Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 61: Chương 61: Viên Văn Tinh




Editor: demcodon

Viên Văn Tinh đã hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu hai người bạn cùng phòng cũ có thể cá chết lưới rách với mình hay không, nói cho người khác biết những gì hắn đã vô cùng lo lắng và sợ hãi bị người khác biết lúc trước. Hắn thậm chí còn mong Chung Dịch sẽ làm như vậy. Trong những người bàn tán sau lưng, những lời nói đã ngày càng khó nghe. Đầu tiên, trí tưởng tượng của các bạn học không phong phú, chỉ có người đoán hắn dẫn người khác về ký túc xá, quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi. Càng về sau, 'hành vi' của hắn ngày càng tệ hơn, có người đoán hắn có phải là lăng nhăng hay bị bệnh mới chuyển ra khỏi ký túc xá.

Viên Văn Tinh gần như bực tức khi phát hiện có người như có như không tránh né mình. Hắn cho rằng mình có thể buông tay. Hắn thật sự đã từng nghĩ như vậy.

Phong thủy xoay chuyển, đừng coi thường thiếu niên nghèo. Hắn nằm ở trên giường mặc sức tưởng tượng, 10 năm sau mình đạt được thành công lớn. Bây giờ những người bạn học với đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn sẽ nịnh nọt mà trơ mặt đến cầu xin hắn giúp đỡ hay không. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ báo mối thù ngày hôm nay.

Nhưng thành tích của hắn vừa giảm xuống liên tục, điểm trung bình ngày càng thấp. Trước nghỉ hè hắn đã tham gia mấy cuộc phỏng vấn, nhưng chỉ nhận được lời mời từ mấy công ty nhỏ ít người biết đến. Hắn chọn một công ty để vào làm, mỗi ngày làm việc, nghe người trong nhà vệ sinh nói rằng thực tập sinh Đại học Bắc Kinh mới được tuyển dụng có thị lực kém.

Một lát sau, Viên Văn Tinh xả nước đi ra, vừa vặn đối mặt với người đang nói xấu sau lưng hắn. Hắn cười như không cười, đi qua rửa tay. Ngày hôm sau thì xin nghỉ việc.

--- ---

Viên Văn Tinh càng muốn nhìn dáng vẻ thất vọng của Diêu Hoa Huy và Chung Dịch đã thành một loại tâm bệnh.

Hắn có một suy nghĩ khác: Lúc trước mình vẫn còn quá ngu. Coi như bị người khác biết chuyện hắn báo cáo Chung Dịch vay tiền sinh viên thì làm sao? Dù sao cũng tốt hơn bây giờ. Nếu cứ tiếp tục như thế, thậm chí tin đồn hắn chơi ma túy cũng sẽ xuất hiện.

Sau khi phát hiện xu hướng tình dục của Diêu Hoa Huy, phản ứng đầu tiên của Viên Văn Tinh là sự phấn khích vì cuối cùng mình có thể trả thù và có một chút vui sướng đã lâu chưa có được.

Bạn cùng phòng của hắn là đồng tính. Thật ghê tởm!

Cũng may hắn đã dọn ra ngoài. Đúng, hắn dọn ra ngoài là bởi vì bạn cùng phòng là đồng tính thật ghê tởm. Hơn nữa, hoàn cảnh ký túc xá ầm ĩ. Thượng Tuấn Kiệt chơi game mỗi ngày ảnh hưởng học tập.

Viên Văn Tinh đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Dưới cái nhìn của hắn, bí mật của Diêu Hoa Huy bị phơi bày, vào lúc này đáng lẽ muốn tìm chỗ trốn. Hắn mong được nhìn thấy Chung Dịch và mấy người khác nhìn Diêu Hoa Huy với ánh mắt như trước đây đã nhìn hắn.

