Vì có thể đi học chung xe với Hà Lộ, đại thiếu gia ngu ngốc liền đem chăn bông giấu trong hộc tủ, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
“Không cho phép động vào hộc tủ của tôi, nếu không tôi cho các người đẹp mặt!” Anh giấu đầu lòi đuôi, bỏ xuống lời cảnh cáo hung ác trước khi rời đi.
Có trời mới biết người dọn phòng không tìm được chăn bông, đang muốn đến hỏi anh liền nghe những lời này, đại thiếu gia không nói họ cũng biết nguyên nhân là gì mà! Những người giúp việc này đều đã lớn tuổi rồi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt của người từng trải, hiểu rõ hiểu rõ, bày ra dáng vẻ “nhà có con trai lớn” tràn đầy vui mừng!
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Bạch An Kỳ căm hận chiếc xe Cadillac ở nhà mình, thật con mẹ nó quá rộng, Hà Lộ ngồi cách anh thật xa, như vậy anh không thể làm bộ không cẩn thận đụng phải bàn tay nhỏ bé mềm mại rồi!
Bất quá, thật may là anh có thể liếc trộm cô, coi như đền bù một chút mất mác cũng được.
“Có thể cho em xuống chỗ này không?” Hà Lộ đột nhiên hỏi tiểu Trần.
Bạch An Kỳ sửng sốt.
“Sao vậy?” Tài xế tiểu Trần hỏi.
“Em. . . . .” Hà Lộ chần chờ, cô đột nhiên nghĩ đến, cô chẳng qua chỉ là hầu gái nhà họ Bạch, cùng đi cùng về với thiếu gia. . . mà chắc chỉ có cô cảm thấy mất tự nhiên phải không? Dù sao cô chỉ là người làm, thiếu gia chỉ cần giải thích như vậy là được.
Cô đúng là vẫn để ý ánh mắt của bạn học, cô có thể coi mình là người hầu nhà họ Bạch, nhưng không muốn bạn học dùng ánh mắt khác thường bàn tán về cô.
Bạch An Kỳ cho là cô không muốn cùng đi cùng về với anh, trong lòng buồn bực, sắc mặt cáu kỉnh, giọng nói cũng tăng cao, “Thế nào? Không muốn người ta biết cô ở nhà tôi sao?”
Hà Lộ trầm mặc, cô chỉ là người ăn nhờ ở đậu không nên đòi hỏi mới đúng, “Không phải như vậy, thiếu gia, thật xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì.”
Bạch An Kỳ nhìn bộ dáng không tự nhiên của cô, cuối cùng cũng mềm lòng, nhưng vẫn bực mình như cũ, cho nên anh giận dỗi, không mở miệng nói chuyện, không muốn nhanh như vậy tha thứ cho cô.
Ngày đầu tiên khai giảng, trước cổng trường vô cùng náo nhiệt, Bạch An Kỳ và Hà Lộ đều có tiếng tăm trong trường, dù sao Hà Lộ cũng là người duy nhất dám can đảm không đem con trai bảo bối của Hổ gia để vào mắt, lại quật ngã anh trước mắt mọi người, cho nên khi cô và Bạch An Kỳ cùng nhau xuống xe, không ít người chú ý, bàn tán.
Hà Lộ nhanh chóng cám ơn tài xế và Bạch An Kỳ, sau đó rời đi, để lại Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Hà Lộ không nghĩ đến, ngày đầu tiên khai giảng, chủ đề mà mọi người bàn tán ra vào sau lưng cô, không chỉ bởi vì chuyện cô đi học bằng xe của Bạch An Kỳ.
“Phạm Hà Lộ.” Chuông vừa vang lên, người đầu tiên chủ động tìm hiểu chuyện đồn là thật hay giả, chính là người mà Hà Lộ không muốn nhìn thấy nhất, hoa khôi trường cô, Khưu Mỹ Nguyệt, Hà Lộ có chút khó hiểu nhìn cô ta, “Nghe nói bây giờ cậu đang ở nhờ nhà Bạch An Kỳ, là vì chị hai cậu giết cha cậu, có thật không?”(Khưu Mỹ Nguyệt xưng hô bằng cậu – tớ là vì cô ta là hoa khôi cho nên phải chú ý hình tượng trước mặt mọi người, giả vờ đó.)
Lớp học đang ồn ào liền im phăng phắc, gương mặt Phạm Hà Lộ trắng bệch, mà Khưu Mỹ Nguyệt và người hầu của cô ta thì vui vẻ ra mặt.
