Lúc Hà Lộ học phổ thông, thiếu gia dẫn cô đi xem phim, lần đầu tiên trong đời cô vào rạp chiếu phim, bọn họ cùng xem bộ phim có tên là “hộ vệ cuối cùng” đang rất nổi tiếng lúc bấy giờ, trong đó có một cảnh vai nam chính không sợ chết dùng thân mình thay nữ chính đở đạn. Khi đó, mặc dù cảm thấy rất lãng mạng, nhưng không tin được, không ngờ nhiều năm sau, cô may mắn đích thân trải qua cảnh tượng kia――――mặc dù cô chỉ đỡ có một viên đạn.
Bị thiếu gia ác ma dùng mọi thủ đoạn uy hiếp, cuối cùng tài xế vẫn lấy tốc độ sánh ngang tay đua―――với kỹ thuật lái xe siêu hạng đưa cô tới bệnh viện, mặc dù mất máu quá nhiều, nhưng rất may là cánh tay của Hà Lộ vẫn được bảo vệ.
Trong lúc Hà Lộ nằm viện, cho đến bây giờ Bạch An Kỳ chưa có đi thăm cô lần nào. Ít nhất là trong lúc cô tỉnh táo khẳng định không có, sự thật này làm cho Hà Lộ có chút thất vọng, nhưng cô không thích cảm giác thất vọng của mình, huống chi đại hội cổ đông vừa kết thúc, nếu thiếu gia không có mặt sẽ có nhiều chuyện không biết nên tìm ai để giải quyết.
Mỗi sáng sớm, trên đầu giường cô luôn có một quả táo đã gọt sẵn.
“Cám ơn.” Cô cho là bảo mẫu có lòng tốt giúp cô gọt táo, mà bảo mẫu và cô đều phụ trách nhiệm vụ chăm sóc thiếu gia, nhưng cả buổi trưa bà ấy đều ở trong phòng cô, bởi vì cô bị thương một cánh tay, có nhiều chuyện không thuận tiện hoạt động.
Bảo mẫu không chỉ tới chăm sóc cô mà còn mang theo thuốc bổ, đây chính là mệnh lệnh của thiếu gia, nghĩ như vậy, thiếu gia không tới bệnh viện thăm Hà Lộ cũng có thể giải thích được.
“Ách. . . .quả táo không phải bà gọt.” Bảo mẫu vội vàng giải thích, nhưng Hà Lộ cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô cần phải đi tìm hiểu quả táo là do ai gọt sao?
Chẳng qua là, nhiệm vụ của bảo mẫu hình như không chỉ giúp đỡ cô trong cuộc sống hàng ngày hay đơn giản là mang thuốc bổ tới, bởi vì từ khi cô uống một ngụm canh gà, bảo mẫu liền trợn to mắt nhìn cô chằm chằm, cho đến khi cô uống hết, bảo mẫu mới thở phào một cái.
“Sao vậy?” Từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cô ăn cơm, làm người ta không còn khẩu vị!
Bảo mẫu lắc đầu, liếc mắt nhìn thấy trong chén canh còn dư một cái đùi gà, “Còn có cái đó chưa ăn.”
“Con ăn không nổi.” Uống xong chén canh gà này, cô còn phải ăn một bữa trưa phong phú đầy đủ dinh dưỡng nữa, thức ăn của bệnh viện cũng quá “ít” đi, Hà Lộ sợ rằng sau khi mình xuất viện sẽ dày thêm một vòng bụng nữa.
Như đã nói, mỗi ngày bệnh viện đều cho bệnh nhân ăn thức ăn xa xỉ như vậy, không sợ phá sản sao?
Vẻ mặt bảo mẫu sắp khóc, “Cháu đem nó ăn hết được không, nếu không thiếu gia. . . . .”
“Sao?” Một cái đùi gà có liên quan gì tới thiếu gia?
“Bác là nói, con gà này thật đáng thương. . . .”
“. . . .” Trên mặt Hà Lộ xuất hiện ba vạch đen.
Được rồi, thức ăn bị lãng phí đúng là rất đáng thương, cô không thể làm gì khác hơn là cố hết sức đem cái đùi gà gặm sạch sẽ.
Thấy Hà Lộ đem đùi gà gặm sạch sẽ, ánh mắt bảo mẫu từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cô ăn cơm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Bác đi về chăm sóc thiếu gia đi, Đại Lực làm việc cẩu thả qua loa, không đáp ứng được yêu cầu của thiếu gia đâu.” Thật ra hai người bọn họ đều là người làm ở nhà họ Bạch, mà thiếu gia lại cho bảo mẫu đến chăm sóc cô, cô cảm thấy thật khó xử.
