Editor: demcodon
Đầu tháng 11, sắc thu tiêu điều.
Chung Dịch nộp đơn lên trường học để hoãn lại kỳ thi, và xin nghỉ phép ở Thịnh Nguyên.
Lúc đầu Tần Lâu nhìn thấy giấy xin nghỉ phép cảm thấy Chung Dịch đang cố gắng 'tránh bị nghi ngờ' vì chuyện lần trước, chờ công trường thi công thay đổi lại tiêu chuẩn của Thịnh Nguyên thì cậu mới trở về làm việc. Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Tần Lâu là cảm thấy Chung Dịch sợ rằng không phải không chịu nổi bị vu oan 'uất ức', lại là bạn của Thái tử nên cảm thấy mình có vốn tự phụ.
Người trẻ tuổi lòng dạ cao, có vẻ như rất bình thường. Nhưng không nên.
Y suy nghĩ rất nhiều. Nhưng sau khi xem qua nội dung trên tờ giấy xin phỉ phép mới nhận ra rằng cảm xúc của mình trước đây hoàn toàn không có cơ sở.
Tần Lâu vừa tự xét lại, vừa nói với Chung Dịch: “Nén đau buồn.”
Chung Dịch tiếp nhận, giả bộ hơn buồn bã nói: “Cám ơn quản lý.”
Chuyện trong nhà cậu có sốt ruột cũng không thể tùy tiện chia sẻ với bất kỳ ai. Không biết làm sao chuyện phiếm trong chỗ làm truyền quá nhanh. Đời trước, Chung Dịch đã bị ấn tượng sâu sắc bởi vụ bê bối của giám đốc một công ty đối thủ: Giám đốc đã hơi say ở trên bàn rượu, than thở với một đám nhân viên vừa mới tốt nghiệp về việc dạy dỗ con cái khó khăn. Không biết nói sai câu nào, ngày hôm sau đã bị truyền ra đứa nhỏ đó là con riêng.
Ngay cả sau đó làm sáng tỏ cũng có vẻ rất nhạt và yếu ớt. Vợ của ông giám đốc bị tức giận khóc mấy lần, bản thân mang thai mười tháng lại bị người ta nói là kết tinh của chồng và người thứ ba. Nói với người khác, người khác lại không để ý lắm, cảm thấy bà quan tâm như thế chỉ sợ không phải chính xác có việc này.
Chung Dịch hiểu rất rõ lời nói là thanh kiếm giết người. Bây giờ cậu giả vờ buồn bã một chút trong lúc 'chịu tang'. Dù sao cũng tốt hơn sau này bị nói là lạnh lùng, vô tình. Ba ruột cũng không quan tâm thì sao có thể quan tâm chuyện khác chứ.
Chung Dịch dừng một chút. Cậu nghĩ: Ngược lại lời này cũng không phải hoàn toàn sai. Vấn đề ở chỗ vô hình trung sẽ ảnh hưởng đến một số hợp tác thương mại sau này.
Nghĩ đến đây, Chung Dịch cảm thấy bất lực. Xem đi, cậu suy nghĩ dĩ nhiên là hợp tác sau này.
Cho nên, lời này quả nhiên là đúng.
--- ---
Đối với Tần Lâu, Chung Dịch lựa chọn giả vờ đau buồn. Đối với Trì Quân, cậu lại lựa chọn nói thẳng ra.
Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ, Trì Quân có lẽ đang có kế hoạch gì đó nên số lần trò chuyện với Trì Nam Tang đột nhiên tăng lên. Chung Dịch nhớ rằng trước đây Trì Quân thật sự đã nói qua muốn 'đáp lễ' cho Trì Bắc Dương một chút. Chỉ là hai tháng trôi qua, không biết 'đáp lễ' của Trì Quân đang ấp ủ đến trình độ nào.
Cậu ngồi vào bàn ăn, nhìn về phía Trì Quân đang gọi điện thoại ngoài ban công.
