Editor: demcodon
Người đẩy cửa chính là Trì Quân. Hắn vố dĩ đang vừa nói vừa cười với Chung Dịch, đang nói đến việc chưa từng nghe thấy nhau hát. Chung Dịch khiêm tốn nói rằng mình không có tế bào âm nhạc. Nhưng nếu Trì Quân muốn nghe thì cậu cũng có thể hát một bài 'Tình bạn mãi mãi'.
Trì Quân không nhịn được cười nói: “Cậu vẫn còn canh cánh trong lòng à?”
Bọn họ đã ở bên nhau hơn tháng. Ba của Chung Dịch đột ngột qua đời làm gián đoạn kế hoạch làm cho mối quan hệ giữa hai người 'càng sâu đậm hơn'. Khi Chung Dịch quay lại, cả hai đều có công việc riêng. Mặc dù bọn họ thường xuyên sống trong căn nhà trọ gần Thịnh Nguyên. Nhưng hầu hết thời gian đều ngủ chung một căn phòng, cũng không ít ý loạn tình mê. Nhưng nói cho cùng vẫn chưa vượt qua giới hạn cuối cùng kia.
Dù vậy, trong ngày thường, sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người đã tăng lên một cách vô thức. Dù cho sóng vai đi trên đường cũng đều hy vọng có thể chạm vào đối phương nhiều hơn. Ngón tay trong lúc vô tình cọ qua, cánh tay không tự chủ mà cọ sát... Sau đó lại bỗng nhiên cười lên.
Về phần 'canh cánh trong lòng' theo lời Trì Quân nói, vẫn là ám chỉ Chung Dịch không dự định chọc thủng lớp cửa sổ giấy giữa hai người. Không làm người yêu tình nhân, chỉ làm bạn bè lâu dài. Chẳng trách muốn hát tình bạn mãi mãi.
Chung Dịch bất đắc dĩ, giải thích: “Không có. Nhưng khi tớ học cấp ba trường học có tổ chức cuộc thi hợp xướng. Lớp bọn tớ chọn bài hát này, khá quen thuộc.”
“Cuộc thi hợp xướng?” Trì Quân suy nghĩ về cảnh này. Trường chuyên trung học khoa quốc tế có rất nhiều hoạt động sau giờ học xong, cũng có dàn hợp xướng khá chuyên nghiệp. Mà Trì Quân lúc đó đang lên kế hoạch cho tình hình của Thịnh Nguyên, rất ít tham gia các hoạt động như vậy.
Hắn hờ hững nói: “Tớ nhớ lúc đó đang ở Mun một học kỳ, còn đến Bắc Kinh thi đấu...” Hắn vừa nói vừa đẩy cửa phòng karaoke ra.
Trước tiên đập vào mắt là Viên Văn Tinh. Trì Quân ngẩn ra, giọng nói lập tức trùng xuống.
Không chỉ Viên Văn Tinh, còn có Diêu Hoa Huy, lớp trưởng, lớp phó học tập và một vài bạn nữ hướng ngoại hoạt bát trong ngày thường. Lúc này, Viên Văn Tinh đứng ở chính giữa phòng karaoke cầm micro. Khi nhìn thấy Chung Dịch và Trì Quân mỉm cười trước: “Ồ, thật trùng hợp, hai cậu cũng đến.”
Ban đầu Diêu Hoa Huy ngồi ở bên trái ghế sô pha, ngăn cách với lớp trưởng gần nhất. Y ngẩng đầu nhìn lên và cũng nhìn về phía Chung Dịch và Trì Quân, sắc mặt hơi trắng bệch.
Biểu cảm của Trì Quân phai nhạt đi, không nói gì.
Chung Dịch thì nhanh chóng phản ứng lại: Chẳng lẽ là mâu thuẫn giữa Viên Văn Tinh và Diêu Hoa Huy ở đời trước.
Vốn dĩ nó sẽ bùng nổ trong học kỳ 2 năm nhất. Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể. Nhưng sau đó Diêu Hoa Huy gần như sống ở trong thư viện. Không chỉ giống như bây giờ dậy sớm về muộn.
Trường học có phòng tự học suốt đêm, Diêu Hoa Huy ở đó một nửa thời gian. Chung Dịch không thân với y. Bây giờ nghĩ lại cũng không nhớ rõ trạng thái tinh thần của Diêu Hoa Huy lúc đó làm sao. Mà bây giờ...