Hiện tại thiếu gia ở bên ngoài một mình, chỉ có cô, Lực Mạnh và bảo mẫu Phỉ Dung hầu hạ anh, giờ anh đem bảo mẫu đến chăm sóc cô, sẽ gây cho anh biết bao nhiêu phiền toái.
Vẻ mặt bảo mẫu nhăn nhó như bị làm khó, không trả lời cô, ngược lại nhìn đồng hồ treo tường, “Đến lúc cháu đi dạo rồi.”
Hôm nay cô không muốn đi dạo, hơn nữa ai nói bây giờ là thời gian đi dạo? Cô cũng không phải nghĩ già trong viện dưỡng lão, “Cháu hơi buồn ngủ, y tá sẽ chăm sóc cháu, bác trở về với thiếu gia đi.” Cô ngược lại lo lắng người khó dây dưa như thiếu gia sẽ không cho ai chăm sóc.
Bảo mẫu lộ ra vẻ mặt khổ sở, “Phạm tiểu thư, nhờ cháu đó, cùng ta ra sân tản bộ được không? Nhà bác còn chờ bác gởi tiền về. . . .”
“. . . . .” Trên mặt Hà Lộ xuất hiện càng nhiều vạch đen, lời nói không đầu không đuôi, làm cô suy nghĩ qua lại, cuối cùng kết luận một giả thiết có thể chấp nhận, “Có người nói nếu bác không tản bộ với cháu, sẽ đuổi việc sao?” Cô lại nghĩ đến bộ dáng bác ấy luôn nhìn chằm chằm lúc cô ăn cơm, sợ rằng không chỉ muốn cùng cô tản bộ, còn phải nhìn chằm chằm cho cô uống hết chén canh gà.
Bảo mẫu lắc đầu, “Thiếu gia nói nếu như bác nói, sẽ trừ lương. . . .”
Bác đã nói ra rồi. Gò má Hà Lộ rung rẩy, quyết định coi thường hai chữ “thiếu gia” kia.
Khó trách từ ngày cô có thể xuống giường, ngày nào bảo mẫu cũng đến nhìn cô ăn cơm, còn lôi kéo cô ra sân tản bộ, bác sĩ chỉ nói muốn cô hoạt động một chút, phơi nắng một chút, nhưng không cần phải lập thời gian biểu, quy định cô làm theo thời gian biểu phải không?
Hà Lộ tức giận thở dài nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo.” Lúc này cô không cự tuyệt bảo mẫu đở dậy, ai biết được cái vị thiếu gia kia có uy hiếp bà hay không? Cũng thật là làm khó bảo mẫu mà.
Nghĩ đến thiếu gia uy hiếp bảo mẫu, Hà Lộ không nhịn được im lặng quan sát bảo mẫu, rốt cuộc phát hiện, không biết ánh mắt bà vô tình hay cô ý luôn nhìn sang một hướng khác trong bệnh viện.
Hà Lộ xem như không có chuyện gì xảy ra, liếc mắt nhìn phương hướng bảo mẫu chú ý, trên mặt lại trượt xuống từng đợt vạch đen.
Có người, đứng dưới gốc cây, mặc áo khoác, đeo khẩu trang và kính râm, còn đội nón kết, không biết nhìn các cô đã bao lâu rồi.
Trời nóng như thế này, muốn cải trang cũng không cần phải ăn mặc như vậy, anh không sợ bị cảm nắng sao?
Hà Lộ đột nhiên nhớ tới, mấy ngày nay lúc cô đi dạo, thỉnh thoảng sẽ liếc thấy một hai bóng dáng lén lút, xem ra tám phần là vị thiếu gia ngu ngốc nhà cô cải trang――――thật đúng là không khó phát hiện, nhìn khẩu trang Italy số lượng có hạn và nón kết nhãn hiệu Hoàng Kim, ngay cả cải trang cũng phải thưởng thức, thật là.
Đúng là chuyện thiếu gia nhà cô sẽ làm.
Nhưng mà muốn nhìn cô, cần gì phải mắc công như vậy không? Hà Lộ thật không giải thích được, nhưng cô cũng không để ở trong lòng, dù sao cô biết thiếu gia luôn thích giận dỗi.