Cũng nghe ra một số hàng khô: Thịnh Nguyên đã lên kế hoạch xây một khu nghỉ dưỡng dưới núi Trường Bạch. Theo lý đây là sự hợp tác giữa Trì Bắc Dương phụ trách bất động sản và Trì Nam Tang phụ trách quản lý khách sạn. Nhưng hai anh em đã tranh chấp từ lâu. Dù cho lợi ích chung là trên hết cũng không đủ để cho Trì Nam Tang hoàn toàn buông xuống khúc mắc.
Cả hai đều muốn loại bỏ nhau làm một mình, nhưng lại không thể buông bỏ có điểm không bỏ hệ thống ban đầu của Thịnh Nguyên có thể giữ chi phí giảm đến mức thấp nhất. Vì vậy họ cãi nhau, trước mặt gọi anh em thân thiết, còn đặc biệt thường xuyên đến trước mặt ông Trì ăn cơm làm ra tiêu tan hiềm khích lúc trước. Trên thực tế, ít nhất bên Trì Nam Tang cũng đã sẵn sàng để cứu nước.
Trì Bắc Dương người tại Thượng Hải, trên danh nghĩa phụ trách rất nhiều việc ở Bắc Kinh. Nhưng trên thực tế, có một số không thể nhúng tay vào.
Vì vậy Trì Nam Tang nghĩ đến Trì Quân. Cả hai đã có một vòng 'đàm phán thân thiện' trong kỳ nghỉ hè, Trì Quân tỏ rõ thái độ của mình. Bây giờ chính là vòng thăm dò và tiếp xúc thứ hai.
Trì Quân phụ trách thuyết phục chi nhánh Bắc Kinh thông qua Trì Bắc Dương, trực tiếp hợp tác với Trì Nam Tang.
Trì Nam Tang phụ trách treo Trì Bắc Dương, ở bên ngoài là không cam lòng với giá cả lòng, muốn Trì Bắc Dương hạ giá thêm một ít. Trên thực tế, đó là kéo dài thời gian. Sau này Bắc Kinh bên này ký hợp đồng với cô thì Trì Bắc Dương đã mất đi một nửa quyền kiểm soát khu nghỉ dưỡng.
Cuộc gọi này rất dài, đến gần 10 giờ Trì Quân mới cúp máy.
Trong khoảng thời gian này, Chung Dịch cảm thấy việc chờ đợi sẽ rất lãng phí. Vì vậy lấy máy tính ra và ngồi vào bàn ăn làm việc.
Trì Quân cũng đến và xoay người. Hắn không đọc nội dung trên màn hình của Chung Dịch, chỉ đặt tay lên vai Chung Dịch từ từ xoa bóp. Chung Dịch khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Trì Quân cùng tay mình mười ngón đan vào nhau, chỉ dùng một bàn tay phải thao tác con chuột và nhấn bàn phím.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trì Quân cầm điện thoại và đứng suy nghĩ ngoài ban công một lát mới xoay người lại nhìn Chung Dịch.
Hắn nói trước: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ hả?” Ở chung lâu ngày, Trì Quân có thể nhìn ra Chung Dịch đang chờ mình nói chuyện điện thoại xong.
Chung Dịch chỉ nói đơn giản: “Ba tớ đã qua đời.”
Con ngươi của Trì Quân co lại, động tác cũng cứng lại. Có lẽ là do thói quen nên hắn nói: “Nén đau buồn...” Nói đến đây thì dừng lại nhìn ra biểu cảm của Chung Dịch không đúng, mới nghĩ đến trước đây Chung Dịch từng nói qua mình và người nhà không hòa thuận, mẹ đã bỏ đi từ lâu.
Hắn dừng một chút hỏi: “Sau đó?”