Hà Lộ không hiểu, cô và Khưu Mỹ Nguyệt có thù hận gì sao? Nhưng chân chính làm cô khiếp sợ là, cả kỳ nghĩ hè cô đều ở nhà họ Bạch, lúc rãnh rỗi mới đến bệnh viện thăm chị hai, không ngờ chuyện này đã truyền tới tai cô ta.
Làm sao mà không đây? Là cô quá ngây thơ thôi. Máu tanh ở trong nhà cô không biết rửa bao lâu mới sạch, hiện trường án mạng đầy ấp cảnh sát đi tới đi lui, hàng xóm quây quanh bốn phía, xe cảnh sát và xe cứu thương luân phiên chạy qua chạy lại, lúc cha được mang ra, máu tươi thấm đầy vải trắng, hàng xóm láng giềng vây xem nhất định đều thấy, bạn học gần nhà làm sao không thấy đây?
“Mắc mớ gì tới cô?” Cô thờ ơ coi thường cô ta, nhưng nếu Khưu Mỹ Nguyệt muốn sỉ nhục chị hai cô, cô sẽ làm cho cô ta hối hận!
“Thật là đáng sợ quá đi!” Một tay Khưu Mỹ Nguyệt che môi, bày bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu bị giật mình, “Mẹ tớ nói cả người thi thể đều là máu, lại có người dám ra tay giết cha mình, nghe nói chị ấy giống như lên cơn điên đâm cha mình cả người máu thịt lẫn lộn, chị ấy còn phải nằm viện tâm thần dưỡng bệnh trong khi thi hành án, không biết bệnh tâm thần có di truyền không nữa. . . .”
“Cha cô ấy không phải rất thích uống rượu rồi gây chuyện sao?” Người hầu của hoa khôi Khưu tiếp lời, “Tớ nghe những người hàng xóm xung quanh kể lại, chị hai cô ấy bị cha cô ấy làm nhục, tớ thấy cả nhà bọn họ đều có bệnh, thật tội nghiệp. . . .”
Trong thế giới này, luôn có một vài người, luôn coi thường và trách móc người khác bệnh hoạn, các cô đem linh hồn vặn vẹo của mình, bỏ vào trong nhà tù để làm mờ mắt những người đàn ông xung quanh, sau đó trách móc người khác không biết kiểm điểm bản thân mình, chỉ có các cô mới đúng là cô gái hiền thục nết na, các cô với những người đàn ông khốn nạn đó có gì khác nhau, chỉ biết làm người khác tổn thương, cứ nghĩ là nếu mình không bộc lộ bản chất thật, sẽ không ai nhìn thấy.
Các cô đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu người bị hại, lại dương dương tự đắc cho là mình làm đúng.
Cô muốn xé nát miệng cô ta ra! Đánh bể mặt cô ta!
Hà Lộ đang muốn nhào tới đánh người thì bị bắt lại, cô tức giận xoay người, nhìn thấy Bạch An Kỳ và Đại Lực, chẳng biết đứng sau lưng cô bao lâu rồi.
“Buông ra!” Mắt Phạm Hà Lộ đỏ hoe, quát anh, cô không ngờ sức lực Bạch An Kỳ lại mạnh như vậy.
Đương nhiên rồi, kể từ ngày bị cô quật ngã, bạch đại thiếu gia ngày ngày luyện tập để có thân hình cường tráng mới giữ được tiểu bạo lực như cô.
“Làm tớ sợ muốn chết, chẳng lẽ cậu lại phát bệnh sao?” Khưu Mỹ Nguyệt kêu lên.
Bạch An Kỳ không để ý Phạm Hà Lộ chống đối, một tay đút trong túi quần, một tay khoác lên vai Hà Lộ, lấy ánh mắt lúc anh cảnh cáo người khác nhìn chằm chằm Khưu Mỹ Nguyệt, “Bà tám xấu xí, câm miệng!”
“Anh mắng ai?” Gương mặt xinh đẹp của Khưu Mỹ Nguyệt tức giận lúc trắng lúc xanh.
“Người nào trả lời chính là mắng người đó.”
“Anh. . . . .” Chưa từng có nam sinh nào làm cô nhục nhã như vậy, Khưu Mỹ Nguyệt cảm thấy vô cùng uỷ khuất. Cô ghét chị em họ Phạm, tại sao vương tử được hoan nghênh nhất trường luôn vây quanh bọn họ, mà cô, tên đẹp như người, còn là hoa khôi của trường mà xung quanh chỉ có một đống chó mèo!