Ngày cô xuất viện, là Đại Lực đến đón. Hà Lộ nghĩ đến một tháng mình nằm viện, bảo mẫu thường ở trong bệnh viện chăm sóc cô, chuyện lớn nhỏ chăm sóc thiếu gia đều rơi vào trong tay Đại Lực, không khỏi có chút áy náy.
“Một tháng này anh cực khổ rồi.” Cô nói.
Chẳng qua Đại Lực chỉ nhún nhún vai, “Cơn giận của thiếu gia còn chưa tan, anh thấy em sẽ phải cực khổ.” Tính khí đại thiếu gia nhà bọn họ, ai cũng hiểu rõ.
Hà Lộ sửng sốt.
“Thiếu gia thế nào?” Người nào lại chọc giận anh?
Đại Lực lấy ánh mắt đồng tình từ sau cặp kiếng nhìn cô, “Đại thiếu gia là giận em.”
“. . . . .” Cô làm gì?
Như đã nói, đột nhiên Đại Lực không biết nên đồng tình với Hà Lộ, hay là đồng tình với thiếu gia. Mặc dù chọc thiếu gia giận kết quả nhất định chịu khổ sở không sai, nhưng thiếu gia giận một tháng rồi, mà thân là người bị giận lại không biết gì!
Nghĩ tới một tháng nay, mỗi ngày thiếu gia đều buồn buồn không vui, buổi sáng lúc bảo mẫu đến bệnh viện chăm sóc Hà Lộ, thiếu gia cũng đi theo, buổi chiều bảo mẫu trở lại, thiếu gia vẫn sẽ đợi cho đến khi Hà Lộ ngủ mới rời đi.
Hơn nữa sáng sớm mỗi ngày, thiếu gia vô cùng xơ xác tiêu điều đứng gọt táo. Bởi vì cảm thấy thiếu gia có chút đáng thương, cho nên Đại Lực len lén yêu cầu bảo mẫu làm bộ không cẩn thận ở trước mặt Hà Lộ tiết lộ một chút tin tức, nhưng nhìn biểu hiện của Hà Lộ anh cũng biết là không nhờ vả bảo mẫu được, Hà Lộ cái gì cũng không biết.
“. . . . . .ồ.” Thật lâu sau đó, Phạm Hà Lộ mới ồ lên một tiếng, bày tỏ cô đã biết thiếu gia đang giận cô.
Đại Lực đột nhiên cảm thấy một tháng qua thiếu gia mỗi ngày yên lặng giận dỗi càng thêm đáng thương.
“Thiếu gia gần đây ăn rất ít, còn hay mất ngủ, mỗi ngày mặt mày âm u. . . .không nên để cho thiếu gia biết là anh nói.”
“Em biết.” Cô làm sao không nghe hiểu ý tứ của Đại Lực, anh đi theo bên cạnh thiếu gia lâu hơn cô, ngay cả một cọng tóc của thiếu gia giận dỗi anh cũng biết, chính là cô không nhịn được có chút bực mình và buồn cười, “Em sẽ nghĩ biện pháp.” Trấn an thiếu gia, chính là công việc quản gia như cô phải làm.
Bởi vì lúc Hà Lộ trúng đạn được đưa đến bệnh viện gần đấy, nên từ chỗ bệnh viện đến chỗ ở của Bạch An Kỳ rất xa, ít nhất phải nửa giờ đi xe.
Trong thời gian làm việc, cô sẽ đem mái tóc dài thả xuống, nhưng mặc dù che dấu thế nào cũng làm lộ ra hình xăm con bướm nhẹ nhàng trên mày phải. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần, cô có khuôn mặt trắng nõn, được quản gia dạy dỗ nuôi dưỡng thành dáng vẻ thật tốt, mỗi người đều sẽ nghĩ cô là cô gái nhẹ nhàng xinh đẹp bảo thủ, không như những năm trước, mặc kệ thầy giáo và đàn anh xem thường, cô thuỷ chung để cho hai lỗ tai đeo đầy nhiều loại khuyên tai, ngay cả mũi phải cũng có một cái, hơn nữa còn có hình xăm bạo lực phía trên chân mày, bộ dáng phản nghịch mặc kệ mọi người.
Rất nhiều năm trước, toàn thân cao thấp cô tràn ngập sắc thái phản nghịch, không có một chút thoả hiệp nào, mái tóc ngắn ngủn vĩnh viễn nhuộm hai màu trở lên, mỗi lần cô lấy dũng khí phản kháng khi bị cha đánh đập, cô liền bỏ chạy, lúc đó toàn bộ khuyên tai của cô sẽ đồng thanh kêu leng keng. Thầy giáo trong trường châm chọc nói rằng người ta nuôi súc vật cũng đeo khuyên trên vành tai, cô chẳng qua chỉ cười lạnh lùng.
