Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 59: Chương 59: Lần thứ hai họp lớp




Editor: demcodon

Bởi vì hoãn cuộc thi, thứ mà đặt ở trước mặt Chung Dịch là bài thi mỗi môn.

Trì Quân nói với Chung Dịch sau đó, thật ra giáo viên lén lút than thở rằng đã nhiều năm nay, ngay cả khi sinh viên xin hõan cuộc thi cũng là cuối học kỳ. Vì vậy nên lâu nay bọn họ chuẩn bị bài thi giữa kỳ khá quá loa. Bọn họ thường lấy bài thi trước cắt và tạo số lượng cho kho lưu trữ. Chung Dịch phá vỡ 'thông lệ' này.

Chung Dịch: “...”

Trì Quân hỏi cậu: “Thi thế nào?” Hắn cũng không phải quá lo lắng. Dù cho Chung Dịch bởi vì việc nhà làm lỡ cuộc thi, trạng thái và thói quen bình thường của cậu vẫn luôn ở đó, cũng sẽ không sai lệch quá nhiều. Chớ nói chi là một tuần trước khi thi, còn là Chung Dịch ôn trong điểm cho hắn.

Quả nhiên, Chung Dịch gật đầu một cái nói: “Cũng được.”

Đây có nghĩa là từ 90 điểm trở lên.

Trì Quân hoàn toàn yên tâm, quay sang nói đến việc khác.

Một bên khác, ban đầu công việc chấm bài gần như đã hoàn thành. Bài thi của Chung Dịch bị các thầy cô chấm riêng. Sau đó mới phát chung với mọi người.

Ngày trả bài thi.

Chung Dịch không hòa hợp với mọi người xung quanh. Chung Dịch: “...”

Trì Quân buồn cười lấy cùi chỏ đụng cậu một cái, nói: “Cùng xem với tớ đi.”

* * *

Sau cuộc thi, trường học tạm thời không có việc gì.

Trước đó xin nghỉ mấy ngày, công việc ở Thịnh Nguyên hơi giảm xuống. Chung Dịch nhanh chóng bước vào trạng thái tăng ca. May mắn tiến độ tổng thể của dự án công viên giải trí đã vượt qua dự kiến một chút. Tần Lâu đặc biệt nói với Chung Dịch, để cho cậu không nên gấp gáp, không cần đẩy nhanh tốc độ.

Chung Dịch đáp lại, Tần Lâu còn nói: “Chuyện lúc trước, bên Hạng tổng dường như đang nhìn.”

Chung Dịch lúc này mới để bụng, nghe Tần Lâu tiếp tục nói chuyện.

Tần Lâu cũng không nói tỉ mỉ. Vẻ ngoài thường ngày của y rất dọa người, thoạt nhìn thường cho rằng người này có gương mặt lạnh lẽo cứng rắn, khó giao tiếp. Lúc này, gương mặt nghiêm nghị, khóe miệng hiện ra đường thẳng, hoàn toàn giống một người lãnh đạo nghiêm khắc.

Chung Dịch không ăn dáng vẻ này. Cậu nhìn Tần Lâu nói: “À, vậy trễ một chút tôi đi hỏi Trì Quân.”

Tần Lâu nói: “Bên trợ lý Trì, Hạng tổng có lẽ sẽ đặc biệt dặn mấy câu.”

Chung Dịch làm 'bạn tốt cùng trường' có thể trực tiếp gọi tên Trì Quân; mà Tần Lâu làm một thành viên của Thịnh Nguyên, cũng không phải là trưởng bối của Trì Quân vẫn quen gọi chức vụ của Trì Quân.

Tần Lâu: “Cậu hỏi, trợ lý Trì không nhất định sẽ nói cho cậu biết.”

Chung Dịch cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cậu nghe ra Tần Lâu đang nhắc nhở mình. Trước tiên nói bên Hạng Minh đang nhìn là động viên Chung Dịch, nói cho cậu biết cậu không phải vô duyên bị người vu oan. Mặc dù chưa lật ra ngoài, nhưng ban lãnh đạo cấp cao cũng không định bỏ qua nhẹ nhàng. Mà là có người đang tra việc này, cũng sẽ có người bởi vì vậy mà trả giá đắt.

Cho nên Chung Dịch có thể an tâm làm việc, không cần lo lắng việc khác.

Trong suy nghĩ của Chung Dịch, những câu nói này có thể được người ở cấp cao hơn tiết lộ cho Tần Lâu. Dưới cái nhìn của Tần Lâu, Chung Dịch cần được an ủi. Dưới cái nhìn của người ở cấp cao hơn, Tần Lâu cũng nên là người cần được ăn thuốc an thần.