“Tôi chỉ nói một lần, nghe rõ ràng cho Lão Tử, ai dám đem chuyện Phạm Liên Vũ ra bàn tán, tôi sẽ làm cho người đó khổ sở mỗi ngày, hận không thể lập tức chuyển trường! Dĩ nhiên, tốt nhất là người đó có biện pháp chuyển trường đến thành phố khác, không để cho người ta chặn lại, nếu không một ngày ba bữa tôi sẽ lại hỏi thăm chăm sóc cả nhà của người đó, để cho người đó ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon.”
Mặt của Khưu Mỹ Nguyệt và người hầu cô ta đỏ lên, lời nói của anh làm cả phòng họp và hành lang bên ngoài chìm trong im lặng, lúc nãy có nhiều bạn học lớp khác chạy lại xem náo nhiệt, nhìn tình hình này, trước bữa ăn trưa “thánh chỉ” của đại thiếu gia chắc chắn truyền khắp sân trường, không bỏ sót một ngốc ngách nào.
Sau khi Bạch An Kỳ ban ra “thánh chỉ” hung ác, lực chú ý lại tập trung trên người Hà Lộ, lập tức đem những người không có nhiệm vụ kia làm thành bối cảnh, “Ngẩn ngơ cái gì? Đi căn tin mua nước uống với tôi, khát nước muốn chết rồi.” Anh cằn nhằn ôm Hà Lộ rời đi.
Xem ra, không chỉ không được bàn tán chuyện của Phạm Liên Vũ, bây giờ Phạm Hà Lộ cũng nằm trong phạm vi cai quản của Bạch đại thiếu gia! Mặc dù từ trước đến nay Hà Lộ không cần ai bảo vệ, cô thích đơn độc một mình, thỉnh thoảng cùng mấy em gái ăn chơi lêu lỗng, cô toàn học những thứ công phu đánh lộn gà mờ ở pub: cho nên cô đủ sức bảo vệ chính mình.
Nhưng từ nay về sau, mọi thứ sẽ thay đổi.
Vốn chỉ là muốn giải vây cho cô. Dĩ nhiên Bạch An Kỳ biết Phạm Hà Lộ có thể bảo vệ chính mình, nhưng trong lớp học không chỉ có Khưu Mỹ Nguyệt, anh thấy tên côn đồ hay lấy lòng Khưu Mỹ Nguyệt cũng ở đó, còn có mấy người kia. . . .một đám người sớm không vừa mắt với Hà Lộ, mà Hà Lộ cũng chỉ có vài người bạn chơi được, ít nhất là tốt hơn những kẻ ăn không rãnh rỗi kia, họ không giống cô đi về chỉ có một mình, mà là vì ngày đầu tiên khai giảng nên lười đến trường báo danh, cho nên, cô có đánh cũng không chắc phần thắng.
Hơn nữa, bạo lực không giải quyết được vấn đề! Cũng bởi vì như vậy cho nên cha anh mới không gia nhập hắc đạo lần nữa, dùng đầu óc làm theo cách làm của người nguyên thuỷ, dựa vào quyền thế làm chủ mọi thứ! Nếu cô ở trong trường đánh nhau, không bị phạt mới lạ!
Thức uống trong căn tin căn bản không hợp khẩu vị của đại thiếu gia như anh, cho nên anh lôi kéo Hà Lộ trốn học.
Chỉ cần như vậy là hoà thuận rồi sao? Buổi sáng còn cãi nhau ồn ào, bây giờ đại thiếu gia tự nhiên cảm thấy mừng thầm. Bạch An Kỳ phát hiện chỉ cần mình lấy thái độ anh em tốt đối xử với Hà Lộ, là có thể làm biến mất khẩn trương trong lòng anh, hơn nữa còn đột phá phòng bị trong lòng Hà Lộ, bởi vậy, cảnh hai người tay trong tay, cùng nhau tản bộ mặc kệ mưa gió không còn xa!
Anh không biết rằng Hà Lộ đã tháo xuống phòng vệ và xa cách khi anh ra mặt bảo vệ Liên Vũ, khi anh cảnh cáo mọi người không được đem chuyện chị hai ra bàn tán, lần đầu tiên Hà Lộ cảm thấy rung động. Chị hai là người thân duy nhất cô yêu mến trên cuộc đời này.
Nhưng cô không hiểu phần rung động kia đại biểu tình cảm gì, cô còn trẻ làm sao phân biệt được đó đơn thuần là cảm kích hay là sùng bái hay là cái khác?