Người giả nhân giả nghĩa sinh trưởng trong một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ, thật cũng hiểu được đạo lý người không bằng súc sinh! Giống như cô chính là ví dụ hoàn mỹ nhất không phải sao? Cô bị đánh đến gãy xương hay nằm viện là chuyện cơm bữa, nhưng trong nhà sẽ không tốn kém tiền vào chuyện thuốc thang như thế này, cô thường băng bó kỹ rồi rời đi bệnh viện, ở bên ngoài lang thang như con chó con lạc đường.
Cho nên sau này anh cất giữ những khuyên tai kia, còn có che dấu những hình xăm xấu xí đó, dùm cô, bởi vì anh biết đó là huy chương của cô.
Sau đó cô lại học làm quản gia chuyên nghiệp. Rất nhiều người đều nói cô không hợp với hình tượng như vậy, trừ phi cô được như ý nguyện làm bảo vệ――――đây là lời lẽ hùng hồn lúc ban đầu cô nói với đại đương gia, Bạch lão gia chẳng qua chỉ cười ha ha nói: vậy con hãy đi theo bên cạnh quản gia Luyện đi! Bác Luyện là quản gia nhà họ Bạch, chuyện năm đó làm Hà Lộ có hơi thất vọng, bởi vì cô chỉ muốn dựa vào thân thủ của mình mà kiếm cơm ăn.
Sau đó cô mới biết, ở hắc bạch lưỡng đạo thanh danh hiển hách nhà họ Bạch đã sớm rửa tay gác kím, bác Luyện không chỉ là quản gia chuyên nghiệp, cùng từng là cận vệ của Bạch lão gia.
“Quản lý một gia tộc lớn, so với đánh đánh giết giết còn khó khăn hơn.” Quản gia Luyện cười nói điều này với “đồ đệ” của mình, thật ra thì ông rất đồng ý Bạch lão gia gián tiếp cự tuyệt nha đầu này làm bảo vệ. Nói như thế nào cũng là một cô gái yếu đuối, huống chi Bạch tiểu thư đã có bảo vệ riêng.
Nhưng bác Luyện còn dạy cô thuật phòng thân và bắn tỉa, thứ nhất là cô muốn học, bác Luyện biết cô cho rằng những thứ đánh đánh giết giết rất uy phong, lại được hoàn cảnh gia đình cho phép, Phạm Hà Lộ thật tin tưởng lấy bạo lực đánh bạo lực mới là công lý, muốn mình không bị khi dễ, chỉ có thể thi xem ai mạnh hơn.
Thứ hai, thành thật mà nói, con cái nhà họ Bạch thích xen vào chuyện người khác, nói là rửa tay gác kiếm, nhưng kẻ thù cũng không ít, muốn làm việc ở nhà họ Bạch, học một chút kỷ xảo tự vệ cũng tốt――――đại hội cổ đông ngày hôm đó là ví dụ tốt nhất, bồi dưỡng huấn luyện nhiều năm làm phản xạ thần kinh của cô nhanh hơn người thường, một lần nữa Hà Lộ tin tưởng mình kiên trì tập võ là đúng.
Hà Lộ quyết định tuân theo ý tứ đại đương gia nhà họ Bạch, khi làm quản gia thì làm quản gia, cô sẽ làm hết sức. Trước kia, cô tuyệt không tin tưởng mình sẽ có ý tưởng nịnh nọt như vậy, nhưng nếu ngay cả báo ân cô cũng không làm được, chẳng phải chính là súc sinh sao?
Hà Lộ còn tới trường học quản gia mà học, mặc dù bộ dáng cô không hợp với hình tượng quản gia, nhưng thành tích trước sau rất oanh liệt, chỉ là dáng người có chút phản nghịch thật là làm khó thầy giáo.
Nếu cô muốn hầu hạ ở nhà họ Bạch, Bạch lão gia và quản gia Luyện còn không nói gì, cô cần gì phải để ý ý kiến của người khác.
Sau khi cô tốt nghiệp trường quản gia, xứng đáng đảm nhiệm chức vụ cánh tay trái cánh tay phải của bác Luyện, nhưng mà chưa tới nửa năm liền bị Bạch An Kỳ lấy đi, bây giờ cô chính là quản gia kiêm phụ tá riêng của đại thiếu gia, Bạch đại thiếu gia muốn, dĩ nhiên không ai dám phản đối.
