Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 57: Chương 57: Trì Quân




Editor: demcodon

Trì Quân đã kể cho Chung Dịch về cuộc đối thoại của mình và Trương Tiếu Hầu.

Ở Thịnh Nguyên, Trì Quân từ trước đến nay đều mặc vest và thắt cà vạt để hòa nhập vào nơi làm việc. Cổ áo sơ mi che đi mọi dấu vết. Nhưng ở trường học, những gì Trương Tiếu Hầu có thể nhìn thấy thì người khác cũng có thể nhìn thấy.

Chung Dịch không thể giải thích được, như thể báu vật của mình bị người khác để ở trong mắt.

Chỉ là suy nghĩ theo cách khác, người khác chỉ có thể nhìn nhưng không thể có được. Đời trước và đời này có rất nhiều người có thiện cảm với Trì Quân. Nếu như một dấu vết có thể xua tan suy nghĩ của những người này cũng là một chuyện tốt.

Chung Dịch nhìn rất thoáng với chuyện 'bạn trai mình bị những người khác nhớ thương' như vậy. Nếu điều này là sự thật thì chỉ có thể chứng tỏ bản thân Trì Quân ưu tú. Mà chỉ có mình mới có thể hôn Trì Quân, có thể ôm eo hắn và cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay. Lòng hiếu thắng của Trì Quân đã đóng một vai trò quan trọng. Hắn sẽ giành quyền kiểm soát khi hôn môi Chung Dịch. Nhưng Chung Dịch luôn gian lận, đến bây giờ Trì Quân vẫn chưa phát hiện.

Cậu chỉ cần nhẹ nhàng vuốt eo Trì Quân một chút thì Trì Quân đã không kiềm chế được run rẩy.

Rất đáng yêu. Rất thích hợp bị người bắt nạt và nuốt vào bụng.

Mà bản thân Trì Quân cũng chưa nhận ra điều này.

Giống như một con báo lười biếng trên đồng cỏ, ngáp một cái và vẫy đuôi. Cũng không biết mình đã bị kẻ săn mồi càng hung dữ và có vẻ ngoài mê hoặc nhìn chằm chằm.

Trước mặt Chung Dịch, Trì Quân tổng kết: “... Cho nên, sau khi ăn cơm với Con Khỉ xong tớ vẫn luôn suy nghĩ về lý do tại sao trong hai ngày nay.”

Hắn nói: “Tại sao là cậu chứ?”

Chung Dịch đã suy nghĩ rất nhiều trong lòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra quá nhiều. Điều này đã trở thành bản năng của cậu.

Cậu ngồi ở chỗ đó, khuỷu tay đặt trên hai đùi, mười ngón giao nhau nghe Trì Quân nói chuyện. Lắng nghe tâm sự hơi muộn màng nhưng không kém phần thú vị này.

Vào buổi tối mà hai người xác định mối quan hệ, từng câu từng chữ của Trì Quân quá mịt mờ. Đến bây giờ mới coi như chậm rãi rơi xuống và dừng ở trong lòng Chung Dịch.

Trì Quân: “Cậu là gặp phải một người đặc biệt như tớ.” Hắn chưa bao giờ keo kiệt thừa nhận điều này: “Lúc trước tớ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một người như cậu ở trường đại học.” Còn là hắn nói ở trước mặt Trương Tiếu Hầu, có nhiều người tham vọng nhưng không có nhiều người có năng lực tương xứng với hắn. Hắn vẫn nhớ lúc mình tham gia cuộc thi Mô phỏng nhà đầu tư gặp được Lý Trị Xương, mà Lý Trị Xương chính là một hình mẫu của sự 'đức không xứng chức'.

“Tớ hơi ngưỡng mộ.” Trì Quân nói: “Rất bình thường, bản chất con người, ít ai có thể ngoại lệ.”

Sau khi phát hiện ra chỗ xuất sắc của Chung Dịch, hắn rất tự nhiên muốn tiếp xúc với Chung Dịch nhiều hơn.

Trì Quân: “Nhưng sau đó... tớ thật lòng muốn cậu và tớ về Thượng Hải, về Thịnh Nguyên bên đó. Tớ hy vọng chúng ta 'ở bên nhau'.” Hắn ra dấu ngoặc kép: “Thời gian có thể còn lâu hơn. Nói chuyện với Con Khỉ là một khía cạnh trong đó. Tớ thật sự không muốn dành thời gian và sức lực để tìm kiếm một người hợp tác mới. Nhưng cậu ấy nhắc nhở tớ, tớ cũng không phải tất cả mọi người có thể chấp nhận.”

“Cho nên...” Trì Quân lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: “Tại sao là cậu chứ?”

Hai người ngồi đối diện. Bọn họ cùng nghĩ đến gió mùa hạ, nghĩ đến những ngôi sau trên bầu trời đêm và đèn neon kéo dài về phía cuối tầm mắt.

Trì Quân: “... Nhưng trong lúc vô tình chúng ta nói là 'bạn bè'. Nhưng cách ở chung đã vượt qua chừng mực của bạn bè.”

“Tớ đã quen, đã quen ở bên cạnh cậu và đã quen thân thiết với cậu. Nếu như buổi tối hôm đó...” Đó là lúc tình hình của cậu hắn không rõ, hắn đang hút thuốc trên ban công: “Là Con Khỉ hoặc là những người khác, bọn họ cũng sẽ không xử lý như cậu ngươi vậy. Nhưng vào thời điểm đó, tình trạng của tớ thật sự tồi tệ. Nếu thật sự ở bên bọn họ, tớ có lẽ sẽ khui hai lon bia uống với bọn họ để giải sầu. Một số điều ngược lại khó nói với những người ở trong giới hạn 'bạn bè'.”