Bạch An Kỳ dẫn cô đi ăn đá bào hương xoài, thời tiết mùa này nóng như vậy, ăn đá bào xoài là tuyệt nhất, thật ra thì trong nhà anh làm đá bào xoài vẫn là số một, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nhưng bây giờ hai người bọn họ đang đi học, không thế làm gì khác hơn là tạm chấp nhận.
“Vết thương trên đầu cô lành chưa?” Anh phát hiện băng gạc trên trán cô đã được tháo ra, hai tháng qua anh vẫn thấy Lưu Hải dùng băng gạc băng bó vết thương cho cô. “Tôi có kêu bệnh viện tiêm thuốc làm mờ sẹo mà , không lưu lại sẹo mới đúng.”
“Có sẹo cũng không sao.” Cô cúi đầu ăn đá bào, “Dù sao cũng không lớn.”
Bạch An Kỳ ngẩn người, cảm giác khó chịu như có ai níu lấy trái tim anh. Anh không phải để ý tới vết sẹo trên trán cô, mà là đau lòng khi cô dùng giọng nói thờ ơ lạnh nhạt nói về thương tích trên người mình.
Thật ra thì có cô gái nào sẽ cao hứng khi trên người mình có đầy vết sẹo lớn nhỏ đây? Vẻ mặt cô thờ ơ, nhưng đó là sự nguỵ trang của cô, cố gắng che dấu bọn họ, bởi vì cho dù không muốn cô vẫn phải tiếp nhận xuất thân và gia đình của mình.
“Ai, chúng ta đi xem phim đi.” Bạch An Kỳ muốn dời đi lực chú ý của cô, không thể làm gì khác là lôi kéo cô đi chơi.
Anh không biết, Hà Lộ đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô vào rạp chiếu phim. Mặc dù thời buổi hiện đại, rạp chiếu phim đua nhau mọc lên, nhưng cô không có dư tiền để tiêu xài vào nơi hoang phí như vậy.
Hai người nhìn chăm chú vào tấm áp phích, đây là thể loại phim anh hùng nổi tiếng của Hollywood, có tình huống kịch tính cũng có vài tình tiết củ giống những bộ phim khác, lại càng không thể thiếu cảnh nam nữ nhân vật chính đau buồn trong tình yêu, lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim gương mặt Hà Lộ vẫn bàng hoàng, đơn giản là vì cô không có cách nào từ trong mối tình mãnh liệt của nam nữ nhân vật chính khôi phục lại bình tĩnh.
“A, mới mười hai giờ rưỡi. . .chúng ta đi ăn trưa đi, ăn xong rồi đi dạo, trước bốn giờ về trường lấy cặp là được.”
Cuối cùng Hà Lộ cũng từ trong trạng thái khiếp sợ tỉnh lại.
Còn muốn đi ăn trưa sao? Qúa lãng phí tiền? Cô vừa lo sợ vừa bất an.
Nhưng mà đại thiếu gia không cho cô ý kiến, trực tiếp lôi kéo cô đi, bây giờ cô mới biết đại thiếu gia muốn mang cô đi trải nghiệm bữa ăn tây giống như trong phim Hàn Quốc lãng mạng. . . .
Hi vọng đại thiếu gia không trừ tiền bữa ăn này vào tiền lương của cô, cô có chút đau lòng và muốn khóc.
Nhưng mà ngày hôm đó, Hà Lộ rất vui vẻ, thì ra xem phim lại thú vị như vậy, đó là loại hưởng thụ cô chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Dĩ nhiên, Bạch An Kỳ cũng rất vui vẻ, bởi vì anh phát hiện lúc Hà Lộ khẩn trương hay kích thích, cô sẽ không tự chủ được cầm lấy cánh tay anh, làm cho nhịp tim anh đập thật nhanh, trong lòng nở vô số đoá hoa mang tên hạnh phúc!
Lần sau dẫn cô đi xem phim kinh dị tốt hơn, hắc hắc hắc. . ..
Sau khi ăn trưa và đi dạo xung quanh xong cũng gần bốn giờ, ngoài trời mưa rơi tí tách, bọn họ ở trong mưa chạy theo xe buýt, Bạch An Kỳ cực kỳ hối hận, bởi vì anh không đem theo áo khoác! Giống như lúc này, vai nam chính đều phải cầm áo khoác che mưa cho nữ chính, thể hiện một mặt nhu tình trong con người sắc đá!
