Đường Cảnh Đồng nhớ lại chuyện lần trước.
Bạch Triết từng thổ lộ tình cảm với Giang Dĩ Trạch, tuy rằng tiểu thiếu gia nói đã từ chối cậu ta thế nhưng Đường Cảnh Đồng vẫn nhận ra trong ánh mắt của cậu ca sỹ kia tràn đầy sự si mê khó diễn đạt thành lời.
Điều này khiến cho Đường Cảnh Đồng thấy không thoải mái, một cục nghẹn mắc ở cổ họng, có chút chua chua dâng lên trong lòng.
Tỏ tình bị từ chối, quan hệ giữa hai người sau đó lẽ ra sẽ khó mà hài hòa, thế nhưng Đường Cảnh Đồng cảm thấy hai người này thì không như vậy, Giang Dĩ Trạch vẫn rất tự nhiên đối mặt với Bạch Triết, không hề kiêng dè hay cảm thấy khó xử vì người ta từng thích mình.
Ánh mắt Đường Cảnh Đồng hơi phức tạp, anh âm thầm quan sát hai người kia, sắc mặt thản nhiên mà lạnh lùng.
Mà Bạch Triết cũng cảm nhận được vị tiền bối còn lại trên bàn ăn tựa hồ có thù hằn với mình.
Ánh mắt anh ấy lạnh như băng nhưng lúc nhìn sang Giang Dĩ Trạch thì ngược lại, vô cùng ôn nhu dịu dàng, dường như có thể hòa tan được người trước mặt. Có điều, tình tự trong đôi mắt kia lại rất quen thuộc!
Bạch Triết tán gẫu với Giang Dĩ Trạch xong, lại nhấp thêm ngụm rượu sau đó nhíu mày, cậu ta mơ hồ đoán ra gì đó nhưng không thể xác định chắc chắn.
Cậu ta bèn buông chén rượu xuống.
"Giang tiền bối, em muốn nói chuyện riêng với anh, anh có thể ra ngoài với em một lát được không?"
Nói xong ngẩng đầu nhìn Giang Dĩ Trạch, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Giang Dĩ Trạch ngẩn người, không biết đối phương muốn nói chuyện gì. Nhưng cậu chỉ do dự một chốc rồi gật đầu ngay tức thì:
"Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé."
Bạch Triết đứng dậy trước, Giang Dĩ Trạch đi theo sau cậu ta, hai người bước ra khỏi cửa phòng ăn.
Thấy tiểu thiếu gia dễ dàng đồng ý đi theo người khác như vậy, Đường Cảnh Đồng tức muốn nổ phổi, hơn nữa người kia còn có tình ý với Giang Dĩ Trạch nên anh càng cảm thấy bất an.
Tuy rằng Giang Dĩ Trạch đã tỏ rõ thái độ với Bạch Triết nhưng Đường Cảnh Đồng vẫn không yên tâm, dù sao thì cậu còn chưa chấp nhận ở bên anh, hiện giờ lại nhảy ra thêm một tình địch.
Trong lòng Đường Cảnh Đồng nặng nề vô cùng, nhìn theo bóng hai người kia đã biến mất ngoài cửa, anh nhịn không được buông chén rượu muốn đứng lên đi theo. Ai ngờ nửa đường lại bị một người quen chặn lại.
Vị này là một lão tiền bối khá có tiếng trong giới diễn viên, tên Trịnh Dân Đào, hai người trước kia từng hợp tác rất ăn ý, quan hệ không tồi, mà người này rất chiếu cố Đường Cảnh Đồng.
edit bihyuner. beta jinhua259
Trịnh Dân Đào cũng là một khách mời của chương trình thực tế lần này:
"Tiểu Đường à, không ngờ cháu cũng tham gia hoạt động này, chú cứ nghĩ cháu không thích mấy chương trình truyền hình thực tế chứ."
"Cháu cũng không biết chú sẽ tham gia..."
Đối phương là tiền bối trong nghề, Đường Cảnh Đồng bị gọi trở lại đành phải từ bỏ ý định đuổi theo hai người kia, lễ phép ngồi xuống tiếp chuyện với các vị lớn tuổi trong bàn.
Thị trấn nhỏ này buổi tối không có nhiều quán xá mở cửa, mà nhà trọ của bọn họ cũng không nằm ở trung tâm thế nên ngoài đường vắng tanh không có mấy người qua lại. Nhân viên quay phim lúc này không còn bám theo, Giang Dĩ Trạch và Bạch Triết đi dạo trên vỉa hè lát xi măng ngắm nhìn con phố vắng lặng trước mặt.
Trời đêm có chút se lạnh, Giang Dĩ Trạch chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, hai tay cho vào túi nghiêng đầu hỏi: "Bạch Triết, cậu muốn nói gì?"
"Tiền bối à, trước kia anh từ chối em, có phải vì người anh thích là Đường tiền bối không?"