Diêu Hoa Huy nói: “Viên Văn Tinh.” Y đứng lên: “Không nên nói chuyện này ở đây.”
Viên Văn Tinh nheo mắt giả vờ ngạc nhiên: “Tại sao?” Hắn dừng một chút nói tiếp: “Trước đó chúng ta không phải trò chuyện rất tốt sao? Tại sao bây giờ đột nhiên nói không được?”
Tay Diêu Hoa Huy để dọc người nắm thật chặt, vẫn cứ nói: “Diêu Lâm và mấy bạn nữ còn muốn ca hát, à, còn có Chung Dịch và Trì Quân... Chúng ta đi ra ngoài nói đi.”
Viên Văn Tinh nhìn y, yên lặng mà nhếch môi.
Với dáng vẻ này, mọi người có mặt đều có thể nhìn ra hắn có thể đã nắm được điểm mấu chốt của Diêu Hoa Huy.
Lớp trưởng Diêu Lâm không ngồi yên, cũng đứng lên mang theo tức giận: “Viên Văn Tinh, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Đây là nơi chúng ta cùng nhau ra ngoài thư giãn. Nếu cậu và Diêu Hoa Huy có mâu thuẫn gì thì giải quyết riêng tư đi.”
Lớp phó học tập đứng bên cạnh cô nói: “Đúng vậy, chúng tớ không có hứng thú với mâu thuẫn giữa hai cậu. Hoặc là như vầy, cậu và Diêu Hoa Huy ở đây giải quyết mâu thuẫn, chúng tớ chuyển sang nơi khác chơi. Đúng lúc trước đó có người ở trong nhóm gọi người sói đến giết.” Cô ta nói xong kêu tên mấy bạn nữ đứng bên cạnh muốn trốn đi.
Viên Văn Tinh ngăn cản mấy cô nói: “Bây giờ ngược lại thật trượng nghĩa? Diêu Lâm, cô không cảm thấy mình dối trá sao?”
Diêu Lâm nhíu mày: “Nếu tôi nhớ không lầm, trước đó thống kê trong danh sách không có tên của cậu thì phải? Những người khác ở đây đều cùng nhau chia tiền thuê biệt thự. Còn cậu, cậu lấy lập trường gì đứng ở đây? Chúng tôi sẵn sàng cùng ca hát với cậu, không có nghĩa là cậu có thể được voi đòi tiên?”
Cô hiển nhiên không muốn làm Diêu Hoa Huy khó xử, giơ tay lên muốn đẩy Viên Văn Tinh ra.
Trì Quân và Chung Dịch đứng trước cửa liếc mắt nhìn nhau. Trì Quân thả tay nắm cửa ra và tránh sang một bên. Bên kia cửa, đèn led xoay bảy màu trong phòng vẫn đang xoay, chiếu sáng cả phòng. Không biết làm sao bầu không khí căng thẳng, nên đèn led xoay vốn dĩ được sử dụng để tăng thêm niềm vui đều vắng lặng hơn.
“Được.” Viên Văn Tinh cắn chặt răng.
--- ---
Hắn đã trải qua học kỳ vừa rồi như thế nào? Không chỉ chuyển ra khỏi ký túc xá, đi đâu cũng chỉ có một mình. Còn bị người mắt lạnh chỉ trỏ, rất nhiều người đều suy đoán hắn và ba người khác trong phòng ký túc xá rốt cuộc có mâu thuẫn gì. Nhưng hai người Diêu Hoa Huy và Chung Dịch thì sao? Diêu Hoa Huy lần lượt lấy học bổng, chỉ cần thành tích của y vẫn duy trì ở mức hiện tại thì sau hai năm rưỡi y tự nhiên tương lai tươi sáng. Chung Dịch càng không cần phải nói. Cậu lên chiếc thuyền của Trì Quân, từ nay về sau đối mặt chính là con đường bằng phẳng. Về phần Thượng Tuấn Kiệt, có lẽ ánh sáng của hai người trước quá chói mắt. Viên Văn Tinh ngược lại không để Thượng Tuấn Kiệt ở trong lòng.
Một mình hắn đi loanh quanh chỗ ở, có một ngày bất chợt nảy sinh ý nghĩ tải xuống một phần mềm. Đó là ứng dụng hẹn hò đồng tính nam nổi tiếng. Khi tải phần mềm xuống, Viên Văn Tinh chủ yếu tò mò và muốn biết liệu có cộng đồng như vậy ở bên cạnh mình hay không. Kết quả là sau khi đăng ký, đăng nhập và định vị vị trí, Viên Văn Tinh đã mở mang tầm mắt.