Đều do mùa này nóng muốn chết, nắng gắt chậm chạp không chịu thu hồi nhiệt độ, ở trên vùng đất luôn ẩm ướt tàn sát bừa bãi, làm anh thật khó chịu, cho nên không có chuyện gì anh sẽ không đem áo khoác.
Vì tránh mưa, bọn họ đi tuyến xe buýt khá xa về trường, vẫn còn dư thời gian, hai người ở trong xe buýt tuỳ tiện tìm chỗ ngồi, xe chạy trên đường nhịp nhàng, không khí mát mẻ làm cho người ta buồn ngủ.
Trong khi đang ngủ Hà Lộ mất ý thức nghiêng đầu tựa vào trên vai Bạch An Kỳ, hơi thở ngọt ngào của cô kề sát bên người anh, bộ dáng như con chim non nép vào người làm anh yêu thích không thôi, anh đột nhiên cảm thấy đau khổ sáng nay không là cái gì!
Bạch An Kỳ mười bảy tuổi chín tháng lẻ một ngày, ngoài cửa xe mưa phùn rơi liên tục, thế giới của anh lại đầy màu sắc rực rỡ, gió đêm đầu thu nhẹ nhàng lướt qua nội tâm đang nở hoa của anh. . . . .Mối tình đầu của cậu thiếu niên trên thảm cỏ xanh biết, rốt cuộc cũng có một chút kết quả, một chút, một chút. . . .dùng kính phóng đại mới có thể thấy được một chút cảnh xuân.
Rất tốt, bởi vậy, thời khắc đơm hoa kết quả, lại gần hơn một bước!
Bạch An Kỳ gọi điện thoại kêu tài xế lấy cặp, sau đó ở trước cổng trường chờ anh.
“Thiếu gia, ngày đầu tiên khai giảng đã trốn học, không tốt đâu.” Điều này làm cho anh cảm thấy thật khó khăn, anh không muốn thiếu gia của bọn họ hư hỏng, nhưng nếu nói cho lão gia biết, lại lo lắng thiếu gia bị trách phạt.
“Ngày nào tôi cũng trốn học sao?”
“Không có.” Tài xế tiểu Trần nhịn không được liếc mắt nhìn Hà Lộ.
“Trở về nói với cha tôi, ông ấy làm việc không có khử trùng kĩ lưỡng, có biết hay không hôm nay tôi với Hà Lộ bị một đám người không có mắt làm phiền sắp chết rồi? Ở nhà họ Bạch thì phải làm việc, ra ngoài đường lại bị chỉ chỉ chõ chõ, người của Hổ gia dễ bị khi dễ như vậy sao?”
Tiển Trần im lặng, lần này thiếu gia giải thích, là muốn anh không được xem Hà Lộ như người ngoài, bọn họ giống nhau đều làm việc trong nhà họ Bạch, nên có một chút nghĩa khí “đồng tình” thông cảm lẫn nhau, nếu không những năm kia đi theo Hổ gia lăn lộn thật uổng phí, đúng không?
“Thiếu gia cực khổ.” Tiểu Trần không nói gì nữa, mở cửa cho bọn họ lên xe.
Trên xe, Hà Lộ có chút lúng túng, bởi vì ở trên xe buýt cô bị Bạch An Kỳ đánh thức, cô bị đánh thức lúc đang dựa đầu vào vai anh! Thật là ngượng ngùng, cho nên cô không phát hiện mặt Bạch An Kỳ cũng đỏ không thua gì cô.
Tiểu Trần và Bạch An Kỳ nói rất đúng, làm cô nghĩ đến cha con nhà họ Bạch vì chị em bọn họ làm đủ thứ, cho tới hôm nay cô còn chưa chính thức nói cám ơn với Bạch An Kỳ. Hôm đó, cô và chị hai đã nói cám ơn với Hổ gia, nhưng Hổ gia lại nói, ông không phải là nhà từ thiện, nhưng hai gia đình lại có duyên, đúng lúc ông lại có năng lực, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu; thứ hai là vì, đây là lần đầu tiên Bạch An Kỳ nêu lên yêu cầu với ông, người bọn họ nên cảm ơn phải là Bạch An Kỳ.
Cô vẫn cố giữ mặt mũi cho mình, thuỷ chung không có chủ động nói cám ơn với Bạch An kỳ, mà anh không chỉ giúp cô một lần, Hà Lộ bắt đầu vì sự trầm mặc của mình mà xấu hổ.
“Thiếu gia.”