Trì Quân: “Nhưng còn cậu, cậu đã đạp lên giới hạn này.” Khi hai người -- không, Trì Quân sửa lại, là chính hắn thậm chí không có phát hiện: “Một ly nước chanh đã làm cho tớ cảm thấy thật sự quá tốt, quá tốt rồi.”

“Mặc dù lúc đó vẫn còn lo lắng cho cậu.” Hắn nói: “Nhưng một lúc sau, tớ vẫn hy vọng trời có thể sáng chậm một chút.”

Chung Dịch nói: “Nghe có vẻ như tớ đang lợi dụng lúc người gặp khó khăn vậy?”

Trì Quân mỉm cười, trên má lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ nói: “Làm gì có.”

Hắn còn nói tiếp: “Nhưng tình cảm cần đòi hỏi phải đúng thời gian và đúng chỗ để đâm rễ nẩy mầm.”

“Có tình yêu lâu ngày sinh tình. Nhưng cho dù là như vậy nó vẫn 'nhất thời kích động' để đánh vỡ giới hạn giữa hai người.”

“Ngày hôm đó tớ đồng ý với cậu là 'nhất thời kích động' sao?” Trì Quân nói: “Có lẽ là có. Nếu như không phải tớ hỏi ra câu hỏi kia thì cậu còn muốn giấu phải không? Năm rộng tháng dài, quan hệ cũng sẽ phai nhạt. Đến lúc đó, cho dù có kích động cũng không kích động nổi.”

Trì Quân nhìn Chung Dịch bỗng nhiên cong môi: “Nhưng, lúc đó có phải cậu càng hy vọng như vậy không?”

Chung Dịch mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây là một lời bộc bạch rất êm.

Trên thực tế, khi Trì Quân nói đến một nửa thì Chung Dịch cũng rất muốn, thật sự rất muốn đến gần hắn hơn.

Đợi đến khi Trì Quân dứt lời, cậu rốt cuộc thực hiện suy nghĩ của mình. Cậu bước đến bên cạnh Trì Quân kéo người đứng dậy, để cho Trì Quân ngồi trên bàn. Trì Quân vẫn luôn cười, rất phối hợp. Bầu không khí như vậy thực sự quá tốt, rất thích hợp xảy ra càng nhiều chuyện hơn. Hai người ngầm hiểu ý nhưng không có sự chuẩn bị hoàn hảo nên cuối cùng vẫn cắt đứt.

Trì Quân đặt tay lên gáy của Chung Dịch, bóp gáy Chung Dịch giống như lúc trước Chung Dịch đã xoa gáy mình vậy.

Lúc đầu, cơ thể của Chung Dịch trở nên căng cứng khi bị chạm vào điểm yếu như vậy. Nhưng cậu rất vui sướng nhận ra: Đó là Trì Quân.

Vì thế thả lỏng lại, chỉ ấn gáy của Trì Quân, hôn anh sâu hơn.

Quần áo bị vò thành đống lộn xộn vứt xuống đất, hoặc là treo lỏng lẻo trên mắt cá chân.

Hai cái trán chạm vào nhau, Trì Quân bỗng nhiên nói: “Chung Dịch.”

Chung Dịch thấp giọng 'ừh' một tiếng, giọng trầm và khàn.

Trì Quân nói: “Chúng ta...”

Chung Dịch hôn hắn một cái.

Trì Quân 'a' một tiếng kết thúc những lời kế tiếp: “Làm đi.”

Chung Dịch dừng lại.

Khi Trì Quân nói chuyện hơi thở phả vào môi Chung Dịch.

Hắn nói: “Yêu cậu. Trước đây vẫn không cảm giác được. Nhưng bây giờ...”

Trì Quân cười khẽ mới tiếp tục nói: “Thật khó chịu khi phải chịu đựng trước mặt cậu.”

Hắn hỏi Chung Dịch: “Còn cậu?”

Yết hầu của Chung Dịch lăn một vòng nói: “Được.”

--- ---

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. Trước khi gió đông thổi qua, Chung Dịch nhận được một cuộc điện thoại.

Giọng điệu của đối phương rất nghiêm trọng hỏi: “Cậu là Chung Dịch phải không?”

“Đúng vậy.” Động tác Chung Dịch cầm điện thoại hơi căng thẳng, trong đầu xoay quanh rất nhiều chuyện lớn nhỏ. Ban đầu cậu cảm thấy đây là vấn đề công việc. Nhưng những lời tiếp theo mà người ở đầu bên kia điện thoại thốt ra đã xua tan suy nghĩ.

“Đây là văn phòng quận Xích Phổ, Thượng Hải.” Đối phương nói: “Ba của cậu là Chung Văn Đống đã qua đời tuần trước.”

Chung Dịch dừng lại.

Người ở đồn cảnh sát cho biết: “Một tuần sau, có người hàng xóm gọi điện báo cảnh sát mới phát hiện thi thể của ông Chung Văn Đống. Hiện tại thi thể được cất giữ trong nhà tang lễ ở quận Xích Phổ.”

Chung Dịch chậm rãi nhắm mắt lại.

Người ở đồn cảnh sát nói: “Xin nén đau buồn.”

Cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, người cảnh sát dường như đã từng trải qua những tình huống tương tự. Lúc này săn sóc mà để lại một khoảng thời gian trống.

Nhưng Chung Dịch nghĩ sẽ không bao giờ có một người nghe được những tin tức như vậy với tâm trạng như mình. Một lúc sau, cậu nói: “Cảm ơn.”

Chung Dịch: “... Tôi sẽ trở về xử lý công việc tiếp theo sớm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.