Hóa ra có rất nhiều người ở Đại học Bắc Kinh như vậy tiếp xúc với những người trên ứng dụng này.
Viên Văn Tinh mở xem ảnh đại diện của những thành viên này, dần dần ghép một số gương mặt trong đó với sinh viên trong hiện thực. Hắn dường như khám phá một mỏ vàng. Loại tâm trạng này lên đến đỉnh điểm khi hắn nhìn thấy một tấm hình.
Hắn nhận ra cái ly ở góc bức ảnh. Dù cho chủ tài khoản chưa từng xuất hiện, nhưng Viên Văn Tinh vẫn phán đoán từ chi tiết rằng chủ nhân của cái ly kia là bạn chung phòng ký túc xá với hắn.
Những gợn sóng trong lòng hắn nổi lên lần thứ hai cũng giống như lúc trước khi hắn nhìn thấy danh sách học bổng truyền cảm hứng.
Hắn tìm kiếm những bức ảnh ở trên mạng và tự xác định thân phận: đến từ trường học Lục Đạo Khẩu bên cạnh, lớn hơn Diêu Hoa Huy một khóa, vừa mới phát hiện bản tính của mình vào học kỳ trước. Sau thời gian ngắn ngủi mê man một lần nữa tìm về con người thật sự. Hắn và Diêu Hoa Huy làm bạn chung phòng hơn nửa năm. Mặc dù hai người trước sau không thân, nhưng Viên Văn Tinh vẫn biết được một số thói quen và sở thích nhỏ của Diêu Hoa Huy. Với cách tiếp cận đa hướng, Diêu Hoa Huy đã từng nghi ngờ về giới tính trong thời gian học nặng nề của mình. Y đã gặp phải một người có thể gọi là 'tiền bối' trên mạng, dần dần tâm sự rất nhiều.
Viên Văn Tinh nhìn thấy Diêu Hoa Huy viết một dòng chữ và nghĩ: Rốt cuộc cũng để cho mình đợi đến ngày này.
Hắn rốt cuộc có thể làm chút gì đó. Chung Dịch, Diêu Hoa Huy... những người này làm cho hắn khó chịu như vậy.
Viên Văn Tinh ngày càng nghĩ nhiều đến lúc trước. Trong phòng ký túc xá, là Diêu Hoa Huy và Chung Dịch một người hát một người bè lừa gạt mình mở máy tính, lại mở ra lịch sử ghi chép. Sau đó bị Chung Dịch nhìn thấy mình đã từng vào xem trang wed cho sinh viên vay tiền.
Khi một mình hắn phải đối mặt với phức tạp thì những người khác đều là 3-5 người một tổ hoàn thành bài tập, mỗi đêm hắn càng suy nghĩ nhiều hơn.
Ngày hôm đó cũng là Diêu Hoa Huy quay video lại. Ai biết đoạn video tượng trưng cho cảnh mất mặt nhất của mình vẫn còn nằm trong điện thoại của Diêu Hoa Huy hay không.
--- ---
Bây giờ, nhìn thấy đám người Diêu Lâm sắp đi ra khỏi phòng, trong lòng Viên Văn Tinh biết mình không ngăn cản được bọn họ nên dứt khoát thế mở miệng.
Hắn không thèm quan tâm. Bản thân mình sống không tốt, tại sao Diêu Hoa Huy và Chung Dịch có thể sống tốt?
Ngược lại nhân duyên của mình đã không thể lại tệ hơn, tình hình đã không còn có thể càng tồi tệ hơn. Trường học còn có thể đuổi học hắn bởi vì hắn nói 'sự thật' sao?
Về phần Chung Dịch, Viên Văn Tinh nghĩ: Chờ mình tìm được nhược điểm, tất nhiên cũng sẽ nói cho mọi người biết.
Đến lúc đó nhìn thử Trì Quân còn có thể xem Chung Dịch là kẻ ngốc hay không.
Viên Văn Tinh: “Hoa Huy à!” Hắn rất mỉa mai mà mỉm cười: “Ở ký túc xá nửa năm, người khác có biết cậu là người đồng tính hay không?”
“Chung Dịch!” Hắn cầm micro, giọng nói lớn hơn rất nhiều. Những lời kế tiếp càng khếch đại hơn: “Còn cậu, có biết một người 'anh em' chung phòng ký túc xá lại thích đàn ông hay không?”