của cô, sạch sẽ lại ngọt ngào, trong nháy mắt bụng dưới Bạch An Kỳ co rút, giống như sóng biển thổi qua toàn thân, dây thần kinh buột chặt, sau đó. . . . .
Thảm!
“Cô vào đây làm gì? Đi ra ngoài!” Tuyệt đối không thể cho cô nhìn thấy, . . . .Mẹ nó! Anh thật muốn đánh chết mình! Còn nữa, vẻ mặt bi thương của Hà Lộ làm cho anh thật muốn khóc.
Ông trời! Tại sao mối tình đầu của anh lại lận đận như vậy? Bình thường anh không có đam mê gì bất lương––––chơi game H không tính––––không khi dễ các bạn nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể dẫn bà lão qua đường, nhưng tại sao ông trời lại trừng phạt anh như vậy?
“Thật xin lỗi, thiếu gia, nhưng trễ giờ đi học rồi.” Hà Lộ lùi đến cạnh cửa, “Xin ngài nhanh một chút rời giường rửa mặt, bữa ăn sáng cùng trà và quần áo tôi đã. . . . .”
“Mẹ nó, tôi nghe được, mau cút. . . .” Làm ơn để cho anh một mình gặm nhấm vết thương đi. . . . thuận tiện nghĩ biện pháp đem ra giường và chăn bông huỷ diệt.
“Tôi và tài xế chờ thiếu gia ở cửa.” Hà Lộ vừa nói xong, xoay người chạy thật nhanh, đồng phục thuỷ thủ theo gió bay đi, cuốn theo ánh mặt trời rực rỡ, đôi chân trắng nõn chạy đi, mang theo mộng đẹp của anh. . . .
Hôm nay Bạch An Kỳ mười bảy tuổi chín tháng một ngày, ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, thế giới của anh lại lạnh lẽo xào xạc, cơn gió đầu thu cô đơn thổi qua tâm tư tịch mịch của anh, . . . .
Ai làm ơn nói cho anh biết, nên đem chăn bông chứa đựng bí mật “tâm sự phiền muộn của thiếu niên trẻ tuổi” giấu chỗ nào?