Hắn mang theo ác ý nghĩ: Diêu Hoa Huy à, lúc trước cậu giúp Chung Dịch lừa tôi. Bây giờ Chung Dịch cũng cảm thấy cậu ghê tởm...

“Chỉ như vậy?” Diêu Lâm không rõ nguyên nhân nhìn Viên Văn Tinh và nhìn Diêu Hoa Huy.

Lớp phó học tập đứng bên cạnh kéo tay áo cô nói nhỏ: “Lâm Lâm, bớt nói mấy câu đi.”

Viên Văn Tinh: “?”

Phản ứng của mọi người khác với những gì hắn tưởng tượng. Hắn cau mày nhìn Diêu Hoa Huy. Diêu Hoa Huy đứng đó, sắc mặt trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi, cả người cứng ngắc. Y không còn là học bá* sẽ tràn đầy tự tin khi lên sân khấu thuyết trình nữa, mà là một người lúng túng bị vạch trần bí mật.

(*Học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao.)

“Tại sao phải bớt nói mấy câu?” Diêu Lâm nói. Cô an ủi vỗ tay bạn thân, ra hiệu lúc này tinh thần của mình rất tỉnh táo, có chuyện muốn nói. Lớp phó học tập hết cách rồi, trơ mắt nhìn Diêu Lâm tiến lên phía trước một bước.

Cô nhìn Chung Dịch và Trì Quân đứng bên cạnh, biểu cảm của hai người đều rất bình thường. Trì Quân thấy cô nhìn mình còn cho cô một nụ cười. Nó trông rất sạch sẽ, nhẹ nhàng và trong sáng.

Lớp phó học tập an tâm hơn.

Mà Viên Văn Tinh cứng ngắc tại chỗ: Thật khác! Tại sao lại như vậy? Đồng tính luyến ái chẳng lẽ không phải từ đồng nghĩa với bệnh HIV sao?

Đúng vậy, Diêu Lâm cảm thấy không sao cả. Bởi vì cô là con gái, lại không tiếp xúc và sống chung phòng với Diêu Hoa Huy. Đương nhiên sẽ không cảm thấy bị lừa gạt và bị hại.

Hắn ngược lại nhìn về phía Chung Dịch và Trì Quân. Nhưng dáng vẻ bình tĩnh của hai người như là hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Viên Văn Tinh.

“Đầu tiên...” Diêu Lâm đứng trước mặt Viên Văn Tinh cách 1 mét, khoanh hai tay lại, ngẩng đầu nhìn Viên Văn Tinh: “Bây giờ là thế kỷ 21, hôn nhân đồng tính đã hợp pháp ở nhiều nước. Nữ tổng thống Iceland đã đến thăm Hoa Hạ cùng với vợ của bà ấy... Cậu nói Diêu Hoa Huy là đồng tính, còn nói một cách trịnh trọng như thế.”

Cô bật cười một tiếng.

Viên Văn Tinh cao 1m78, mà Diêu Lâm chỉ cao 1m6. Bởi vì ngày hôm nay ra ngoài chơi nên cô đặc biệt mặc bộ đồ thật đẹp, còn mang giày cao gót. Lúc này chỉ thấp hơn Viên Văn Tinh một cái đầu. Nhưng cô không để ý lắm, cũng không cảm thấy mình ngẩng đầu nhìn Viên Văn Tinh thì hạ thấp khí thế.

“... Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mọi người biết được tin này, sẽ không 'cô lập' cậu mà sửa thành 'cô lập' cậu ta chứ?”

Diêu Hoa Huy ngẩn ra. Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Diêu Lâm, còn có mấy bạn nữ đứng sau lưng Diêu Lâm. Trong đó có một người bạn học chung tổ làm bài tập với hắn. Lúc chú ý đến tầm mắt của Diêu Hoa Huy, đối phương đầu tiên là ngẩn người. Sau đó gật đầu với hắn.

