Editor: demcodon
Chung Dịch: "...?"
Cậu cúi đầu liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm đặt trên ghế đệm, lại ngẩng đầu nhìn Trì Quân nhìn ngoài cửa sổ nhưng thật ra khóe môi hơi cong lên.
Tâm tình của Trì tổng nhỏ không tệ nha! Chung Dịch nghĩ như vậy, vì thế tâm trạng hơi tối tăm bởi vì mưa phùn liên tục bỗng chốc xóa tan.
Cậu nhìn sang chỗ khác và nhìn vào gương chiếu hậu. Người tài xế đang tập trung lái xe, dường như hoàn toàn không có để ý đến động tĩnh ở hàng ghế phía sau. Đối với chú Vương này, Chung Dịch cũng biết được nhiều thông tin nhất là: Người này vốn dĩ là người của bà Tùng Lan. Trong nửa năm qua, Trì Quân về Thượng Hải tạm thời chưa thuê được tài xế thích hợp - phải kín miệng, trung thành tuyệt đối, không dễ bị xúi giục. Có bao nhiêu kế hạch quan trọng đều phải thảo luận trên xe.
Trong giới có người nói đùa rằng người kiếm được nhiều tiền nhất trong một công ty tất nhiên là ông chủ. Ngoài ra, có lẽ là tài xế gắn bó lâu nhất với ông chủ. Tài xế nghe ông chủ nói muốn mua lô đất nào, đầu tư vào công ty nào thì làm theo. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng có thể tích góp được rất nhiều tiền.
Dù như thế nào, lúc đó Tùng Lan chủ động gọi điện thoại cho con trai, hỏi Trì Quân có muốn người đã gắn bó với mình mười mấy năm không.
Trì Quân suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng gật đầu.
Đối với việc này, Chung Dịch hiểu được là: Bây giờ, khoảng cách ngày mà Tùng Lan chuyển nhượng hoàn toàn cổ phần của bà nội Trì Quân để lại cho Trì Quân ngày càng gần. Vì vậy hai mẹ con cần có một số hành động khác để củng cố 'liên minh' giữa hai người.
Sống chung với nhau như vậy rất mệt.
Nhưng chắc chắn rằng Trì Quân đã quen với điều đó. Hắn nói với Chung Dịch: "Mẹ em... là người từng trải, người bên cạnh bà đến rồi đi. Vốn dĩ chỉ là vui chơi với bọn họ. Nếu có ai tỏ ra ý muốn bày mưu tính kế thêm thì mẹ em sẽ đá người đó đi và đi tìm người mới." Trong giới vui chơi này có rất nhiều người đàn ông ăn cơm thanh xuân. Mặc kệ nói thế nào, Tùng Lan đều là 'kim chủ' rất tốt. Bà không có sở thích gì đặc biệt. Mặc dù đã ngoài 40 tuổi, nhưng chăm sóc cẩn thận nên vẫn giữ được vẻ ngoài như thuở mới ngoài 30. Khó xử duy nhất ở chỗ yêu cầu khá cao với đối tượng ở bên cạnh: phải thức thời, hiểu chuyện, biết được khi nào nên làm gì và nên nói gì, không được tự cho là đúng.
Trì Quân suy nghĩ: "Trong thời gian ngắn, tình hình này sẽ không thay đổi." Dù sao đã hơn 10-20 năm qua, Tùng Lan cũng đã quen với cách sống kiểu này. Trong ngàn bụi hoa, phiến lá chẳng đụng người.
Nhưng lời này cũng coi như chứng minh suy nghĩ của Chung Dịch. Cậu khó giải thích được nghĩ: Nói như vậy, người gắn bó lâu nhất bên cạnh Tùng Lan ngược lại là người tài xế này?
Sau này, khi nhìn lại người tài xế này Chung Dịch nhìn thật kỹ hơn.
Giống như lúc này, cậu chậm rãi thả lỏng các ngón tay của Trì Quân đã bị siết chặt trước đó. Sau đó xoa bóp ngón tay và lòng bàn tay của Trì Quân. Cơ thể của Trì tổng nhỏ phát triển rất tốt, ngón tay thon dài, vân tay tinh tế, thân hình cân đối. Sau khi xoa từng ngón tay qua, lòng bàn tay của Trì Quân dường như hơi nóng lên, lén lút muốn rút về. Nhưng cố tình lại bị Chung Dịch siết chặt không có cách nào.
Khi đầu ngón tay của Chung Dịch chạm vào cổ tay thì cuối cùng Trì Quân cũng có hành động thực tế. Hắn bỗng nhiên trở tay, đè bàn tay đang làm loạn của Chung Dịch dưới lòng bàn tay mình.
Chung Dịch mỉm cười và nghiêng đầu nhìn Trì Quân.
Trì Quân giữ bầu không khí bình tĩnh và nói: "Đừng quậy."
Chung Dịch thản nhiên nói: "Anh quậy ở chỗ nào?" Trông rất ngây thơ và vô tội, giống như Trì tổng nhỏ cố tình gây chuyện.
Trì Quân nhìn cậu híp mắt một cái, cũng không nói gì. Hắn chậm rãi rút tay về đặt ở trên chân mình. Vẫn là mười ngón tay đan nhau, nhưng lần này tầm mắt của Chung Dịch rơi xuống nhìn thấy ngón cái tay trái của Trì Quân đang nhẹ nhàng gãi vào bàn tay phải mình vừa mới xoa nắn.
Chung Dịch nhếch môi và yên lặng ngồi về chỗ cũ.
Trì tổng nhỏ luôn là... không biết ghi nhớ.
Tất nhiên, khả năng cao là cố ý. Có thể là vì 'trả thù' khoảng thời gian hai người mới vừa bắt đầu hẹn hò. Chung Dịch chọc cho cả người hắn nổi lửa nhưng cố tình lại dáng vẻ đứng đắn không làm gì. Đến bây giờ Chung Dịch vẫn nhớ rõ, Trì Quân ngồi ở trên bàn vừa hôn mình vừa cười khẽ. Tiếng cười kia giống như một cái móc nhỏ, vừa giống như lông chim nhẹ nhàng rung động lòng người, bay bổng ở trong lòng Chung Dịch.
Nói tóm lại, sau khi bọn họ đã thật sự có tiếp xúc đáng