Chung Dịch chỉ xuống ghế bên cạnh ra hiệu Trì Quân ngồi xuống trước. Sau khi Trì Quân ngồi xuống, cậu mới nói: “Đồn công an gọi điện thoại đến, nói hiện tại ông ấy đang ở nhà tang lễ. Tớ phải trở về xử lý một chút, khoảng hai ngày.”
Trì Quân cẩn thận nhìn cậu. Khi nói đến hai chữ 'xử lý' thì biểu cảm của Chung Dịch rất nhạt. Dù cho hắn thường ngày cũng sẽ đeo mặt nạ không bị thế giới bên ngoài lay động. Trì Quân cũng có thể nhìn ra. Lúc này Chung Dịch thật sự không có nhiều cảm xúc.
Hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Chung Dịch, cậu có muốn kể cho tớ nghe thêm về gia đình của cậu không?”
Đến bây giờ, hầu hết những điều hắn biết được về gia đình của Chung Dịch đều đến từ lần cả lớp đi chơi. Hắn dùng một cách gần như chơi xấu chơi một ván bida với Chung Dịch. Sau đó Chung Dịch đã thua hắn. Bởi vậy, Trì Quân thuận lợi hỏi câu hỏi kia.
Rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới bồi dưỡng ra người như Chung Dịch?
Bây giờ vật đổi sao dời, lại nghĩ đến những chuyện ban đầu Trì Quân cảm thấy hơi xúc động.
Rất nhanh, sự chú ý của hắn lại đặt lên Chung Dịch.
Chung Dịch trả lời: “Tất nhiên có thể.”
Cậu nắm tay Trì Quân bằng cả hai tay. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần. Mười ngón đan vào nhau, trái tim cũng gần nhau.
Chung Dịch chậm rãi nói: “Lúc trước tớ nói với cậu sau khi vào cấp 2, tớ rất ít khi liên lạc với ba. Điều này là sự thật, nhưng tóm tắt rất nhiều chuyện. Cậu còn nhớ trước năm mới, tớ tìm cậu đề cử nhà hàng, nói muốn ăn cơm với giáo viên không?”
Cậu hỏi. Trì Quân gật đầu.
Khi đó, hắn đang ở nhà ông cậu, còn nhờ trợ lý sinh hoạt của mẹ Tùng Lan giúp chọn lựa nhà hàng phù hợp với yêu cầu của Chung Dịch.
Chung Dịch: “Mấy giái viên đó đã giúp đỡ tớ rất nhiều trong suốt tớ học cấp 2. Có thể nói, không có bọn họ thì không có tớ hiện tại.”
Trì Quân hơi nhíu mày, hắn cảm nhận được điều gì đó từ trong lời nói của Chung Dịch.
Chung Dịch: “Khi đó trong kỳ nghỉ đông có lớp học thêm. Cô Ngụy chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp tớ khi đó, cô ấy cũng đã đứng đầu giúp tớ... Cô ấy phát hiện trên người tớ có rất nhiều vết bầm tím.”
Trì Quân ngạc nhiên bật thốt lên: “Sao có thể!” Dừng một chút nói tiếp: “Ba cậu đánh?”
Chung Dịch gật đầu.
Cùng là thù hận 'con trai' của mình, nhưng hành động của Chung Văn Đống và Trì Bắc Dương ngược lại là hai cách khác nhau.
Chung Văn Đống sẽ ra tay đánh Chung Dịch, đánh chết 'con hoang', 'sỉ nhục', 'bằng chứng vợ ngoại tình' trong mắt mình. Trì Bắc Dương thì lại khác. Ông dù sao cũng là 'người cấp bậc cao' nên xem thường thô tục và bạo lực. Ông lựa chọn một cách khác.
Bạo lực lạnh lùng.
Chung Dịch tiếp tục nói: “Khi đó cô Ngụy gọi cho công an. Nhưng công an đến nói đây là chuyện gia đình, bọn họ cũng thật khó xử.”
Trì Quân cau mày.