Sau đó thừa dịp Viên Văn Tinh nói không ra lời, Diêu Lâm tạm thời không nói đoạn sau. Cô xoay qua nói với Diêu Hoa Huy: “Xu hướng tình dục là chuyện của riêng cậu, không liên quan gì đến bọn tớ.”

Diêu Hoa Huy càng chìm sâu mà ngơ ngẩn. Nhưng vẫn theo bản năng nhếch môi, xem như một nụ cười.

“Tất nhiên, nếu bản thân nhận ra xu hướng tình dục của mình thì cậu phải có trách nhiệm với bản thân và những người khác.” Diêu Lâm chuyển sang Viên Văn Tinh nói: “Tớ không ngờ đã thế kỷ 21, là sinh viên đại học còn có người lấy xu hướng tình dục ra bàn tán.”

Nói đến câu cuối, cô liếc mắt nhìn Viên Văn Tinh.

“Đó không phải 'vấn đề nhân phẩm' mà là xu hướng tình dục.”

“Viên Văn Tinh, bây giờ tớ thật sự hiểu rồi. Không cần biết cậu đã làm gì trong ký túc xá. Nhưng nếu có thể rơi vào tình trạng không có ai quan tâm như bây giờ, hoàn toàn là cậu gieo gió gặt bão.”

Viên Văn Tinh cứng ngắc tại chỗ. Hắn như nhìn thấy những mong đợi của mình và hình ảnh mình muốn thấy đã tan rã và vỡ nát trước mặt. Hắn không thể tin được, như chìm vào cơn ác mộng.

“Chung Dịch, Diêu Hoa Huy.” Diêu Lâm lại nói tiếp: “Hai cậu có sẵn lòng thỏa mãn sự tò mò của tớ, à, còn có những người khác nữa.” Cô xoay người nhìn mấy người bạn đứng phía sau, còn có mấy bạn học nghe thấy động tĩnh bên này chạy đến ở trên cầu thang và góc quẹo chuẩn bị 'khuyên can'.

Diêu Lâm: “Nói cho bọn tớ biết Viên Văn Tinh rốt cuộc đã làm gì vào năm nhất được không?”

Đầu tiên là cô nhìn Diêu Hoa Huy, mà Diêu Hoa Huy lại nhìn Chung Dịch.

Những người khác đã hiểu rõ mâu thuẫn lúc trước đến từ Chung Dịch và Viên Văn Tinh. Trong mắt của mọi người, Chung Dịch chậm rãi liếc nhìn vai chính sự việc khác.

Viên Văn Tinh đã suy sụp lùi lại mấy bước, ngồi trên ghế sô pha, chống khuỷu tay trên đùi, mặt vùi vào lòng bàn tay.

Chung Dịch suy nghĩ một chút.

Trì Quân ở bên cạnh nhìn tất cả những việc này, thầm nghĩ: Diêu Lâm có khả năng kiểm soát bầu không khí không tệ. Sau này thử hỏi cô có ý định đến Thịnh Nguyên xin việc hay không.

Chung Dịch: “Xin lỗi!” Cậu nói: “Trước đây bọn tớ đã thỏa thuận với Viên Văn Tinh là không công khai việc cậu ta đã làm ra ngoài. Đổi lại, cậu ấy dọn khỏi ký túc xá.”

Diêu Lâm 'ồ' một tiếng như đã hiểu.

Những người khác cũng 'ồ' theo, hiểu là hiểu nhưng hơi thất vọng.

Nhưng những gì Chung Dịch nói hiển nhiên là lần đầu tiên chính miệng thừa nhận mâu thuẫn trong phòng của bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người suy nghĩ miên man, mọi ánh mắt đều rơi trên người Viên Văn Tinh. Viên Văn Tinh như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Một năm qua hắn quá quen thuộc với ánh mắt dò xét như vậy. Vào giờ phút này, hắn gần như phát điên. Bỗng nhiên hắn đứng lên tức giận nói: “Đủ rồi Chung Dịch! Bây giờ cậu còn muốn giả mù sa mưa sao?”

