Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 64: Chương 64: Tiểu thiếu gia không ngủ được




“Không đi tắm sao?”

Giang Dĩ Trạch đang dùng khăn mặt lau tóc, thấy Đường Cảnh Đồng cứ ngẩn ngơ nhìn mình bèn hỏi một câu.

Trên trán cậu còn đọng vài giọt nước, nước lăn theo sườn mặt nhẵn bóng đậu xuống hàng lông mi khiến cho đôi mắt kia bỗng trở nên ướt át làm tâm tình người đối diện xao động.

Đường Cảnh Đồng vội nuốt một ngụm nước bọt, anh đã nhìn rõ tình cảm của mình dành cho Giang Dĩ Trạch, cảm giác rạo rực khác biệt trong lòng lúc này chưa bao giờ anh trải qua.

Nghe Giang Dĩ Trạch hỏi như vậy, anh chớp chớp mắt hồi thần sau đó gật đầu đứng lên chuẩn bị đi tắm.

Tóc của tiểu thiếu gia rất ngắn, lau sơ vài lượt là đã sắp khô. Cậu ngồi trên giường nhìn con Teddy mà Đường Cảnh Đồng đặt bên cạnh gối đầu. Thật sự rất khó tưởng tượng, người như Đường Cảnh Đồng lại sở hữu một món đồ ngộ nghĩnh như thế này.

Không lẽ tối nào anh cũng ôm gấu bông đi ngủ sao.

Giang Dĩ Trạch tự não bổ cảnh ảnh đế ôm Teddy mỗi tối, trên mặt cậu lộ ra nụ cười vui vẻ, cảm thấy hình ảnh ấy quá mức đáng yêu rồi. Có lẽ bởi vì hình tượng của Đường Cảnh Đồng trong mắt cậu luôn là một người nghiêm túc đứng đắn, cho nên nghĩ đến chuyện mỗi tối anh đều ôm gấu bông đi ngủ tức khắc sinh ra một loại tương phản hài hước.

Giang Dĩ Trạch mở điện thoại lướt tin tức một chút, tiện tay bấm Follow tài khoản chính thức của tổ sản xuất chương trình lần này. Cậu phát hiện các bài đăng của họ đều thu về lượng tương tác rất lớn, hiển nhiên có rất nhiều người quan tâm đến chương trình thực tế này, mà chủ đề thảo luận dã ngoại sinh tồn cũng chễm chệ nằm trên bảng hotsearch.

Tuy rằng bọn họ còn chưa chính thức phát sóng nhưng sau khi tổ sản xuất livestream quá trình các khách mời tới địa điểm tập trung thì đã thu hút rất nhiều sự chú ý của fan.

Đương nhiên đây chỉ mới là trailer mở màn, vậy mà rất nhiều người đã phấn khích chờ mong, bởi vì dàn khách mời mùa này đều là các ngôi sao có độ phổ biến cao.

Đặc biệt là Đường Cảnh Đồng, trước kia anh hầu như không bao giờ nhận lời tham gia các chương trình thực tế như vậy, cho nên lần này fan Đường Đường bùng nổ vì kích động.

Giang Dĩ Trạch nhìn lại danh sách khách mời, sau đó nắn nắn các khớp ngón tay nghĩ thầm, bản thân mình chỉ là một ngôi sao mờ nhạt đứng giữa đám người nổi tiếng này, cũng may vẫn có một số fan trung thành ủng hộ cậu với tư cách streamer ẩm thực.

Lướt hết bài đăng của tổ sản xuất, bài nào cũng đều có thể tìm ra một vài bình luận ủng hộ Giang Dĩ Trạch, mỗi lần bắt gặp những bình luận này cậu đều rất cảm động.

edit bihyuner. beta jinhua259

Giang Dĩ Trạch cuối cùng lướt tới một video khá thú vị, chính là cảnh cậu xuống bếp nấu súp giải rượu được nhân viên công tác quay lại. Đoạn video này rất chân thực, chỉ biên tập đơn giản rồi đăng lên cùng lúc với các đoạn video của các khách mời khác.