Chung Dịch: “Khi đó mẹ tớ bỏ nhà đi đã rất nhiều năm.” Cậu dừng một chút và sửa lại: “Không phải 'bỏ nhà' mà không có cách nào chịu đựng được sự bạo hành của ba tớ nên mới trốn đi. Đồng thời, ông bà nội của tớ đã mất từ lâu, bên ông bà ngoại cũng đã cắt đứt liên lạc nhiều năm. Đồn công an liên lạc được, nhưng cuối cùng nói với tớ bọn họ cũng không có cách nào nuôi tớ được. Sau đó, tớ không phù hợp tiêu chuẩn để vào trại trẻ mồ côi, công an không có cách nào xử lý.”
Trì Quân nhíu mày càng sâu.
Chung Dịch: “Cho nên cô Ngụy đề xuất có thể xin chỗ ở cho tớ. Lúc đó còn trong giai đoạn bắt buộc đi học, học phí miễn phí, nhưng phải giao tiền ở. Ngoài ra, sinh hoạt phí cũng phải trả. À, lúc đó trường tớ có học bổng. Trước đó tớ sống đều dựa vào học bổng.”
Trì Quân hiển nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn mím môi nhìn Chung Dịch, trong mắt mang theo rất nhiều cảm xúc.
Chung Dịch động viên mà mỉm cười, nói tiếp: “Lúc đó đây là cách giải quyết tốt nhất, công an cũng đồng ý. Sau đó, tớ sống ở trường học, sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều. Còn các khoản chi tiêu thông thường cũng là cô Ngụy giúp đỡ. Còn có mấy giáo viên khác, mỗi người 200 đồng. Dựa vào số tiền này tớ học xong cấp 2.”
Trì Quân nói: “Phải cám ơn mấy thầy cô thật tốt.” Hắn đã ở trong lòng suy tính đến tài nguyên mình có thể lợi dụng.
Chung Dịch nói: “Ừh, tớ sẽ.” Nói xong tình huống của mình lại nói tiếp: “Trong tình huống như thế, Chung Văn Đống... chính là ba tớ. Ông ấy đã qua đời, công an cũng chỉ có thể nghĩ đến một người thân là tớ.”
Cậu dừng một chút nhìn Trì Quân nói: “So với 'đau đớn' khi 'ba qua đời'. Bây giờ tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thật ra, tớ rất hiếm khi nghĩ đến ông ấy. Bình thường đều cảm thấy mình trời sinh chính là một mình. Những gì đã trải qua trước cấp 2 đã cách tớ rất xa... Trì Quân?”
Trì Quân cúi đầu, vẫn nắm chặt tay Chung Dịch. Lúc này hắn siết chặt cổ tay Chung Dịch, vùi mặt vào lòng bàn tay của Chung Dịch.
Hắn rất buồn.
Chung Dịch biết được Trì Quân thực ra cũng không phải người cảm tính. Nhưng bây giờ hắn rất buồn... vì mình.
Điều này thậm chí làm cho Chung Dịch cảm thấy vui trong hoàn cảnh hiện tại. Như là một dòng nước ấm chậm rãi vào trong tim.
Là con người, cho dù cậu có ý chí sắt đá. Dù là đối với Chung Văn Đống hay là Đường Đức, Chung Dịch cũng rất khó sinh ra tình cảm gì. Nhưng cậu cũng không phải người thật sự vô tình.
Cậu có người yêu, có sự nghiệp muốn theo đuổi, có cuộc sống mà cậu muốn sống. Khi còn nhỏ được thầy cô giúp cậu rất nhiều, Chung Dịch khắc vào trong tim cả đời. Khi đó, cậu đã âm thầm đưa ra quyết định: Chờ mình lớn lên, mình cũng muốn giống như cô Ngụy trợ giúp những người khác có hoàn cảnh tương tự như vậy.
