Giang Dĩ Trạch ngay lập tức ngửi được một cỗ mùi hương lành lạnh quen thuộc trên người Đường Cảnh Đồng, còn có mùi rượu thoang thoảng, eo cậu bị cánh tay anh ôm chặt còn đầu anh thì gục xuống bả vai cậu. Giang Dĩ Trạch thở dài một hơi, theo bản năng nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có ai mới yên tâm đôi chút.
Cậu nhanh chóng quẹt thẻ phòng đẩy cửa bước vào, đeo trên lưng vị ảnh đế say xỉn, sau đó một cước đá cửa phòng đóng sầm lại.
Đường Cảnh Đồng thoạt nhìn thì cao gầy nhưng trọng lượng cơ thể lại không hề nhẹ, nhất là lúc say rượu toàn thân vô lực hoàn toàn phải dựa vào lực chống đỡ của tiểu thiếu gia.
Giang Dĩ Trạch vất vả mãi mới gỡ được con koala này ra, đặt anh nằm lên giường cẩn thận, cậu thở hổn hển ghé sát vào thầm thì:
"Tiền bối, anh vẫn ổn chứ?"
Đường Cảnh Đồng nằm im không nhúc nhích, Giang Dĩ Trạch lại thò tay vỗ vỗ lên vai anh. Vỗ được vài cái, Đường Cảnh Đồng lập tức mở mắt, dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm người phía trên.
"Tiểu Trạch."
Ngay tại giây phút Giang Dĩ Trạch bị nhìn đến ngượng, đối phương hé miệng gọi tên cậu.
Nghe thấy danh xưng này Giang Dĩ Trạch liền biết anh vẫn chưa tỉnh rượu. Cậu nhíu mày nhìn vị ảnh đế thất thần trên giường, hơi tò mò trong lòng, bữa ăn hôm nay cũng không phải tiệc mừng, đối phương sao lại uống nhiều đến vậy?
"Anh ngủ đi, tôi xuống bếp nấu súp giải rượu cho anh."
Giang Dĩ Trạch nói xong chuẩn bị rời đi, chưa kịp xoay người thì cánh tay đã bị bắt lấy. Cậu quay đầu nhìn Đường Cảnh Đồng đang nắm chặt cổ tay mình.
"Tiểu Trạch, em đi đâu?"
Hóa ra vị này chưa nghe được cậu nói gì trước đó. Giang Dĩ Trạch hít sâu một hơi, lòng kiên nhẫn đang bị thử thách, cậu cười ôn hòa: "Anh nằm im đây chờ nhé, tôi xuống bếp, một lát sẽ mang súp giải rượu lên."
Đường Cảnh Đồng nghe vậy cau mày, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Dĩ Trạch giống như đang cố gắng phân tích lời nói của đối phương. Một lúc lâu sau anh mới ừ một tiếng, gật đầu buông tay.
Giang Dĩ Trạch xuống nhà bếp dưới tầng 1, một nhân viên tổ sản xuất đứng trực dưới sảnh nhìn thấy cậu thì rất bất ngờ. Anh ta bê máy quay đi theo hỏi: "Giang tiên sinh, xin hỏi cậu xuống nhà bếp làm gì vậy?"
Giang Dĩ Trạch dĩ nhiên không thể khai thật, cậu đành phải nói dối bản thân tối nay uống hơi nhiều cho nên có chút đau đầu, muốn tự nấu một bát súp giải rượu cho mình.
"Ồ, vậy chúng tôi có thể quay lại quá trình nấu súp của cậu được không?"
edit bihyuner. beta jinhua259
Nhân viên công tác rất tò mò, chương trình livestream của bọn họ đã kết thúc từ lâu bởi vì hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của các khách mời.
Nhưng anh ta vẫn có nhiệm vụ ghi hình một số đoạn video sinh hoạt đời thường, sau đó biên tập rồi phát lại trên weibo.
Giang Dĩ Trạch hơi ngạc nhiên, không ngờ chương trình còn muốn quay lại những cảnh như thế này. Nhưng cậu cũng không từ chối, gật đầu mời nhân viên công tác đi theo mình.
Tổ sản xuất đã bao trọn toàn bộ nhà trọ này, Giang Dĩ Trạch muốn sử dụng bếp đương nhiên không thành vấn đề.
Cậu định nấu một bát súp cà chua giải rượu. Trước tiên phải ngâm trần bì với nước nóng cho nở, vớt ra thái sợi, măng mùa đông lột vỏ sau đó cũng cắt sợi như trần bì.
Chần sơ cà chua qua nước nóng cho dễ bóc vỏ, phần thịt thì thái hạt lựu.