Phía dưới có rất nhiều fan từ phòng livestream của cậu vào tương tác.

- Huhuhu chỉ là nấu súp giải rượu thôi mà, Giang Giang làm ra sao nhìn ngon thế, tôi vậy mà đói bụng luôn!

- Đói bụng + 1, tôi nghe nói Giang Dĩ Trạch là streamer nấu nướng cho nên kỹ năng bếp núc không phải dạng vừa đâu.

- Tôi có một niềm tin mãnh liệt, chương trình thực tế lần này cậu ấy sẽ cực kỳ nổi bật cho mà xem.

- Lầu trên: rốt cuộc có hiểu dã ngoại sinh tồn là gì không vậy? Đến lúc đó phải bổ củi nhóm bếp để nấu ăn đó, không có nồi niêu bếp ga sẵn như ở nhà đâu!

- Tôi chỉ biết một điều, Trạch bảo của chúng tôi là một đầu bếp cừ khôi, chỉ nấu súp giải rượu thôi mà cũng thành mỹ thực được, tuy rằng tôi không say rượu nhưng vẫn muốn nếm thử món kia.

- Đừng nghiêm khắc với bản thân quá, kỳ thật không uống rượu cũng có thể ăn súp giải rượu mà, tôi vừa bắt ông nhà tôi xuống bếp nấu rồi, kakaka...

...

Giang Dĩ Trạch lướt bình luận một lúc thì phát hiện ra rất nhiều người đã thay đổi cái nhìn về cậu. Lúc này phía sau truyền tới tiếng mở cửa, cậu buông di động nhìn về hướng WC, Đường Cảnh Đồng tắm rửa sạch sẽ xong mặc một thân áo ngủ bước ra.

Đồ ngủ của anh là loại dài tay màu xanh nhạt, cúc áo được cách điệu, kiểu dáng rộng rãi thoải mái, chất liệu bằng lụa tơ tằm nhẵn mịn. Màu xanh nhạt của áo thiên về sắc trầm, thoạt nhìn có chút “quê” nhưng lại rất phù hợp với khí chất của Đường Cảnh Đồng, người này lớn lên đẹp trai như vậy mặc gì chẳng đẹp.

“Đang xem gì vậy?”

Đường Cảnh Đồng thấy Giang Dĩ Trạch vừa rồi lướt điện thoại rất thích thú bèn đến gần tò mò hỏi một câu.

“Xem mấy bài đăng của tổ sản xuất.”

Tóc của tiểu thiếu gia đã khô hoàn toàn, cậu nhàn nhã ngồi dựa lưng lên đầu giường, tiếp tục cầm điện thoại lên nhìn, thấy đã 9h tối.

Không sớm không muộn, còn chưa đến giờ ngủ nhưng cũng nên đi nghỉ sớm một chút.

Giang Dĩ Trạch hơi căng thẳng. Cậu không phải thẳng nam, lại là lần đầu tiên ngủ chung giường với một người đàn ông khác cho nên trong lòng có chút kỳ quái. Tuy rằng giường khá rộng, hai người nằm hai bên có lẽ sẽ không tiếp xúc quá thân mật.

“Mấy bài đăng có gì thú vị không?”

“Không có gì, chỉ là mấy tin tức vụn vặt mà thôi, xem giải trí.”

“Ừm.”

Đường Cảnh Đồng gật đầu đứng bên cạnh nhìn Giang Dĩ Trạch. Anh có chút chần chừ không dám trèo lên giường bởi vì lúc này anh mới ý thức được rằng, đêm nay anh sẽ ngủ cùng Giang Dĩ Trạch trên một chiếc giường.