Trái tim Bạch An Kỳ đập lỗi ba nhịp anh mới lấy lại tinh thần.
Anh không phải lần đầu tiên nghe cô kêu thiếu gia, thật ra thì anh vẫn muốn dạy dỗ lại cô, kêu tên mới có cảm giác thân thiết! Nhưng bây giờ lại thấy. . . .một tiếng “thiếu gia” kia làm cả người anh mềm nhũn, trái tim điên cuồng chạy loạn!
Hơn nữa, từ lúc còn nhỏ anh đã muốn đổi tên, nếu không phải tên này là do mẹ đặt, chết sống không cho phép anh đổi, thì anh đã tìm một cái tên khác mạnh mẽ quyền lực một chút!
Cho nên, không ngờ nghe cô kêu thiếu gia thật là ngọt.
“Thế nào?” Kêu nhiều thêm vài tiếng cho anh nghe đi!
“Tôi. . . .” Rõ ràng đã lấy hết dũng khí, nhưng mà vừa mở miệng, lại khẩn trương và còn cà lăm, cô cảm thấy toàn thân cũng nóng lên, cả gương mặt đều hồng như trái cà chua rồi phải không?
A a a! Hà Lộ xấu hổ sao? Một tay Bạch An Kỳ che ngực, tinh thần và trí tuệ của anh bị bộ dáng xấu hổ của Hà Lộ làm cho khiếp sợ, gương mặt hoa đào đỏ mặt thật là đáng yêu.
Hà Lộ xấu hổ, Hà Lộ đỏ mặt, thật thật đáng yêu đó đó đó! Ngô ô―――
Hà Lộ nắm chặt hai quả đấm, động viên tinh thần cho mình, đôi mi thanh tú của cô nhíu chặt, nhớ tới mình vong ân phụ nghĩa cỡ nào, thật là không thể tha thứ!
“Tôi có câu này. . . .trước đó đã muốn nói với thiếu gia. . . . .”
Cái gì?
Bàn tay phủ ngực của Bạch An Kỳ níu lấy vạt áo, bởi vì nếu không làm như vậy, anh sợ tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.
“Nói. . . . .” Trước đó Hà Lộ đã muốn nói với anh sao? Là cái gì?
Chẳng lẽ là?!
“Chờ một chút!” Bạch An Kỳ giơ tay ngăn cô nói tiếp, anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu choáng váng và hoa mắt, nhịp tim đậm nhanh, lại đỏ mặt! Gương mặt trắng nõn dâng lên đỏ ửng, “Cô muốn nói. . . .có phải hay không. . . .ba chữ?” Anh vứt bỏ xấu hổ qua một bên, vừa mong đợi lại sợ bị tổn thương.
Hà Lộ cũng rất khẩn trương, cô suy nghĩ một chút, thiếu gia thật thông minh, thật ra thì cô có một ngàn chữ bày tỏ cảm kích, bất quá đơn giản lại, cũng chỉ có ba chữ mà thôi.
“Phải.” Cô gật đầu, “Nhất định phải chính miệng tôi nói với thiếu gia, nếu không sẽ hối hận cả đời.”
Ông trời ơi! Hôm nay mười bảy năm trước cũng chính là ngày Bạch An Kỳ anh đi tới thế giới này, chuyện vui đều gom vào một ngày! Anh thật may mắn mà!
Cuộc đời của anh, còn cầu mong gì khác sao?
Bạch An Kỳ chuyển sang tư thế đẹp trai một chút, nhẹ nhàng than thở, lấy gương mặt nồng nàn tình cảm, giọng nói nhẹ nhàng, nhìn Hà Lộ nói: “Nói đi, nha đầu ngốc, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy.” Nội tâm của anh, phảng phất có vô số tiểu tinh linh nhảy múa ca hát, thế giới trở nên thật ngọt ngào, không khí thật mát mẻ, Oa ha ha ha hắc hắc. . . ..
Thiếu gia thật tốt, thật là thân thiện, trước kia cô nhìn lầm anh, lúc đó cô thật là không hiểu chuyện! Khó có khi Hà Lộ lấy ánh mắt thành khẩn mà nghiêm túc nhìn Bạch An Kỳ, “Thiếu gia. . . .”
“Ừ.” Gương mặt anh tuấn tú, chậm rãi lại gần cô, tính toán khi cái miệng nhỏ nhắn kia nói ra lời yêu anh, liền ban cho một cái hôn say đắm.