Chung Dịch làm 'thực tập sinh' bị nhằm vào còn nơi khác để đi. Nhưng Tần Lâu là một người quản lý tổ dự án. Nếu như y biết được có một quả bom hẹn giờ chôn trong dự án mà mình đang quản lý thì công việc tiếp theo chỉ sợ sẽ không dễ dàng tiến hành.

Về phần kế tiếp, nhắc đến Hạng Minh và Trì Quân có lẽ đó là một mối quan tâm khác. Cho đến nay chỉ có Trương Tiếu Hầu biết về một mối quan hệ khác giữa Chung Dịch và Trì Quân. Vì vậy ở trong mắt người ngoài, cậu có mối quan hệ tốt với trợ lý Trì. Nhưng không nhất định hoặc là nhất định không có thể đến mức móc tim móc phổi. Vụ vu oan trước đó liên quan đến rất nhiều phe đấu tranh rất nhiều người không muốn biết ở Thịnh Nguyên. Nếu như trợ lý Trì cảm thấy 'chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài', cũng không định nói cho Chung Dịch. Mà Chung Dịch chủ động đi hỏi chính là tự chuốc nhục nhã.

Tất nhiên, nếu như trợ lý Trì có suy nghĩ khác trực tiếp nói cho Chung Dịch biết kết quả điều tra. Đó chính là một chuyện khác.

Nếu Chung Dịch không mở miệng thì sẽ không có hại.

Tần Lâu có tâm tư này, Chung Dịch suy nghĩ rõ ràng, tự nhiên sẽ nhớ tình cảm của y.

Cậu có cần nhắc nhở hay không là một chuyện. Tần Lâu có chủ động mở miệng hay không chính là một chuyện khác.

--- ---

Đến giờ nghỉ trưa, Chung Dịch gửi một tin nhắn cho Trì Quân, hỏi hắn về tình huống cụ thể.

Qua nửa tiếng sau Trì Quân mới trả lời, dùng ghi âm giọng nói. Có lẽ là tránh né người khác nên một mình tìm một phòng nghỉ ngơi, xung quanh không có âm thanh nào khác.

Nói: “Sáng nay tớ mới biết, hơi bất ngờ.”

Lúc trước, người của hai phe mà Trì Quân nghĩ đến là phe Thượng Hải hoặc là Trì Bắc Dương. Ở mức độ nào đó, cũng không tính sai.

Trì Quân: “Là người bên Phạm An Dịch. Đương nhiên, đó chỉ là cấp dưới trước đây của ông ta. Lý do là 'không quen nhìn phe Thái tử', và 'không liên quan' đến Phạm An Dịch.” Trì Quân nhấn mạnh mấy chữ, vừa cười nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy. Với thân phận của ông ta, sao có thể tự mình ra tay làm loại chuyện này chứ.”

Hắn còn nhận xét: “Đừng nói, lý do này khá có trách nhiệm với xã hội. Chung Dịch, người bạn chung phòng với cậu có phải cũng 'chính nghĩa 'như thế hay không?”

Chung Dịch nói: “Có lẽ vậy.”

Cậu nghĩ thầm: Phạm An Dịch! Lúc trước, trong cầu thang thoát hiểm, Trì Quân miêu tả rất nhiều cho Chung Dịch biết tình huống của những cổ đông khác. Trọng nam khinh nữ, làm cho nữ giám đốc ở trên bàn ăn lúng túng.

Về phần Chung Dịch, ấn tượng của cậu chính là người mấy năm sau đứng thành phe của Trì Bắc Dương. Hóa ra vào lúc này, ông ta đã có mối quan hệ mạnh với Trì Bắc Dương.

Trì Quân: “Đúng lúc. Chuyện của cô tớ, đang lo không có chuyện.” Hắn như là đi mấy bước, sau đó là tiếng gõ bàn phím và tiếng nước. Chung Dịch có thể nghĩ rằng có lẽ Trì Quân đi đến máy pha cà phê và pha cà phê cho mình.

Chung Dịch: “Cậu ăn trưa chưa?”

Trì Quân à một tiếng, trả lời: “Tớ đặt cơm hộp rồi. Còn cậu?”

Chung Dịch im lặng, rất nhanh trả lời lại: “Tớ cũng đặt...”

Trì Quân nhẹ nhàng cắt đứt lời cậu: “Bây giờ cậu mới đi đến căn tin để ăn.”

Chung Dịch: “...” Ồ, bị nghe ra.

Trì Quân: “Hay là tớ đặt giúp cậu?” Hắn nhanh chóng cảm thấy đây là ý kiến hay: “Ưm, gần đây đặt món quán này ăn rất ngon.” Nó bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe, giá cả lại cao: “Như vậy đi, tớ đặt giúp cậu, điền số điện thoại của cậu.”

Chung Dịch đưa tay đỡ trán, hơi bất đắc dĩ nói: “Được.”