Nói đến vị đại thiếu gia tuỳ hứng vô cùng kia. . . .
Hai cánh tay Hà Lộ khoanh trước ngực, ngón tay vô ý thức gõ nhịp, mặc dù không có bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cô phải thừa nhận mình có chút căng thẳng.
Cô sẽ không thừa nhận mình nhớ đại thiếu gia, nhưng mà chính là không nhịn được lo lắng, một tháng cô nằm viện, vị đại thiếu gia được nuông chiều từ bé kia có khoẻ không? Nghe Đại Lực hình dung, tám phần là không tốt, điều này làm cho Hà Lộ nhịn không được lại than thở lần nữa.
Tình hình kẹt xe ở Đài Bắc mấy chục năm qua vẫn như một ngày, gần một tiếng đồng hồ xe vẫn không nhúc nhích được, Hà Lộ liếc thấy ghế ngồi phía trước có một tờ báo, không thể làm gì khác là thuận tay cầm lên giết thời gian.
Thấy tờ báo, cô lại nghĩ đến thiếu gia, Đại Lực có nhớ mỗi ngày trước khi thiếu gia đọc báo là phải dùng bàn ủi ủi qua một lần sao? Thiếu gia ghét nhất là mực in dính trên tay, cho nên mỗi sáng cô luôn đem tờ báo ủi qua mới giao cho thiếu gia, bất quá cô cũng không có trực tiếp hỏi Đại Lực, những thứ này là thuộc bổn phận công việc của cô, Đại Lực làm không tốt cũng không thể trách anh.
Trong lòng Hà Lộ không yên, ở trên tờ báo Bát Quái ngoài ý muốn nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Mỹ nữ Lý Khinh và đại thiếu gia nhà họ Bạch, chuyện tốt đến gần!?
Mặc dù nói đã rửa tay gác kiếm từ lâu, nhưng chuyện này đối với mọi người vẫn như sấm bên tai, còn là người đi theo bên cạnh Bạch lão gia.
Tiêu đề thật lớn, nội dung bài báo là một chút lời nói của Lý Khinh, và suy đoán của ký giả, tên Bạch An Kỳ được nhắc đến nhiều lần, lời văn thậm chí còn nhắc đến chuyện lựa chọn biển Caribe làm hội trường hôn lễ.
Đối với tin tức này, Hà Lộ chỉ chú ý vài phần, sau khi khép lại tờ báo lại tự hỏi, thiếu gia không phải thích người mẫu Tuyết Nhi sao? Đáng tiếc là lão gia vởi vì lập trường chính trị trong nhà Tuyết Nhi mà phản đối, cho nên không thích cô ấy. Hà Lộ cảm thấy đáng tiếc, bởi vì cô cũng thích người hào phóng như Tuyết Nhi, mỗi khi cô ấy và thiếu gia ở chung một chỗ, hình như thiếu gia rất vui vẻ! Về phần Lý Khinh, thiếu gia nói cô ta rất thú vị, Hà Lộ chỉ nhớ cô ta thích nước hoa hương bách hợp. . . .Ồ, Hà Lộ âm thầm nhắc nhở mình phải tìm hiểu kĩ hơn xem Lý Khinh thích gì, trấn an mỗi người bạn gái của thiếu gia cũng là trách nhiệm của cô.
Bất quá, nếu thiếu gia nói thú vị, lại làm cho Hà Lộ có dự cảm xấu, lúc trước có một thầy giáo huấn luyện lái du thuyền được thiếu gia khen thú vị, mới dạy được ba buổi liền bị thiếu gia chỉnh cho khóc la om sòm; một vị khác là bạn học thời đại học của đại tiểu thư, Hà Lộ cứ tưởng thiếu gia sẽ cùng bạn đại tiểu thư lui tới, ai ngờ chưa có mấy ngày đã nghe tin người bạn kia chạy đến Nhật Bản du học, trước khi đi còn thề, chỉ cần Bạch An Kỳ ở Đài Loan, cô tuyệt đối không về nước; còn một vị thiên kim đến từ nước Mĩ, trưởng bối nhà cô ấy và nhà thiếu gia đều ngầm cho phép họ lui tới, nhưng mỗi lần vị thiên kim nhà giàu kia với đại thiếu gia nhà cô hẹn hò, kết cục luôn là thiên kim tiểu thư kia giận đến chút nữa là bóp chết Bạch An Kỳ. . . .Hà Lộ vuốt vuốt huyệt thái dương, nghĩ thầm thảm rồi, thiếu gia đừng tra tấn EQ(chỉ số cảm xúc) của cô nữa được không?