Ngôn ngữ đều là dư thừa, câu văn đều là hạn hẹp! Hãy để nhiệt tình như lửa của bọn họ tạo ra lời giải thích hoàn mỹ nhất đi!
“Cám ơn cậu.”
“. . . . .”
Anh cảm thấy, lỗ tai của mình vù vù vo ve. Nhất định là quá vui, cho nên bị ù tai.
“Nói lại lần nữa.”
“Cám ơn thiếu gia.” Chỉ cần thiếu gia muốn nghe, nói mấy lần cũng được.
Bạch An Kỳ cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ, tiểu tinh linh bay đầy trời biến thành tiểu ác ma, mà một chút trong nội tâm của anh, một chút, một chút, lặng lẽ, khô héo. . . .
“Thiếu gia?” Hà Lộ có chút lo lắng, nhìn thiếu gia như bị cúp điện vậy, vốn là lấp lánh toả sáng, thần thái vui vẻ trong bất chợt lại ảm đạm.
Đau lòng và thất vọng đâm xuyên qua người đại thiếu gia, làm trước mắt anh tối đen, té ở trên đùi cô ăn vạ, hoá đá.
Nếu như có thể, anh muốn trở thành rêu xanh, cứ như vậy cho Hà Lộ dẫm lên. . . .Ô ô ô. . . .
Thiếu gia bị bệnh.
Sau khi Hà Lộ tắm xong liền ôm chăn bông vào trong sân thiếu gia. Bạch An Kỳ bị bệnh hai ngày rồi, mặc dù nhờ có chuyện này, hai ngày nay bên tai cô yên lặng không ít, nhưng cô lại lo lắng tình trạng của thiếu gia.
Xem ra, bởi vì ngày hôm đó bọn họ mắc mưa, trên đường về Bạch An Kỳ còn dùng thân thể thay cô chắn gió, khó trách bị cảm lạnh.
Cô đem chăn bông cất xong, phát hiện bữa tối của Bạch An Kỳ vẫn còn như cũ.
Chưa ăn bữa tối làm sao uống thuốc đây? Cô lặng lẽ đi vào phòng thiếu gia.
“Thiếu gia?” Sư phụ kêu cô đi xem bệnh tình của đại thiếu gia như thế nào, tiện thể đổi khăn lông cho anh.
Vì muốn không khí lưu thông hơn, giường của anh vốn có màn che che phủ nay đã được cột lên, anh nằm trên giường, mái tóc đen lẫn với mồ hôi ướt át phủ trên trán, gương mặt tuấn tú khó chịu ửng hồng. . . .
Gương mặt Hà Lộ đột nhiên dâng lên cảm giác nóng ấm, cô biết ngày thường Bạch An Kỳ rất đẹp trai, lại may mắn, chỉ cần anh đồng ý, bạn gái của anh có thể xếp hàng dài đến đường chân trời. Nhưng trước kia ấn tượng ban đầu của cô về anh là cái người ngu ngốc, cho nên không để anh vào trong mắt; sau lại để xuống thành kiến, nhưng anh là đại thiếu gia, là chủ nhân cũng là ân nhân, cô không muốn có suy nghĩ khác biệt.
Nhưng giờ phút này Hà Lộ không thể không thừa nhận, mỹ nam bị bệnh trước mắt đẹp trai như thiếu niên trong truyện tranh vậy!
Hà Lộ bỏ qua những tâm tư không nên có, lập tức rón rén lại gần anh, đem khăn lông trên trán Bạch An Kỳ thả vào chậu nước, làm ướt sau đó vắt nhẹ, lau đi mồ hôi trên trán và cổ anh.
Bạch An Kỳ không có ngủ, anh đã nằm như vậy hai ngày rồi, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được.
“Thiếu gia, cậu có muốn ăn một chút không, không ăn sẽ không uống thuốc được đâu.”
“Tôi ăn không vô.” Để anh biến thành rêu xanh đi. . ..
“Có cháo trắng, thêm một chút tương rong biển được không? Ăn một chút cũng được.” Hà Lộ dụ dỗ anh.
Bạch An Kỳ đang trong trạng thái không có hứng thú, bị cô dụ dỗ, lại cảm thấy trong lòng nóng lên, anh bởi vì bị bệnh mà có chút yếu đuối, mắt ngập nước nhìn cô.
“Tôi không có sức. . . .” Anh tựa đầu vào bên gối, bày bộ dáng thiếu niên đẹp trai bị bệnh mà suy yếu mất sức sống.