Nói là bất đắc dĩ, thực ra khóe miệng nhếch lên cười.

Trì Quân tiếp tục nói: “Cho nên, những người đến từ Thượng Hải đối xử với tớ như vậy.” Giọng điệu cả hắn mang theo suy xét: “Lúc Hạng Minh nói chuyện với tớ hơi không tiện mở miệng. Ông ta chỉ là không giỏi trong việc này, quá 'chính trực'. Chuyện như vậy, ngay cả một lời nói dối cũng không nói với tớ.”

“Bây giờ đã nói dối, sau này muốn dùng càng phải dùng nhiều sức hơn.” Chung Dịch nói: “Người từng trải mới sẽ không rối rắm trong vấn đề này.”

Trì Quân: “Cũng đúng.” Năm người đến từ Thượng Hải cũng không phải bền chắc như thép. Chỉ là trước mắt có mâu thuẫn càng lớn hơn. Vì vậy bất đồng của bọn họ tạm thời bị che lấp: “Nhưng có việc này mượn cớ, tớ xây dựng quan hệ với người phe Thượng Hải, quá bình thường.”

Chung Dịch: “Bọn họ sẽ cảm thấy cậu kích động.”

Trì Quân hỏi lại: “Làm cho bọn họ cảm thấy, không tốt sao?”

* * *

Trì Quân bên này ngày càng gần gũi với phe Bắc Kinh là vì để 'đôi bên cùng có lợi' với Trì Nam Tang.

Người của phe Thượng Hải đã môi hở răng lạnh với Trì Bắc Dương. Ông muốn chi nhánh công ty ký kết hợp tác với Trì Nam Tang. Tất nhiên sẽ càng thêm dễ thuyết phục phe Bắc Kinh hơn.

Dưới cái nhìn của hai bên, cậu Trì quả nhiên vẫn chưa trưởng thành, còn thích giận hờn với người lớn.

Ba bên mỗi người một ý, chỉ có Trì Bắc Dương ở xa Thượng Hải lại không biết em gái và con trai mình đã hợp tác với nhau.

Ông đang nghe một đứa con trai khác đọc báo cáo, còn mình xoay ghế làm việc qua, xuyên qua ô cửa sổ nhìn sông Hoàng Phố xa xăm chảy dài như dải băng trên đất Thượng Hải.

Ông vẫn đang trong thời kỷ tráng niên.

Sau khi đọc báo cáo xong, Trì Minh do dự nói: “Ba.”

Trì Bắc Dương cắt điếu xì gà trên tay, thản nhiên nói: “Có chuyện gì vậy?”

Trì Minh: “Trương Thiên Thiên đi Bắc Kinh.”

Trì Bắc Dương hơi dừng lại. Ông có rất nhiều con cái, cũng không phải tất cả bọn nó đều họ Trì. Thậm chí không phải tất cả con cái đều từng được ôm đến trước mặt Trì Bắc Dương để cho hắn gặp mặt.

Điều mà Trì Minh muốn nói là liệu Trương Thiên Thiên cuối cùng bị kích động và muốn tranh chấp với mình hay không. Nhưng gã không hỏi ra miệng.

Sau dự án lúc trước, gã buộc phải học cách trở thành một người khiêm tốn. Hơn nữa, thái độ của Trì Bắc Dương rất rõ ràng. Ông không cần một 'Thái tử' khôn khéo và đảm đang. Trì Quân lén lút mưu hại Trì Minh một số tiền bị Trì Bắc Dương ghi nhớ sâu sắc ở trong lòng. Đối với ông mà nói, tất nhiên là một đứa con trai yếu đuối và dễ khống chế thì càng thêm hợp ý.

Bây giờ, Trì Bắc Dương dành ra chút thời gian nhớ đến gương mặt quyến rũ của đứa con gái, có gương mặt tương tự như mẹ nó.

Sau đó không để bụng nói: “Đi thì đi đi.”

Ông càng nhiều tâm tư đặt lên đứa em gái không bớt lo của mình. Vào lúc này, hỏi lại Trì Bắc Dương, ông và em gái khi còn nhỏ đã từng trải qua điều gì, ông đã hoàn toàn không nhớ nổi. Không biết từ khi nào, hai anh em đã trở thành kẻ thù, chỉ muốn hút máu rút tủy nhau. Trì Nam Tang cảm thấy anh trai mình nắm giữ mỏ vàng. Trì Bắc Dương cũng cảm thấy em gái nhà mình đã đủ giàu, hà tất phải cướp đồ ăn với anh trai chứ. Bây giờ, ngành bất động sản đang bị hạn chế rất nhiều bởi các chính sách. Trì Bắc Dương đang tìm một lối thoát và muốn lên kế hoạch cho các khu vực cấp cao, sử dùng các tiện ích và dịch vụ hỗ trợ hoàn thiện hơn như một điểm bán hàng để thu hút người mua. Ngoài ra, một trung tâm thương mại thu nhập lớn khác của Thịnh Nguyên cũng nằm trong kế hoạch của Trì Bắc Dương.