Cái tên An Kỳ này, là mẹ của đại thiếu gia đặt, mẹ đại thiếu gia là tín đồ thành kính chúa Giê―su, lúc còn đi học đại thiếu gia bị giễu cợt không ít về tên của mình, nhưng mà người nào giễu cợt anh đều bị anh chỉnh thảm, còn bị anh cả ngày lẫn đêm mỗi ngày ba bữa đem người hầu lại nhà hỏi thăm, sợ rằng muốn cười cũng cười không nỗi. Anh có khuôn mặt và cái tên của thiên sứ, nhưng lại có bản tính xấu xí ác ma làm người ta khó thở!
Vậy mà sau khi lo lắng, Hà Lộ lại không nhịn được nhớ tới, nếu thiếu gia kết hôn, cô nên tiếp tục đợi ở bên cạnh anh sao?
Lúc còn trẻ, có chút giới tuyến không dễ bị công phá, cho đến khi mỗi người đều phải dùng mọi sức gánh lấy tính mạng của mình, cho đến khi có trách nhiệm với thế giới này, mới phát hiện quá khứ mình sống thật quá cẩu thả.
Hà Lộ suy nghĩ cái vấn đề này, tim đập mạnh và loạn nhịp, không biết có nên đi để ý suy nghĩ phức tạp đó hay không.
Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, báo ân cho nhà họ Bạch, quãng đời còn lại chính là chăm sóc chị hai thật tốt, thiếu gia muốn làm cái gì, cô liền làm cái đó, những thứ khác cô sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng cuộc đời có thể đơn giản vậy sao?
Hà Lộ vốn tính ngày mai mới xuất viện, cũng gọi điện thoại nói với Bạch An Kỳ, chẳng qua là Hà Lộ không hiểu rõ vị đại thiếu gia kiêu ngạo nhà cô sao? Ở đầu dây bên kia giả bộ rất hào phóng, nói gì mà cô chậm một ngày nữa xuất viện cũng không sao, dù sao anh cũng không có duyên với người ta, ngay cả quản gia bên cạnh cũng không muốn quan tâm hay trông nom anh, để một mình anh tự sanh tự diệt đi, anh rất quen. . . .
Ai, sao không thẳng thắng nói một câu, thành thật mà nói muốn cô về sớm một chút, cô không đồng ý sao?
Nhưng mà Hà Lộ lại muốn, muốn đại thiếu gia của cô đàng hoàng thừa nhận cần người khác, thẳng thắng mà nói – nói ra nội tâm đích thực của mình, chắc là nằm mơ ban ngày.
Sau khi Bạch An Kỳ tốt nghiệp đại học liền ở ngoại ô thành phố, cách biệt thự nhà họ Bạch không xa lắm, diện tích 1500 m2 so với diện tích biệt thự nhà họ Bạch coi như là bỏ túi, bất quá đại thiếu gia thích nơi yên tĩnh, muốn có một cuộc sống thoải mái, lại không thích phòng ốc quá mức lạnh lẽo trống trải, căn biệt thự năm lầu như thế này rất thích hợp với con rùa như anh, vừa làm nhà ở vừa làm phòng làm việc.
Vốn là Bạch An Kỳ chỉ đem một người quản gia đến nơi này, cũng muốn trong nhà này chỉ có anh với Hà Lộ hai người ở, nhưng Hà Lộ lại cảm thấy không ổn, cho nên tài xế kiêm phụ tá của anh – Đại Lực, và bảo mẫu Phỉ Dung cũng ở đây.
Vừa mới về nhà, chưa kịp cẩn thận kiểm tra xem một tháng nay có gì thay đổi hay không, kiểm tra Đại Lực và bảo mẫu có xử lý tốt công chuyện trong nhà và bên ngoài hay không, ở bên ngoài cổng Hà Lộ liền nhìn thấy Lý Khinh đang tranh chấp với bảo mẫu trong chuông điện, hình như là bảo mẫu đem Lý Khinh chặn ngoài cổng.
Xem ra xe thể thao màu đỏ tươi đậu ngoài cổng lớn là của Lý đại tiểu thư, Hà Lộ có chút kinh ngạc, dù sao thân là đại minh tinh, rất ít người sẽ ló mặt ra bên ngoài, hơn nữa bình thường nghệ sĩ đều chạy theo lịch làm việc, đâu có ai rãnh rỗi ở khắp nơi la cà, Lý tiểu thư là ngoại lệ sao?