Chung Dịch vô tội buông tay. Cậu cảm thấy mình đang xem xiếc thú. Một con khỉ gầy gò sắp rụng lông, cưỡi xe cút kít, lảo đảo, đi ở trên dây thép. Cuối dây thép là một cái vòng lửa.

Cậu rất hứng thú nhìn Viên Văn Tinh nhảy - vào vòng lửa - còn có hố lửa phía sau.

Đến lúc này, Chung Dịch đã đại khái có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra giữa Viên Văn Tinh và Diêu Hoa Huy ở đời trước.

Tình hình trước đây cũng giống như bây giờ. Mặc kệ từ con đường nào, tóm lại, Viên Văn Tinh phát hiện xu hướng tình dục của Diêu Hoa Huy. Tiếp theo, nhìn thái độ bây giờ của hắn là có thể nghĩ ra vào lúc ấy hắn đã đối xử với Diêu Hoa Huy như thế nào.

Lúc trước hắn nói 'trước đó chúng ta không phải trò chuyện rất tốt sao'. Chung Dịch nghĩ: Diêu Hoa Huy theo lý sẽ không nói chuyện với Viên Văn Tinh về những điều này.

Vậy thì chỉ có một khả năng. Y không biết người mình đang trò chuyện là ai. Y cho rằng mình tìm được một người cố vấn cuộc sống, là một ngọn hải đăng trong đêm tối. Nhưng ngọn đèn này đã dẫn y vào một khoảng thời gian đen tối trong mấy năm.

Sau đó Diêu Hoa Huy ra nước ngoài, có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi việc này. Cậu nhìn ra thái độ của 'công chúng' từ thái độ của Viên Văn Tinh.

Mà bây giờ, mọi thứ đã khác.

Diêu Lâm, lớp phó học tập, vv... tất cả mọi người đứng ở chỗ này ngoại trừ Viên Văn Tinh, dùng những lời nói và hành vi của mình chiếu sáng một con đường khác cho Diêu Hoa Huy.

Y chỉ là chính y. Xu hướng tình dục cũng không thể định nghĩa một người.

Đồng thời, trong lúc hoảng hốt, Viên Văn Tinh dường như lại trở về buổi tối hôm đó. Chung Dịch bước từ sau lưng đến, tay đặt lên trên tay đang cầm con chuột của hắn nói: “Chuyện tiếp theo, không cần cậu nói.”

Mà hắn cũng giống như buổi tối hôm đó. Không thể nào chấp nhận được, cuồng loạn.

Viên Văn Tinh cười khổ: “Mấy người cũng đừng đoán nữa.” Hắn nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt cũng dần trở nên bình tĩnh lại.

Thay vì để những người này đoán, không bằng hắn nói ra. Lại không xong thì còn có thể thế nào?

Viên Văn Tinh nói với vẻ mặt hốt hoảng: “Quần áo và đồng hồ trên người Chung Dịch, còn mấy thứ khác tổng cộng hơn mấy chục ngàn đồng.”

Lúc này, hắn muốn nhắc lại một câu của giáo viên hướng dẫn. Giáo viên hướng dẫn Lâm Kiến An từng cảm thấy với cách ăn mặt của Chung Dịch cũng chỉ bình thường. Dù nói như thế nào đều cũng không thể nói là xa xỉ.

Viên Văn Tinh: “Cậu ta mặc áo thun có giá 2000, quần có giá 3000. Đã như vậy, cậu ta còn cầm tiền vay sinh viên.”

Trì Quân: “...”

Hắn nhỏ giọng nói với Chung Dịch: “Cậu ta vậy mà nhìn chằm chằm cậu, xem cậu mặc quần áo gì nữa sao?”