Bật bếp, đổ một chút dầu vào nồi làm nóng sau đó cho cà chua vào đảo đều trước, tiếp theo đổ nước nóng vào nồi, cho trần bì và măng sợi vào đun lửa to. Đợi nước sôi mới nêm hạt tiêu, muối, thêm vài thìa giấm trắng.
Hòa một bát bột năng với nước lạnh sau đó cho chung với hỗn hợp trong nồi, lại đập thêm một quả trứng gà tươi đánh tan lòng trắng với lòng đỏ rồi chậm rãi rót vào nồi để trứng gà kết lại thành những đường vân đẹp mắt. Chờ cho nước dùng sền sệt đặc lại thì tắt bếp múc ra bát.
Một bát súp cà chua giải rượu rất đơn giản, không chỉ ngon miệng mà còn có tác dụng tráng sạch men rượu trong dạ dày.
Nhân viên quay phim không ngờ tiểu thiếu gia họ Giang lại nấu nướng thành thạo như vậy, động tác rất thuần thục, mà món ăn cậu ấy nấu ra thì thơm nức mũi.
Anh ta vốn chưa được ăn cơm, lúc này không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, bụng réo inh ỏi.
"Giang tiên sinh, tài nấu nướng của cậu giỏi thật đấy, một bát súp giải rượu thôi mà cũng nấu được thành món ngon như vậy."
Anh ta đã quay xong video theo yêu cầu của đạo diễn, giơ ngón tay cái về phía Giang Dĩ Trạch khen ngợi, mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bát súp bốc hơi nghi ngút kia, hiển nhiên là rất muốn nếm thử.
Nhưng Giang Dĩ Trạch chỉ làm vừa đủ một bát cho Đường Cảnh Đồng, cậu đành lịch sự gật đầu với nhân viên kia sau đó tìm một cái khay nhựa bưng bát súp lên lầu, không quên mang theo đũa thìa phục vụ Đường Cảnh Đồng.
Ảnh đế tuy rằng uống rượu nhưng ngủ không sâu giấc, vừa nghe tiếng mở cửa liền ý thức Giang Dĩ Trạch đã trở lại. Ngay lập tức anh mở choàng mắt, một mùi hương ngào ngạt ấm nóng lan tỏa khắp phòng.
Giang Dĩ Trạch đặt cái khay lên bàn, Đường Cảnh Đồng tự giác ngồi dậy, ánh mắt vẫn có chút mê mang nhìn về phía Giang Dĩ Trạch.
Mái tóc ảnh đế hơi lộn xộn, có thể là do anh vừa lăn lộn trên gối đầu cho nên thoạt nhìn rất ngố.
Giang Dĩ Trạch không nhịn được mà phì cười.
"Anh tỉnh chưa, uống bát súp giải rượu đi đã, như thế buổi tối mới ngủ ngon được, nếu không dạ dày sẽ rất khó chịu."
"Ừm, cảm ơn em."
Đường Cảnh Đồng rời giường, nâng tay dụi mắt, xoa xoa mi tâm. Giấc ngủ ngắn vừa rồi giúp anh tỉnh táo hơn rất nhiều, mơ hồ nhớ ra lúc trước mình được ôm Giang Dĩ Trạch, nhưng cho dù cố hồi tưởng lại cũng không thể nhớ được cảm giác lúc ấy như thế nào.
Anh bước về phía cái bàn dài trong phòng, nhà trọ này chỉ trang bị một cái bàn duy nhất, được kê ngay dưới tivi treo tường, trên mặt bàn còn bày các loại ổ cắm dây nối, ngoài ra còn có một cái ghế xoay để làm việc. Giang Dĩ Trạch cẩn thận kê ghế cho ảnh đế ngồi còn cậu thì ngồi trên giường nhìn ảnh đế.
Hai người được phân vào phòng đôi, giường trong phòng khá lớn, Giang Dĩ Trạch ước lượng chiều rộng khoảng chừng 2m, cho dù là hai thanh niên cao lớn cũng có thể nằm khá thoải mái. Phía bên trái là cửa sổ thủy tinh, rèm kẻ sọc caro màu xanh nhạt đang được vén lên.
Đường Cảnh Đồng vươn tay cầm cái thìa sứ, cảm giác mát lạnh truyền đến, anh niết nhẹ cái thìa trong tay, sau đó nhẹ nhàng khuấy đều bát súp giải rượu trước mặt. Lập tức một mùi thơm nồng xông lên đầu mũi.
Hương vị thơm ngon nồng ấm, có mùi chua nhẹ của giấm trắng và cà chua, mùi hương khiến cho đầu óc tỉnh táo trong giây lát, hơn nữa còn kích thích dạ dày.
Đường Cảnh Đồng không chần chừ mà múc một thìa súp, nước súp có cả bột năng và trứng gà sền sệt rất ngon miệng, sợi măng giòn sần sật, trần bì và giấm chua đều có tác dụng giải rượu.