Như đã nói qua, nếu như người ta đã công khai “chuyện tốt” gần đến, vì sao phải tránh né chuyện yêu đương, sắp được làm chị hai nhà giàu có, thì tại sao lại muốn khiêm tốn? Chạy xe dòng dòng mới dễ dàng bị chó săn chụp được!
“Bà nghe không hiểu Trung văn sao? Có biết tôi là ai không? Chỉ là người phụ trách mở cửa cũng dám tự chủ trương, có tin hôm nay tôi sẽ kêu Hanny đuổi bà về Philippines không? Hanny làm sao có thể để cho tôi ở bên ngoài chờ. . . .Bà tên là gì? Bây giờ tôi gọi Hanny xuống lầu, chờ một chút bà đừng có khóc lóc gọi ông gọi bà, chờ đi. . . .”
Hà Lộ nhìn đồng hồ đeo tay, chưa tới buổi trưa, lúc này đại thiếu gia mới vừa rời giường, tính khí nóng nẩy, không có nhiệm vụ chớ làm phiền, bảo mẫu chặn Lý Khinh ở ngoài cổng cũng là chuyện bình thường, những lời Lý Khinh nói bên ngoài chuông điện, đều được lưu vào hộp thư thoại, Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là lập tức xuất hiện.
“Lý tiểu thư, sớm.” Hà Lộ đưa ra nụ cười chuyên nghiệp, Lý Khinh nhìn thấy cô, bỏ điện thoại di động vào túi sách, làm chút điều thừa, lấy mắt kiếng đeo lên.
“Cô tới thật đúng lúc, cô dạy người giúp việc như vậy sao? Không lễ phép như vậy, tội nghiệp Hanny tín nhiệm cô như vậy.” Lý Khinh vẻ mặt lạnh lùng nhìn cửa lớn, “Cô đứng ở đó làm gì? Nhìn tôi vui lắm sao? Còn không mau mời tôi vào, nếu tôi bị chó săn nhìn thấy thì làm sao?”
Bảo mẫu mở cửa mời Lý Khinh vào, ở sau lưng cô ta làm mặt quỷ.
Chỉ sợ là khi bị chặn ngoài cửa, đã bị người ta bắt được rồi? Mới vừa rồi ở trước cửa toàn bộ hàng xóm đều đứng xem minh tinh đại giá!
Hà Lộ cười như không cười, đem hành lý vào cửa, nói, “Thiếu gia cũng vừa mới thức dậy, mời Lý tiểu thư đến phòng khách ngồi chờ một lát.” Mặc dù cô cũng không dám đảm bảo lúc thiếu gia rời giường có tức giận không.
Lý Khinh còn muốn nói gì nữa, nhưng bây giờ cô cần nhất là đi vào nhà, tránh cho giữa đường bị chó săn bắt được, lên trang đầu tiên của mặt báo, lúc đó cô sẽ trở thành trò cười ở toàn bộ Đài Loan! Cô bỉu môi, không quên oán hận, “Cô không nên nhìn tôi, lập tức lên lần nói với Hanny là tôi tới, thuận tiện nói cho anh ấy biết Phỉ Dung nhà các người nên bị sai thải, không có lễ phép như vậy.”
“Đi rót cho Lý tiểu thư chén trà, hồng trà sủi bọt. . . .thêm đá lạnh được không?” Hà Lộ hỏi Lý Khinh.
“Cô cũng biết tôi chỉ uống hồng trà?” Nữ vương đại nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ôn hoà, “Hai viên đá lạnh là được rồi, đừng cho nhiều, buổi chiều tôi còn phải đi thu đĩa nhạc.”
Bảo mẫu đi đến phòng bếp, Hà Lộ cầm tạp chí và tờ báo đưa cho cô, “Xin chờ một lát, thiếu gia rời giường rửa mặt hơi lâu, tôi sẽ thông báo cho thiếu gia biết cô đến, nếu như cần gì nói với bảo mẫu là được.”
Lý Khinh hừ một tiếng, cô thật ra không thích quản gia của Bạch An Kỳ, cô tin tưởng mỗi nữ chủ nhân đều không thích nữ quản gia trẻ tuổi như vậy, nhưng Lý Khinh lại tin tưởng sự xinh đẹp của mình hơn.
“Cô nói cho tôi biết phòng ngủ của anh ấy, tôi muốn cho Hanny một kinh hỉ.”