“Tôi có thể đút cho thiếu gia, thiếu gia ngồi dậy được không?” Hà Lộ thử đỡ Bạch An Kỳ ngồi dậy, hơn nữa lấy gối nằm đặt phía sau để anh dựa vào.
Hà Lộ dựa sát vào làm tâm anh nhảy cẳng lên, nhưng Bạch An Kỳ ung dung thản nhiên, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác có cô bên cạnh, như lúc này đây, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng của cô!
Bạch An Kỳ có thói quen ngủ trần truồng, chuyện này Hà Lộ cũng không biết, chỉ biết khi cô đỡ thân thể gầy gò của anh ngồi dậy, cô không dám đem tầm mắt đặt trên người anh nữa.
Cô đẩy xe thức ăn tới mép giường, lấy nửa chén cháo, đem một muỗng tương rong biển bỏ vào trong cháo, khuấy đều, múc một muỗng cẩn thận thổi ngụi, mới đem tới khoé miệng Bạch An Kỳ.
Giờ phút này Bạch An Kỳ bị cô dụ dỗ nên ngoan ngoãn như con cừu nhỏ há miệng chờ được ăn.
Tại sao, anh cảm thấy cháo trong miệng ngọt như vậy? Nhất định là bởi vì mỗi muỗng cháo đều có hơi thở thơm mát của Hà Lộ thổi vào, có sự ôn nhu của cô. Vốn là không có khẩu bị, anh đột nhiên cảm thấy mình có thể ăn mười chén cũng không thành vấn đề, điều kiện duy nhất là Hà Lộ phải đút anh ăn.
“Có muốn ăn thêm chà bông không? Thêm chà bông ăn vào sẽ ngon hơn.”
“Được.” Cô nói gì cũng tốt! Ở trong con mắt mỗi người đại thiếu gia kiêu căng vô cùng, giờ phút này lại bị Phạm Hà Lộ dụ dỗ không dám chống đối.
Nhìn Hà Lộ lấy chà bông bỏ thêm vào trong cháo, trái tim Bạch An Kỳ bay lên, ngọt ngào sinh sôi nảy nở, thật hy vọng căn bệnh này vĩnh viễn không hết! Anh bởi vì “ba chữ” kia mà nội tâm tổn thương nghiêm trọng, bây giờ nụ hoa hạnh phúc lại lặng lẽ lớn lên.
Hà Lộ xoay đầu lại, ngẩn người, xoay người lấy khăn giấy tỉ mỉ lau khoé miệng Bạch An Kỳ, sau đó cô thấy anh cười vui vẻ.
Thiếu gia cười lên nhìn rất đẹp, hơn nữa hai ngày anh bị bệnh, Hà Lộ cảm thấy nụ cười của anh so với cái gì cũng tốt hơn, vì vậy nụ cười kia cũng lây qua cô, trong nháy mắt, ngọn đèn nhỏ thấp sáng trong phòng bệnh, giống như ngàn vạn ngôi sao đẹp mê ly lấp lánh trong đêm đen tĩnh mĩnh, làm cô thấy bóng đêm vô cùng dịu dàng.
Từ trong đáy lòng cô hy vọng thiếu gia sớm khỏi bệnh, giống như trước kia thích ăn mặc đẹp lại thích lấy uy phong của mình ra đùa giỡn. Mặc kệ mọi người có ý kiến gì, anh vĩnh viễn đều tràn đầy tự tin, rộng lượng vô bờ, mặc kệ bên trong hay bên ngoài đều lấp lánh toả sáng, luôn làm người khác sùng bái và coi trọng, đó mới đúng là đại thiếu gia của cô!
Một ngày nào đó, nhớ tới những ngày tháng này, nhất định sẽ cảm thấy mình thật ngu ngốc và ngớ ngẩn, có chút buồn cười, nhưng lúc trẻ tuổi hai người bọn họ chưa từng trải qua mối tình nào, đơn thuần như tờ giấy trắng, không hiểu những thứ tình cảm nam nữ rắc rối kia, không biết cái gì là đau thương khi chia lìa, thiếu niên ngây ngô len lén thích nữ sinh khó tính, có cần lý do sao? Màu lam nhạt u buồn và ngọt ngào trong lòng hồ, còn gì đẹp hơn sao?
Hoa hạnh phúc, còn đang xấu hổ đóng chặt.
Lần này, anh sẽ bảo vệ nó thật tốt, lẳng lặng chờ cô giác ngộ, cuối cùng sẽ có một ngày hạnh phúc ngọt ngào đến với anh.