Nghĩ đến đây ông lại liếc nhìn Trì Minh, 300 triệu vẫn chưa đến 1% lợi nhuận của ngành công nghiệp khổng lồ của Thịnh Nguyên. Nhưng đã tiết lộ ra ánh mắt thiển cận của Trì Minh.

Trì Bắc Dương thở dài. Giỏi giang có rắc rối của giỏi giang, bình thường cũng có chỗ rắc rối của bình thường. Vì suy xét cho bản thân, ông nên lựa chọn người sau làm người nối nghiệp.

* * *

Thời gian trôi vội vã lại đến cuối năm. Trong lớp lần thứ hai có người đề nghị nên có hoạt động tập thể một lần nữa hay không.

Một năm qua, mọi người đã trưởng thành rất nhiều. Các cô gái đã nâng cao kỹ thuật trang điểm của mình, sẽ không còn được gặp lại gương mặt mộc. Trong tay cũng dư dả tiền hơn năm ngoái. Cuối cùng cũng bỏ phiếu xuống, lựa chọn biệt thự còn nâng cấp hơn ngôi nhà năm ngoái rất nhiều.

Trì Quân nhất thời hứng thú lại hỏi Chung Dịch: “Cậu muốn chơi bida không?”

Chung Dịch gật đầu, hai người tìm đến phòng chơi bida trong biệt thự.

15 phút sau, Trì Quân sửng sốt: “Không có?” Lúc trước đã xem qua trang quảng cáo của biệt thự, trong đó nói rõ ràng bao gồm thiết bị giải trí trong nhà.

“Không chỉ phòng bida, ngay cả phòng chiếu phim tư nhân cũng có chút vấn đề.” Lớp phó phụ trách liên lạc phun nước đắng: “Tớ đang khiếu nại với chủ nhà. Bọn họ nói đây là thông tin đăng lên trước đây. Hiện tại đang trang trí lại, muốn đổi phòng bida thành khu trò chơi loại nhỏ, nói rất ít người biết chơi... A, là dịch vụ khách hàng của trang web.” Cô liếc nhìn điện thoại, muốn bước sang một bên nhận cuộc gọi. Cuối cùng quay đầu nói với Trì Quân và Chung Dịch: “Nhưng dàn âm thanh hát karaoke rất tốt, ở lầu một. À, bên kia.”

Chung Dịch liếc mắt nhìn Trì Quân, hết cách rồi, trước tiên xuống lầu xem.

Giữa mùa đông mà vẫn chưa có tuyết. Hai người đi một vòng, vừa trò chuyện. Trì Quân nói trước: “Những người phe Bắc Kinh gần như sắp hoàn tất hợp đồng với cô của tớ.” Trong lúc này, Trì Quân đã ra rất nhiều sức, nhưng cũng chưa từng đứng bên ngoài. Hắn phải đảm bảo rằng sau khi mọi chuyện bại lộ, cơn giận của Trì Bắc Dương sẽ hướng về Trì Nam Tang.

Trì Nam Tang không quan tâm đến những thứ này. Mối quan hệ giữa ả và anh trai vốn dĩ đã chuyển biến xấu đến cực điểm.

Trì Quân: “Bên nhà máy thủy tinh của cậu có nhận được đơn đặt hàng mới không?”

Chung Dịch: “À, đơn hàng của nước ngoài đã kết thúc, những thứ Thịnh Nguyên cần chất đống ở trong kho hàng. Nói thế nào nhỏ, sẽ cập nhật thường xuyên. Nhưng đơn đặt hàng mới cũng không phải dùng hàng tấn, có ít còn hơn không.” Danh tiếng còn chưa đánh ra, có thể được như bây giờ đã là kết quả của mối quan hệ tình cờ giữa Chung Dịch và Thịnh Nguyên. Bên thầy Trương khá mãn nguyện. Ngược lại là Trương Hi, không chấp nhận tình trạng đứt dây sau một lần đặt hàng. Ngược lại cố gắng liên hệ với các doanh nhân nước ngoài hơn trước.

Chung Dịch: “Tớ dự định mấy ngày nữa sẽ đi mua một số đồ tết, xem như khen thưởng cho công nhân ăn tết.”

“Có thể trực tiếp đến siêu thị của Thịnh Nguyên xem thử.” Trì Quân cười nói: “Cho công nhân của cậu ưu đãi cao nhất.”

Vừa nói, hai người đã đi đến lối vào phòng karaoke gia đình. Đẩy cửa vừa, thật không ngờ bên trong không có bầu không khí vui vẻ mà là lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.