“Thiếu gia sau khi rời giường rất dễ tức giận, Lý tiểu thư ngồi chờ ở đây thì tốt hơn.”
Lý Khinh tức muốn chết, cô ngay cả phòng ngủ của Bạch An Kỳ còn chưa qua được! Cô đã ám hiệu những thứ kia với đám ký giả, bởi vì người cô hận chết sống, chính là bạn gái trước của Bạch An Kỳ ― Minna Na, nghe nói cô ta chỉ mới ăn cơm được với Bạch An Kỳ mà thôi, Lý Khinh càng muốn làm cho bạn trai củ của Minna Na vì cô mà phá lệ, làm tức chết cái bà tám xấu xa kia!
Thật ra thì không chỉ Minna Na, thân là nhà thiết kế Bạch An Kỳ có người yêu thích khắp nơi, nhưng mỗi người cũng chỉ duy trì ở mức độ bạn bè, làm cho người ta không khỏi hoài nghi giới tính của anh. . . . . . .
Lý Khinh nghĩ tới đây, rốt cuộc nhịn không được gọi lại người đang muốn xoay người rời đi, “Trước đó chưa có người nào ngủ trên giường An Kỳ sao? Giới tính của anh ấy có bình thường không?”
Lỡ như Bạch An Kỳ thật sự là. . . . .nếu như anh ta vĩnh viễn không nói ra sự thật, cô cũng có thể xây dựng hình tượng cho mọi người trong nhà họ Bạch ai cũng yêu thích, mặc dù có chút muốn ói, nhưng cô không muốn sống trong vô vị như vậy, tốt nhất là nghĩ biện pháp chia tay, hơn nữa là cô chủ động nói ra, mới không bị mất mặt, cô tuyệt đối không để những tiện nhân chờ cô bị bỏ rơi kia đem cô ra làm chuyện cười.
Chỉ sợ lỡ như ngày nào đó anh nói ra sự thật, chẳng phải nói cô thêu dệt những chuyện đó sao, không phải nói cô bị lừa gạt, mà chính là cô nói láo, bất kể là người, mặt mũi cô cũng không còn!
Vấn đề này không phải lần đầu tiên Hà Lộ trả lời, cô đã sớm nghĩ ra một bài diễn văn thuyết phục, “Thiếu gia cũng có bạn gái, anh ấy không có hứng thú với đàn ông, hơn nữa còn không thích người ngoài vào phòng của mình, cho nên không có cô gái nào ngủ trên giường anh.” Câu trả lời tràn đầy sơ hở và nghi vấn, cô đã giải thích quá nhiều lần, không biết tại sao mỗi người con gái thích thiếu gia đều hỏi vấn đề này, mà trong đó vị Lý tiểu thư này là hỏi thẳng thắng trực tiếp nhất.
Như đã nói, nếu như thiếu gia giống như người đàn ông bình thường, đem mỗi bạn gái mình biết lên giường, có lẽ sẽ không đem tới những lời tò mò này phải không?
“Tại sao cô có thể vào phòng của Hanny?” Đèn đỏ báo động, trực giác của con gái bắt đầu sáng lên.
Hà Lộ xem như không có chuyện gì, vui vẻ trả lời, “Bởi vì tôi là người hầu của Bạch thiếu gia, không tính là con gái, mỗi người làm ở nhà họ Bạch đều phải hầu hạ thiếu gia, tôi dĩ nhiên không ngoại lệ.”
Đáp án tiêu chuẩn trăm phần trăm an toàn, quả nhiên trấn an được Lý Khinh, cô ta đối với Hà Lộ không còn hứng thú, phất tay đuổi người, “Nhanh báo cho An Kì là tôi tới, đừng lãng phí thời gian của tôi, người đại diện còn đang chờ tôi!” Cô nhìn đồng hồ kim cương trên cổ tay, lại bắt đầu lẩm bẩm oán trách.
Hà Lộ yên lặng lui xuống, đối phó với nhiều loại con gái, cô càng ngày càng có kinh nghiệm.
Chỉ cần để các cô có cảm giác uy phong của mình không bị đoạt lấy, làm cho các cô không mãnh liệt nghĩ cô cũng là con gái là được, nhớ lúc trước cô còn bị thầy giáo cho là người gây trở ngại, làm theo ý mình cho dù nhiều người nhìn không nổi, những sự thay đổi bây giờ đều do thiếu gia yêu mếm ban tặng cho cô! Hà Lộ nghĩ tới đây, có chút bất đắc dĩ.