Chung Dịch không biết nên mở miệng như thế nào. Làm sao cậu mới có thể nói cho Trì Quân biết, Viên Văn Tinh không chỉ nhìn chằm chằm vào mình mà còn nhìn chằm chằm Trì Quân nữa. Nếu không phải hắn, đời trước, Chung Dịch nhanh thì mấy tháng, chậm thì mấy năm mới biết Trì Quân là cậu ấm.

Trì Quân tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy cả người ngứa ngáy. Nghĩ đến việc bị người nhìn chằm chằm như thế, haizz.”

Chung Dịch động viên vỗ vai hắn.

Bên ngoài phòng karaoke chính là phòng khách. Lúc này, trong phòng khách ngày càng có nhiều người.

Viên Văn Tinh chất vấn: “Tớ nói cậu ta 'tác phong sinh hoạt xa xỉ, lừa gạt quỹ vay tiền sinh viên' chỗ nào có vấn đề?”

“Cậu nói còn không biết xấu hổ?” Thượng Tuấn Kiệt rốt cuộc không thể nghe tiếp, bước ra khỏi đám người.

Vốn dĩ đang chơi bài trong phòng đánh cờ, nhưng điện thoại reo ầm ĩ. Bạn học đối diện cũng mở màn hình ra, ngạc nhiên nới: “Nhóm lớp bùng nổ hả? A, lớp trưởng đang ở dưới xé mặt, chuyện gì xảy ra vậy? Ai, Tuấn Kiệt, hình như là chuyện của phòng ký túc xá cậu.”

Thượng Tuấn Kiệt lập tức dừng đánh bài chạy xuống lầu, chuẩn bị trợ giúp cho hai bạn cùng phòng.

Trên bàn đánh bài, ba người bạn học khác: “...”

Bốn thiếu một không có cách nào đánh. Còn có thể làm gì, trước tiên cất bài rồi nói sau.

Lúc này, Thượng Tuấn Kiệt thay thế vị trí của lớp trưởng Diêu Lâm, đứng ở trước mặt Viên Văn Tinh. Gã thật sự tức giận, trước khi đến trường đại học, gã đã đọc rất nhiều lời phàn nàn và oán giận về các bạn cùng phòng ở trường đại học. Nhưng Thượng Tuấn Kiệt đã đọc từng cái và cảm thấy mở máy lạnh hay không, ai trực nhật, có muốn giúp người khác múc nước hay không, vv... tất cả chỉ là những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến. Nhưng gã không nghĩ đến mình đã chen qua rất nhiều việc lớn, nhưng lại mở mang tầm mắt ở trên người Viên Văn Tinh.

Thượng Tuấn Kiệt thậm chí nghĩ mãi mà không ra. Tên này làm sao thi đậu được Đại học Bắc Kinh vậy?

Sau đó mới có người nói: “Nhân phẩm và thành tích tỷ lệ nghịch với nhau. Kẻ ngã ngựa trước là ai, quấy rầy sinh viên và tham ô công quỹ trong lúc nhiệm kỳ... Đủ ghê tởm đi, còn không phải là đường làm quan rộng thênh thang sao? Nếu không phải là bị tố cáo, không chừng bây giờ còn đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo.”

Thượng Tuấn Kiệt ớn lạnh một hồi. Bây giờ, gã siết chặt nắm tay, thầm nghĩ: Muốn văn minh thì văn minh.

Thượng Tuấn Kiệt tức giận nói: “Họ Viên kia, cậu đang nói tiếng người sao?”

Gã đang muốn giơ tay lên thì bên cạnh bỗng nhiên duỗi đến một cái tay giữ chặt cánh tay mới giơ lên một nửa của Thượng Tuấn Kiệt.

Thượng Tuấn Kiệt quay đầu thì nhìn thấy Chung Dịch. Gã hít thở sâu, cớ bắp căng chặt dần dần thả lỏng. Loại chuyện sốt ruột này, đương nhiên vẫn giao cho người trong cuộc xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.