Vẻ mặt ảnh đế có chút khó nói, trước kia đi quay ngoại cảnh điều kiện sinh hoạt khá thiếu thốn, cũng có lúc anh phải ngủ chung giường với Cao Thừa Bỉnh, nhưng mà cảm giác lần này không giống.

Hiện giờ tưởng tượng đến việc được ngủ cùng Giang Dĩ Trạch, trong lòng Đường Cảnh Đồng kích động vô cùng, cảm giác khó nói nên lời khiến anh cứ đứng chôn chân tại chỗ không biết nên làm gì tiếp theo.

“Không đi ngủ sao?”

Đường Cảnh Đồng cứ ngơ ngác đứng dưới đất, Giang Dĩ Trạch quay sang nhìn anh khó hiểu.

truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé

Thấy cậu chủ động mời mình đi ngủ, Đường Cảnh Đồng tìm được một tia dũng khí, hơi chống tay lên giường cẩn thận hỏi lại: “Vậy tôi leo lên nhé?”

“Bọn họ đã phân phòng rồi, anh không lên giường ngủ chẳng lẽ muốn ra ngủ ngoài hành lang?”

Giang Dĩ Trạch ôm điện thoại đưa mắt liếc ảnh đế, nhìn biểu tình rụt rè của anh cậu có chút dở khóc dở cười.

Cái giường quả thực rất rộng, vỏ chăn ga giường đều là màu trắng, Giang Dĩ Trạch nửa nằm nửa ngồi ở vị trí sát ổ cắm để sạc điện thoại, nửa người dưới được chăn bông phủ lên, cậu ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng.

Đường Cảnh Đồng leo lên giường từ phía đối diện, anh cởi dép lê, xốc chăn lên sau đó ngồi vào đúng vị trí, động tác đắp chăn có chút thận trọng, hai người nằm cách nhau khá xa.

Giang Dĩ Trạch vốn cũng đang căng thẳng, thế nhưng quay đầu nhìn thái độ của Đường Cảnh Đồng cậu lại thấy hơi buồn cười.

Bởi vì trông anh còn căng thẳng hơn cả cậu, thậm chí còn có chút sợ sệt.

Đường Cảnh Đồng không có thói quen chơi điện thoại di động trước khi đi ngủ vì vậy anh cứng nhắc nằm xuống kéo chăn lên cao, không quên đặt con gấu bông ngồi ngay ngắn bên cạnh gối đầu, Giang Dĩ Trạch chỉ cần nhấc tay là có thể đụng tới.

Tiểu thiếu gia nghiêng đầu nhìn thoáng qua món đồ chơi của ảnh đế, hơi có chút ngạc nhiên. Cậu vốn tưởng đối phương sẽ ôm Teddy đi ngủ, không ngờ anh lại đặt nó ngồi canh gác như vậy.

Giang Dĩ Trạch nhìn con gấu bông một lúc, sự hiếu kỳ dâng lên, cậu nhịn không được bèn hỏi: “Tiền bối, món đồ này là ai tặng cho anh vậy?”

Giang Dĩ Trạch mơ hồ nhận ra, chú gấu thoạt nhìn cũ kỹ này nhất định là một món đồ chứa đựng kỷ niệm khó quên nào đó của Đường Cảnh Đồng, cậu thực sự muốn nghe anh trải lòng.

Đường Cảnh Đồng hơi trầm ngâm, anh chưa từng kể với ai câu chuyện về chú gấu bông này. Nhưng người nằm bên lại là Giang Dĩ Trạch, ảnh đế bỗng dưng rất muốn tâm sự với cậu.

“Hồi nhỏ lúc còn ở cô nhi viện, có một đôi vợ chồng đến nhận con nuôi. Bọn họ rất yêu quý tôi, buổi chiều hôm đó còn đưa tôi đi công viên trò chơi, con gấu này là món quà mà hai bác mua tặng tôi ở quầy lưu niệm.”

Nghe đến đây Giang Dĩ Trạch không khỏi ngẩn người, bởi vì cậu không ngờ đối phương còn có cha mẹ nuôi.

