Editor: demcodon
Trong lòng Trì Dung biết nguyện vọng của mình nhìn như đơn giản. Nhưng với mối quan hệ bây giờ giữa con trai và con gái của ông thì định mệnh không có cách nào thực hiện được với Bắc Dương và Nam Tang. Ông không thể làm gì khác hơn là ký thác với đời cháu.
Cũng may Tiểu Quân và Dao Dao có quan hệ tốt. Không nói hoà thuận nhưng ít nhất lúc ngồi chung một chỗ có thể yên tâm nói chuyện, trong lời nói không mang theo sự sắc bén.
Dưới tiền lệ của con trai và con gái, Trì Dung đặt tiêu chuẩn xuống cực thấp. Chỉ thỉnh thoảng mới tự an ủi mình: Ít nhất hai đứa con không có hoàn toàn quay lưng lại với nhau. Chỉ là tranh chấp trên sự nghiệp, không bao dung cho nhau.
Nhưng trở lại căn nhà cũ nơi bọn nó đã lớn lên, vẫn có thể yên ổn mà ngồi chung một bàn, nói mấy câu và nhớ lại quá khứ.
- -- ---
Sau bữa tối, quản gia thu xếp bàn cờ và khay trà nước trước cửa sổ sát đất trong phòng khách. Trời đã tối hẳn, nhưng mưa phùn vẫn còn nhỏ giọt, mây mù dày đặc trên bầu trời, không có đầy sao ban đêm.
Quản gia biết Trì Quân không thể uống trà sau buổi trưa nên làm đồ uống khác cho cậu. Ông ta còn nói đùa với Chung Dịch: "Trước khi cậu Quân thành niên đã đến đây ở, ông chủ đều cho cậu ấy uống sữa tươi, muốn cho cậu Quân phát triển thêm chiều cao." Nhưng khi đó, Trì Quân sẽ giả vờ phản đối và thở dài nói mình đã hơn 1m8, còn muốn phát triển chiều cao thêm bao nhiêu nữa.
Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cầm ly uống hết.
Đáng tiếc Trì Quân uống cũng không nhiều lắm. Sau đó thi đại học và đến Bắc Kinh, trong mấy năm đó chỉ có ở bên này mấy ngày ăn tết. Một năm trước ông ta kiểm tra kho hàng thấy trong nhà còn rất nhiều sữa bột và các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho thanh thiếu niên, quản gia đột nhiên nhận ra: Cậu Quân thật sự đã trưởng thành rồi.
Sau đó, trong nhà làm tổng vệ sinh, quản gia gặp khó khăn khi nhìn hàng tồn kho. Nếu không được giải quyết thì sẽ hết hạn sử dụng. Nhưng cậu Quân thì đang ở xa, cô Dao càng là 'bận việc không có thời gian'.
Ông ta không muốn làm phiền ông chủ bằng mấy việc vặt vãnh như vậy. Vì vậy suy nghĩ một lát kêu người đến đây chia những đồ tồn kho này cho những người giúp việc trong nhà cũ, coi như trợ cấp. Chúng đều là những thương hiệu tốt, không đến mức lãng phí.
Ông ta suy xét rất thích đáng, nhưng sau khi ông chủ về hưu luôn thích thỉnh thoảng đi lại trong và ngoài nhà. Ông ta rõ ràng đặc biệt tránh né thời gian tản bộ trước đó nhưng vẫn bị bắt gặp.
Lúc đó quản gia bình tĩnh mà giải thích một hồi, mặt không thay đổi.
Ông chủ nhìn từng thùng đồ mà thở dài, không nói lời nào, chậm rãi rời đi.
Loại chuyện này cũng không cần thiết phải nói cho cậu Quân biết.
Lúc này, Chung Dịch cong môi, tưởng tượng dáng vẻ Trì Quân cầm ly sữa uống, khóe môi dính một vòng râu trắng. Lúc này hôn hắn, có lẽ sẽ cảm thấy rất ngọt, mang theo vị sữa.
Quản gia lại hỏi: "Cậu Chung, cậu thích uống gì vậy?"
Trì Quân ở một bên nói xen vào: "Cậu ấy muốn nước mật ong. Nhà có chanh không? Nếu có thì cho thêm một lát vào."
Quản gia: "Cái này phải đến nhà bếp xem thử." Ông ta hơi bất ngờ. Vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc Chung Dịch muốn rượu. Thậm chí trong lòng còn kiểm tra rượu đắt tiền người khác gửi tặng trước lúc tết.
Trì Quân nghiêng đầu, cầm quân cờ trong tay, cười nói: "Cậu Chung thích uống ngọt."
Lúc trước khi dẫn Chung Dịch đến có rất ít thời gian rãnh rỗi như vậy. Bọn họ thường xuyên đến và đi rất vội vàng. Nếu là buổi chiều sẽ nhớ đến chuyện của công ty, cùng đọc sách và xem kịch với ông nội một chút, buổi tối rời đi. Nếu như đến trễ thì ở lại ăn cơm tối. Sau đó ông nội đã muốn nghỉ ngơi. Chờ sáng hôm sau, Trì Quân ngược lại có thể uống trà chung, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Trì Quân thu lại suy nghĩ của mình và nghĩ: Ít nhất nói rõ trong khoảng thời gian này tinh thần của ông nội rất tốt.
Quản gia nhìn Trì Quân rồi lại nhìn Chung Dịch. Cuối cùng cười nói: "Như vậy rất tốt. Chú nghe nói những người trẻ tuổi như hai cháu lúc nào đi làm cũng thích uống cà phê. Quá hại dạ dày Vẫn là uống nước giống cậu Chung mới tốt, sẽ tốt cho sức khỏe."
Chung Dịch khẽ gật đầu, thấy quản gia rời đi nói là đi chuẩn bị.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong góc yên lặng này chỉ còn hai ông cháu nhà họ Trì, cộng với Chung Dịch.
Hai ông cháu chơi cờ. Chung Dịch chỉ là hiểu sơ quy tắc, có thể nhìn ra xu thế trên bàn cờ nhưng không thể nói là thành thạo. Nhìn như vậy một lát, rất nhanh không biết được mỗi bước đi hai người suy tính những gì.
Trong lúc vô tình, tầm mắt của cậu dời khỏi bàn cờ. Nhưng cảnh hiện tại dưới mí mắt của Trì Dung, nếu như nhìn thẳng Trì Quân khó tránh khỏi sẽ làm cho ông Trì cảm thấy được kỳ quái... Vốn dĩ Trì Dung đang chú ý đến cậu.
Chung Dịch khắc chế mà chuyển ánh mắt của mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn trong phòng rất ấm, là màu vàng mờ nhạt. Cũng giống như ánh nắng vàng dịu dàng ban mai đầu tiên.
Nó chiếu lên hai ông cháu trong phòng, cũng rọi sáng bóng cây chuối tây ngoài cửa sổ. Những hạt mưa lăn dài trên cây chuối tây, nhiều hạt mưa nhỏ thành một vũng nước đọng lại trên bề mặt những chiếc lá xanh ướt át. Lại nhiều thêm nữa bọt nước lăn xuống từ những tàu lá nghiêng thật lớn.
Có