Bạch Triết cố lấy dũng khí hỏi ra miệng, cậu ta nhớ lại một số chuyện xảy ra trong đoàn phim, bây giờ để ý kỹ mới nhận ra quan hệ giữa hai người Giang Đường quả thực không hề đơn giản.
Giang Dĩ Trạch đang thong thả bước đi đột nhiên đứng khựng lại, cậu hơi bất ngờ vì Bạch Triết vậy mà có thể nhận ra chuyện này.
Bóng đêm mờ mịt bao phủ cả trấn nhỏ, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống nền xi măng, Giang Dĩ Trạch trầm mặc một hồi cuối cùng gật đầu, cậu không hề giấu diếm:
"Ừm, cậu đoán đúng rồi đấy, nhưng cậu nói chuyện này để làm gì?"
Bạch Triết nhận được lời khẳng định của Giang Dĩ Trạch thì trong lòng nguội lạnh hoàn toàn, mọi hy vọng trong lòng đã bị dập tắt. Đường Cảnh Đồng là một diễn viên vĩ đại, cậu ta biết. Hơn nữa tuổi tác giữa hai người cũng xấp xỉ nhau, quả là một cặp đôi trời sinh. Mà bản thân mình trong mắt Giang Dĩ Trạch chẳng qua chỉ là đứa nhóc mà thôi.
"Không có gì, em chỉ tò mò muốn biết người trong lòng tiền bối là ai mà thôi. Hiện tại em yên tâm rồi, người anh thích "xịn" như thế, em sao có thể cạnh tranh cùng."
Bạch Triết dừng cước bộ, ngữ khí có chút trầm thấp, sầu não tự trào phúng.
Giang Dĩ Trạch không khỏi phì cười, cái tên nhóc này cũng dí dỏm ghê, đúng là người trẻ tuổi.
"Bạch Triết à, thật ra thích một người nào đó không phải vì họ quá tài năng mà đôi khi tình cảm nảy sinh không cần lý do. Người tôi thích là Đường Cảnh Đồng, anh ấy quả thực rất tài giỏi, nhưng đó không phải tất cả."
Giang Dĩ Trạch thừa nhận mình không có kinh nghiệm yêu đương, hiện tại cậu vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của Đường Cảnh Đồng cho nên nói đi nói lại cậu vẫn còn là FA. Nhưng mà điều này cũng không thể ngăn được cậu chia sẻ đạo lý tình yêu với đứa nhóc trước mặt.
Nghe Giang Dĩ Trạch nói vậy Bạch Triết mới nhận ra lời vừa rồi của mình quá ấu trĩ, cậu ta gật đầu: "Ừm, em nhớ rồi."
Giang Dĩ Trạch mỉm cười, thân tình vỗ vai đứa nhóc tiếp tục nói: "Hơn nữa ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm, đừng tự coi thường mình. Cậu nhìn xem, sự nghiệp ca hát của cậu rực rỡ như vậy, sau này khẳng định sẽ có rất nhiều người yêu thích cậu."
Bạch Triết hơi ngượng ngùng, thò tay gãi đầu ngây ngô cười:
"Cảm ơn lời động viên của tiền bối."
Hai người đã đi dạo được một đoạn xa, con đường này khá vắng vẻ không có cảm giác an toàn, Giang Dĩ Trạch nhìn dưới lòng đường thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe qua lại bèn đề nghị Bạch Triết quay về.
Tới trước cửa nhà trọ thì gặp Đặng Dĩnh Giai, cô hơi tò mò liếc mắt: "Hai cậu ra ngoài làm gì vậy?"
Giang Dĩ Trạch trả lời: "Vừa rồi ăn no quá, Bạch Triết rủ em ra ngoài đi dạo tiêu cơm."
"Thế mà không rủ chị đi cùng, chị còn đang sợ ngày mai lên núi không có cơm ăn cho nên cố ních thật no, hiện giờ căng bụng khó chịu quá. Mà tối thế này lại không dám ra ngoài một mình." Đặng Dĩnh Giai có chút buồn bực than vãn.
"Em đi cùng chị nhé, dù sao cũng rảnh mà." Bạch Triết ngoan ngoãn nói.
"Đi đi đi. Đúng là đứa nhóc hiểu chuyện mà, ngoan quá đi mất."
Thấy hai người kia bắt đầu trò chuyện rôm rả ý định bắt đầu một vòng dạo bộ mới, Giang Dĩ Trạch nhắc nhở bọn họ chú ý an toàn rồi mới quay vào phòng ăn.
Cậu ngồi xuống bàn định ăn thêm chút cơm, ban nãy cậu chỉ lấy cớ với Đặng Dĩnh Giai, sự thật thì cả buổi tối nay tiểu thiếu gia còn chưa ăn được gì.