Trong đời trước, Trì tổng nhỏ và Chung Dịch đã nói đến việc tổ chức lại bộ phận phúc lợi công cộng của Thịnh Nguyên. Chung Dịch đang suy nghĩ xem có nên tăng tỷ lệ các hạng mục hỗ trợ sinh viên hay không.
Một lát sau, Trì Quân ngẩng đầu lên. Ánh mắt của hắn rất mềm nhìn Chung Dịch, kêu tên của cậu: “Chung Dịch.”
Hắn nói: “Nếu như tớ có thể quen cậu sớm hơn thì tốt rồi.”
“Nếu như lúc đó tớ không có học trường chuyên trung học khoa quốc tế...” Trì Quân nói: “Mà là học chung một trường với cậu, chúng ta sẽ học chung một lớp.” Hầu hết các trường công lập sẽ chia lớp dựa theo thành tích, mà Chung Dịch đương nhiên là người đứng đầu. Ngoài ra, Trì Quân cũng khá tự tin về thành tích của mình.
Hắn nói: “Như vậy, tớ sẽ làm bạn với cậu sớm hơn.”
Sau đó hắn khẽ cười, khóe môi hơi nhếch lên, rất nhanh trở về bình thường. Nhưng vẫn nói: “Vậy còn cậu, cậu sẽ thích tớ sớm hơn không?”
Chung Dịch nghe vậy trong đầu xẹt qua dáng vẻ của Trì Quân lúc 15-16 tuổi. Thật đáng tiếc, cậu chưa nhìn thấy hình ảnh chính xác. Bây giờ tất cả là do trí tưởng tượng. Nhưng cậu biết kiểu đồng phục học sinh của trường chuyên trung học khoa quốc tế, lại đặt bộ trang phục đó bên cạnh Trì Quân đang mặc quần áo thể dục, không có keo xịt tóc. Vì vậy trẻ hơn mấy tuổi so với trạng thái đi làm của Trì Quân. Vóc dáng hơi thấp, trên mặt còn lóang thoáng hơi mũm mĩm của trẻ con.
Dừng lại.
Chung Dịch quay lại suy nghĩ câu hỏi của Trì Quân. Cậu lý trí hiểu rõ: Chuyện tình cảm rất khó nói.
Chung Dịch và Trì tổng nhỏ làm bạn nhiều năm, đến nay vẫn cứ cảm thấy đó là bạn tốt của mình. Dù cho bây giờ trở về đời trước, Chung Dịch cũng sẽ cảm thấy Trì tổng nhỏ và Trì Quân là anh trai sinh đôi có dáng vẻ tương tự, ngay cả tính cách cũng có mấy phần giống nhau. Nhưng người trước không phải là đối tượng mình thích, muốn hôn môi, muốn làm nhiều cử chỉ thân mật.
Nhưng vào lúc này, Chung Dịch vẫn trả lời: “Sẽ.”
“Chỉ cần tớ biết cậu thì sẽ thích cậu.” Cậu cảm thấy điều này cũng đúng.
Nếu như cậu 15-16 tuổi nhìn thấy một chút ánh sáng từ cô Ngụy và những giáo viên khác. Nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống của mình thật u ám. Cậu chỉ biết Trì Quân vào lúc đó giống như mặt trời nhỏ, phát ra ánh sáng, sẽ dang tay ra với mình và sánh bước bên mình.
Cậu tất nhiên, nhất định sẽ thích hắn.
Chung Dịch nói: “Trước khi nói với cậu điều này, tớ vẫn hơi lo lắng, cậu có cảm thấy tớ không có lương tâm hay không.”
Câu này hoàn toàn là khách sáo.
“Tại sao?” Trì Quân ngược lại vẫn suy nghĩ rồi trả lời: “Như vậy tớ cũng nói với cậu. Đôi khi tớ cảm thấy nếu như ba tớ bị tai nạn và phải nằm liệt ở trên giường bệnh. Tớ sẽ trả tiền tìm cho ông ấy một bệnh viện điều dưỡng tốt nhất.”