“Em không cần thấy khó hiểu, lúc ấy bọn họ quyết định không đón tôi về nhà. Mặc dù rất quý tôi thế nhưng có thể là vì tính cách tôi quá lãnh đạm, không thích nói chuyện, lại không hay cười nên hai bác ấy đã không chọn tôi. Họ muốn một đứa trẻ vui tươi hoạt bát giúp cho không khí gia đình bớt cô quạnh, bởi vậy tôi rất không phù hợp.”

Đường Cảnh Đồng tiếp tục giải thích.

Giang Dĩ Trạch mở to mắt nghe anh trần thuật lại, kỳ thật cậu thấy Đường Cảnh Đồng hiện giờ và Đường Cảnh Đồng ngày đó cũng có lẽ cũng không khác nhau là bao, đều là kiểu người trầm mặc ít lời. Chỉ khi đối diện với người quen anh mới có thể nói nhiều hơn vài câu, như hiện tại, Giang Dĩ Trạch nhận thấy so với lúc mới quen cậu, anh đã thay đổi rất nhiều, đã có thể chia sẻ nhiều hơn, tâm sự thật lòng hơn.

“Nhưng mà chắc là lúc đấy anh cũng rất thích hai bác kia nên mới quý trọng món quà này đến vậy đúng không, thậm chí cất giữ đến tận bây giờ?” Giang Dĩ Trạch phỏng đoán.

“Ừm, thực ra cũng không hoàn toàn như vậy.”

Đường Cảnh Đồng lắc đầu.

“Chỉ là hồi ấy ở cô nhi viện chẳng có món đồ chơi nào, con gấu này làm bạn với tôi suốt những năm tháng ở đó. Mỗi tối khi đi ngủ tôi thích đặt nó bên cạnh gối đầu, dần dần hình thành thói quen cho đến bây giờ. Thế nên hiện tại nếu không có nó ngồi bên đầu thì rất khó ngủ.”

“Ừm.” Giang Dĩ Trạch gật đầu.

edit bihyuner. beta jinhua259

Không nghĩ đến câu chuyện về chú gấu này lại đơn giản đến thế, cậu có chút tiếc nuối vì không được nhìn Đường Cảnh Đồng ôm gấu bông đi ngủ, còn tưởng rằng anh có ký ức khó quên hoặc là một thói quen khó bỏ nào đó nữa chứ.

Đường Cảnh Đồng cũng là lần đầu tiên kể câu chuyện này cho người khác nghe, kỳ thật cũng không phải kỷ niệm sâu sắc gì nên anh cũng không có ý định chia sẻ với người lạ.

Kể xong chuyện xưa, Đường Cảnh Đồng nhắm mắt, cố gắng phớt lờ cảm giác hồi hộp vì nằm cạnh crush để có thể tịnh tâm đi vào giấc ngủ đêm nay.

Giang Dĩ Trạch thấy Đường Cảnh Đồng nhắm mắt, cậu tưởng anh buồn ngủ cho nên rất lịch sự khóa điện thoại, với tay tắt đèn chụp trên bàn. Phút chốc căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn một ngọn đèn ngủ lờ mờ phát sáng cách đó không xa. Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng nằm xuống kéo chăn lên.

Hai người đương nhiên chỉ nằm nhắm mắt, có thể bởi vì căng thẳng, cũng có thể bởi vì chưa tới giờ ngủ cho nên cứ yên lặng lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.

“Tiền bối, anh ngủ chưa?”

Một lúc lâu sau Giang Dĩ Trạch bỗng nhiên xoay người nằm nghiêng, nhìn Đường Cảnh Đồng bên cạnh hỏi.

“Chưa.”

Đường Cảnh Đồng vốn đang nằm ngửa, nghe thấy tiếng thì thầm bèn quay đầu nhìn sang, vừa vặn đối diện cặp mắt đen láy của tiểu thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.