Lúc này trên bàn cơm chỉ còn lại Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch, bát đĩa trước mặt ảnh đế đã được thu dọn gọn gàng chỉ còn lại nửa chai rượu và cái chén.
Giang Dĩ Trạch nhìn qua phát hiện anh đã uống khá nhiều, sợ anh say quên đường về, may mà ảnh đế lúc say rượu không hề làm loạn, ngược lại còn rất ngoan.
Giang Dĩ Trạch yên lặng ăn nốt phần cơm của mình, cậu liếc mắt nhìn Đường Cảnh Đồng nốc hết chén này đến chén khác, loại rượu này hương vị rất tệ, chẳng hiểu sao ảnh đế lại thích uống đến vậy.
"Tôi ăn no rồi, giờ về phòng nghỉ ngơi đây, anh có muốn về chung không?"
Giang Dĩ Trạch buông bát đũa, dùng khăn giấy lau miệng sau đó đứng dậy.
Đường Cảnh Đồng nghe thấy giọng nói của cậu, động tác nâng chén rượu đột nhiên dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo một tia mơ màng, hoàn toàn không còn thanh tỉnh như lúc trước. Giang Dĩ Trạch biết cái vị này lại uống say rồi.
Đối phương không nói gì, chỉ lẳng lặng dõi mắt nhìn theo cậu.
Giang Dĩ Trạch còn đang suy nghĩ có nên hỏi lại hay là cứ một mình về phòng thì Đường Cảnh Đồng đột nhiên gật gật đầu.
"Ừm." Nói xong thì đứng lên.
Giọng anh trầm khàn, hiển nhiên là đã bị rượu hun nóng cổ họng, ánh mắt còn mang theo ẩn ý sâu xa. Nhưng Giang Dĩ Trạch chỉ cho rằng anh uống quá chén mà thôi.
Đường Cảnh Đồng vẫn đi đứng vững vàng, chậm rãi tiêu sái đi trước cả Giang Dĩ Trạch. Đến cửa phòng anh liền đứng lại.
Giang Dĩ Trạch vẫn đang đi phía sau, Đường Cảnh Đồng nhìn cánh cửa đóng chặt thì nhớ ra mình không cầm thẻ phòng, anh thở dài một hơi, lười nhác dựa lưng vào cửa, nhắm mắt chờ Giang Dĩ Trạch.
Thẻ phòng do Giang Dĩ Trạch cầm, cậu biết lúc này ảnh đế không vào được phòng nên cố ý rảo bước đuổi theo để kịp mở cửa cho anh. Sau đó cậu thấy Đường Cảnh Đồng đang đứng dựa cửa, mà một góc ổ khóa cảm ứng đã bị thân người ảnh đế che lấp.
Giang Dĩ Trạch nhìn người trước mặt gục đầu như sắp ngủ, cậu đưa tay vỗ vai anh.
"Tiền bối."
Đường Cảnh Đồng mơ màng mở mắt, trên mặt là biểu tình mờ mịt.
"Tiểu Trạch."
edit bihyuner. beta jinhua259
Anh nhìn tiểu thiếu gia, khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh mặt trời.
Giang Dĩ Trạch biết anh đã say lắm rồi, nếu không sẽ chẳng gọi cậu bằng cái tên thân mật mà chỉ có người nhà mới hay gọi. Trước đây Đường Cảnh Đồng thường gọi cả họ tên đầy đủ của cậu, đôi lúc thì chỉ là Dĩ Trạch, nhưng chưa bao giờ nghe anh gọi qua một tiếng "Tiểu Trạch".
Cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dỗ: "Tiền bối, anh đứng sang một bên đi để tôi mở cửa."
"Ừm, em mở cửa đi."
Đường Cảnh Đồng nói xong nhìn cậu một cái nhưng vẫn không hề nhúc nhích. Giống như căn bản không hiểu cậu vừa nói gì.
"Tiền bối, anh không đứng tránh ra, tôi không mở được cửa." Giang Dĩ Trạch có chút dở khóc dở cười nói.
"Ò."
Đầu óc Đường Cảnh Đồng lúc này mới nhảy kịp số, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà động tác tiếp theo của anh càng làm cho Giang Dĩ Trạch chán nản.
Ảnh đế giật giật thân mình, di chuyển sang bên trái một chút, vừa vặn che kín hoàn toàn ổ khóa cảm ứng!
Giang Dĩ Trạch thở dài một hơi, cậu biết không thể nói lý với người say vì vậy bước lên phía trước kéo tay Đường Cảnh Đồng, nhẹ giọng tiếp tục dỗ dành: "Tiền bối, anh đứng sang bên này này."
Cuối cùng Đường Cảnh Đồng cũng nghe hiểu, dịch người tránh khỏi ổ khóa.
Giang Dĩ Trạch vươn tay chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa, đột nhiên có một vòng tay ôm choàng lấy cậu.