Anh húp liên tục vài thìa, dạ dày lập tức được xoa dịu, nhiệt độ ấm nóng lan tỏa toàn thân.
Giang Dĩ Trạch cúi đầu nhìn di động, cậu đang lướt weibo của tổ sản xuất chương trình và đọc bình luận của cư dân mạng. Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, tiểu thiếu gia ngẩng đầu liếc nhìn cái vị đang uống súp giải rượu kia, tò mò hỏi: "Sao hôm nay anh uống nhiều rượu thế?"
"Không có gì."
Giang Dĩ Trạch nhíu nhíu mày: "Nếu không phải dịp gì quan trọng thì đừng uống nhiều quá, hại dạ dày."
"Em đang quan tâm tôi à?"
Đường Cảnh Đồng bỗng nhiên vui mừng quay đầu nhìn cậu, trên tay vẫn còn bưng bát súp.
Giang Dĩ Trạch bị lời này làm nghẹn họng, cậu vẫn nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm không nói gì.
Thấy Giang Dĩ Trạch trầm mặc, trái tim Đường Cảnh Đồng rơi xuống đáy vực, tinh thần anh có chút hoảng hốt, bát súp trên tay cũng mất đi mùi vị thơm ngon. Anh nhẹ nhàng đặt bát lên bàn, tự ý thức được vừa rồi mình đã thất thố.
"Xin lỗi." Ảnh đế thành thật nhận sai.
"Vừa rồi tôi đã nói dối, thấy em và Bạch Triết đi cùng nhau nên tôi khó chịu, bởi vậy lỡ uống quá chén."
"Còn có bữa tiệc đóng máy lần trước, cũng bởi vì thấy em và Bạch Triết thân mật với nhau, trong lòng tôi không thoải mái phải tìm rượu giải sầu. Em yên tâm, tôi biết lo cho thân thể của mình, bình thường sẽ không uống nhiều rượu bia đâu."
Đường Cảnh Đồng đột nhiên rất thẳng thắn, không chỉ giải thích lí do say xỉn lần này mà còn thuận tiện khai luôn vụ say rượu ở buổi tiệc đóng máy lần trước.
Giang Dĩ Trạch có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn đối phương, cậu thấy hơi khó hiểu. Lần trước hai bọn họ chia tay không vui vẻ chính là sau khi trở về từ bữa tiệc đóng máy.
Lúc ấy thái độ của Đường Cảnh Đồng vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, dường như chẳng hề để ý đến chuyện cậu và Bạch Triết giao lưu với nhau. Mà cũng từ lần đó cậu đã hoàn toàn hết hy vọng vào đoạn tình cảm này.
Hiện giờ nghe Đường Cảnh Đồng chính miệng thừa nhận, như vậy đối phương từ lúc đó đã có tình cảm với cậu, thế nhưng anh không thể hiện ra ngoài, hoặc là anh không muốn biểu lộ. Tâm tình Giang Dĩ Trạch có chút phức tạp, đối mặt với lời thật lòng của Đường Cảnh Đồng cậu lại không biết nên trả lời ra sao.
"Anh uống nốt súp đi, tranh thủ còn nóng, một lát nữa nguội rồi sẽ mất ngon. Tôi đi tắm trước đây."
Giang Dĩ Trạch quyết định đứng dậy, đi tìm quần áo ngủ trong vali hành lý sau đó bước vào nhà tắm.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng nhìn tiểu thiếu gia bỏ đi liền ảo não xụ mặt xuống. Anh cảm thấy mình không nên nhiều lời như vậy, đột nhiên nhắc lại chuyện trước kia làm gì chứ.
Bình thường Giang Dĩ Trạch sẽ mặc áo khoác tắm đi ra ngoài rồi mới thay đồ ngủ, lần này có thêm sự hiện diện của một người nữa ở trong phòng nên cậu bèn mang theo đồ đạc, mặc quần áo tử tế trong nhà vệ sinh rồi mới bước ra.
Thời điểm mở cửa, cậu nhìn thấy Đường Cảnh Đồng đã ăn xong súp giải rượu, đang ngơ ngẩn ngắm sàn nhà.
"Uống hết rồi à? Tôi tắm xong rồi đấy, anh vào đi."
Đường Cảnh Đồng ngẩng đầu nhìn lên, thấy tiểu thiếu gia lại mặc đồ ngủ gấu trúc mà mình đã nhìn thấy rất nhiều lần trước đây.
Có vẻ em ấy rất thích bộ quần áo này, chuyến đi này còn cẩn thận mang theo. Quả nhiên Giang Dĩ Trạch mặc lên trông rất đáng yêu, ảnh đế vẫn mải mê ngắm nhìn gương mặt trắng nõn của crush, trong đầu nghĩ thầm như vậy.