Chung Dịch bật cười: “Chà, trợ lý Trì quả nhiên có tài chính tốt.”
“Không phải vậy đâu.” Trì Quân nói: “Tớ tin rằng ông ấy nên thấy vui khi đưa ra lựa chọn giống như tớ.”
Chung Dịch thở dài. Cậu bỗng nhiên hiểu được tại sao mình và Trì Quân sẽ hấp dẫn lẫn nhau. Nguyên nhân không phải do cậu. Bọn họ quá giống nhau.
Sau khi trao đổi tình cảm xong, chính là chính sự.
Chung Dịch nói: “Lần này tớ trở về chủ yếu là xử lý thi thể của ông ấy. Những chuyện khác không thể làm xong trong thời gian ngắn, chờ kỳ nghỉ đông lại nói.”
Trì Quân gật đầu.
Chung Dịch: “Ông ấy nghiện rượu đã lâu, còn thích đánh bài, không biết tình trạng tài chính trước khi qua đời như thế nào.” Cậu im lặng một chút: “Nếu như căn nhà trước kia vẫn còn đó, tớ muốn bán nó đi và quyên góp số tiền đó ra ngoài.” Ở Thượng Hải là tất đất tất vàng, dù cho chỉ là nhà nhỏ cũ kỹ cũng là thu phập khổng lồ. Mà Chung Dịch cũng không có ý định nhét số tiền này vào trong túi.
Đối với cậu, trạng thái tốt nhất chính là không liên quan gì đến Chung Văn Đống.
Trì Quân nói: “Như vậy cũng tốt, cậu quyết định đi.” Sau đó còn nói tiếp: “Nếu như cần luật sư hoặc là người đại diện hãy nói với tớ. Tớ giới thiệu cho cậu.”
Chung Dịch suy nghĩ một chút nói: “Mẹ tớ đã bỏ đi lâu rồi, cuộc hôn nhân của bọn họ nên tự động kết thúc. Cụ thể còn phải trở về xem xét lại.”
* * *
Sau khi hoàn thành các loại thủ tục, cũng bàn giao với Trì Quân. Tiếp theo chính là mua vé máy bay, bay trở về Thượng Hải.
Trong nhà tang lễ, nhân viên mời Chung Dịch xác nhận thi thể. Chung Dịch liếc nhìn 'ba' trong tủ lạnh, dừng một chút nói: “Hoả táng đi!”
Sau đó không nói thêm lời nào.
Nhân viên đã quen nhìn tình người ấm lạnh, cũng không để ý thái độ của Chung Dịch. Thậm chí rất nhanh đã có người đến chào hàng đất nghĩa trang cho Chung Dịch.
Chung Dịch: “...”
Tất cả những thứ này đời trước cậu đã trải qua một lần. Nhìn vào cùng một tờ giấy quảng cáo về nghĩa trang, Chung Dịch muộn màng nghĩ: “Thực ra, ban đầu tôi còn có một sự lựa chọn khác.”
Trước khi sống lại, nghe tin Chung Văn Đống qua đời là một điều bất ngờ đối với Chung Dịch. Nhưng lúc này đây, cậu biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra trong năm nay. Nhưng cậu phớt lờ và thờ ơ lạnh nhạt.
Đi đến một bước này, Chung Dịch cuối cùng đưa ra một quyết định khác với đời trước. Lúc đó, cậu là sinh viên nghèo không có tiền, nên chỉ mua hộp tro và thời hạn cất giữ là 5 năm. Lúc này, cậu mua một miếng đất trong nghĩa trang ở vùng ngoại ô.
Sau đó, không đợi tro cốt của Chung Văn Đống được chôn cất đã bay trở lại Bắc Kinh, tham gia kỳ thi giữa học kỳ.