Nhìn sắc mặt Tiêu Hàn
đột nhiên ngưng trọng, trong lòng ta vô cùng kinh hoảng, nhưng lại có
chút không hiểu, vì vậy ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng Hàn vương nói:
“Hoàng thượng, có chuyện gì vậy? Tờ giấy này có vấn đề sao? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?
Nghe vậy, mặt Hàn vương càng thêm xanh mét. Cặp mày kiếm dựng ngược, chòng
chọc nhìn ta, rồi sau đó cầm giấy tuyên thành lên, đọc: “Một ngày không
thấy, như cách ba thu. Xuân Tiêu, ở trong cung dù có chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, bảo trọng, đợi ta chuẩn bị tốt, sẽ đến đón ngươi.”
Quả nhiên giống lời Qua Tử huynh sẽ nói, cũng là chuyện hắn sẽ làm, buông
xuống băn khoăn trong lòng, không phải là Qua Tử huynh lén sai người
mang giấy vào, kết quả ta còn chưa nhìn, đã bị đuôi mắt của Hàn vương
phát hiện?
Qua Tử huynh a Qua Tử huynh, ngươi cũng đã lập gia
đình, chuyện này cần gì phải nhớ mãi không quên chứ? Cho dù hôm nay
ngươi đưa ta ra ngoài thì sẽ thế nào? Cuộc sống ngoài hoàng cung, cũng
sẽ không hơn, ta cũng không muốn bị Hàn vương truy sát. Có chút chột dạ
quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt thịnh nộ của Hàn vương nữa, trong
lòng nghĩ, nam nhân này. . . Sẽ không nhẫn tâm đem chúng ta ngâm lồng
heo chứ?
Nhìn thấy hành động tránh né của ta, ánh mắt Tiêu Hàn
càng rét lạnh, ở trong đó như đang bùng lên ngọn lửa mãnh liệt (câu này
không vô lí đâu nhớ).
Lúc đó, ta nghĩ, dầu gì lão tử cũng đã từng là nam nhân, tất hiểu cảm giác bị đội nón xanh vô cùng nhục nhã. Cảm
giác bị người yêu cùng huynh đệ phản bội, nếu hắn còn nghĩ lung tung
nữa, không biết sẽ phát triển theo hướng nào.
Vì vậy, ta cuống quít giải thích:
“Tiêu Hàn, tờ giấy ngươi cầm trong tay không liên quan tới ta, từ trước đến
giờ ta chưa từng xem qua, có lẽ là có cung nhân để sai?”
Nói xong ta liền cúi đầu xuống, thật sự ngay cả ta cũng không tin lời mình.
Tiêu Hàn nghe vậy hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt sắc lạnh rơi vào trên người ta, mang theo vô tận ý vị.
“Xuân Tiêu, tốt nhất nàng nên quên biểu đệ. Nếu không. . .”
Lời nói rõ ràng là uy hiếp, không cần nói cũng biết. Sau đó hắn xoay người
xé rách tờ giấy, nổi giận đùng đùng rời đi làm ta cảm thấy vô cùng buồn
bực. Chẳng lẽ có kẻ tiểu nhân lén hại ta sao lưng sao?
Nếu Qua Tử huynh thật sự đưa tới, vì sao không ai đưa cho ta xem trước? Nhưng. . . Xem ra, những ngày thư thản hẳn đã kết thúc.
Mấy ngày sau, Hàn vương không đến chỗ ta, cho đến buổi tối trước trung thu
ba ngày. Hôm đó, ta ở trong Tuyền Lan điện thấy một người.
Nhìn
người đó một thân đầy máu nhưng lại loáng thoáng có thể thấy được bộ
dáng trẻ tuổi thanh tú, là người hầu thiếp thân của Qua Tử huynh, là
người vài tháng trước thấy ta cùng Đoàn Tu và Lục thị lang từ bên ngoài
trở về mở miệng nói:
“Cô nương sau này nên cách xa các đại nhân
một chút, kết bạn đi chơi cũng không nên làm tiếp. Thiếu gia nhà ta gần
đây vì hạnh phúc tương lai với cô nương mà ra sức, hàng ngày trở về phủ
chuyện đầu tiên chính là quấy rầy lão phu nhân, muốn sớm rước cô nương
vào cửa, thiếu ra như thế, cô nương sau lưng không thể làm ra loại
chuyện này.” - thiếu niên kỳ quặc bảo vệ chủ.
Lúc này, hắn quỳ bò dưới chân ta, hay tay kéo lấy ống quần ta, vẻ mặt tràn ngập bi thương nói:
“Xuân Tiêu cô nương, công tử nhà ta. . .đi”
Đi? Có ý gì? Hắn đi nơi nào chơi bời trăng hoa sao? Thế nhưng hắn thật ích
kỷ a, đi chơi mà cũng không gọi ta, đợi sau này, ta nhất định quở trách
hắn một phen.
“Trong cung phái ngự y tới, là do tim đập quá nhanh mà chế! Thế nhưng công tử nhà ta thân thể khỏe mạnh! Làm sao có thể đột ngột đi như vậy? Hơn nữa trên thi thể còn không có bất kỳ dấu vết trúng độc nào. Mọi người nói hắn bệnh chết, nhưng tiểu nhân cẩn thận xem xét
người hắn, phát hiện đằng sau gáy có một cây ngân châm. Một châm đoạt
mạng.
Xuân Tiêu cô nương, công tử nhà ta chết không minh bạch. Là bị người hại chết!! Thiên hạ này ngoại trừ thánh thượng nuôi một đám ám vệ, còn ai có thân thủ tốt như vậy?
Cô nương a!
Công tử
nhà ta dầu gì cũng từng có tình nghĩa. Ngươi nếu có lương tâm, nhất định phải báo thù cho công tử nhà ta!! Nếu như Mãn Phúc ta có mắt như mù,
ngươi chính là một nữ nhân độc ác! Vậy thì ta liền trói ngươi đến trước
mặt hoàng đế lĩnh thưởng!”
Người ta khẽ run một cái, một lúc lâu
mới hiểu rõ rốt cuộc hắn nói gì. Trịnh trọng gật đầu với hắn, cả người
cảm thấy mềm nhũn vô lực. Cưỡng chế trấn định một lúc lâu, ta mới mở
miệng, đối với Hành Cửu đứng sau lưng Mãn Phúc, thờ ơ lạnh nhạt nói:
“Hành Cửu, ngươi dẫn hắn ra đi. Có thể đi vào không dễ dàng, lúc này, chắc hẳn cửa cung đã phong tỏa không thể ra được.”
Hành Cửu mang theo Mãn Phúc ra ngoài. Ta đi ra khỏi phòng, ngồi một mình
trước một tảng đá ở Tuyền Lan điện, nhiệt độ của tảng đá, cũng không thể lạnh bằng lòng ta. Nhớ tới một câu nói vài hôm trước khi Hàn vương tức
giận:
“Nàng tốt nhất nên quên hắn, nếu không. . .”
Nếu
không. . . Sẽ như bây giờ sao? Tiêu Hàn! Lòng dạ ngươi quả thật độc ác!
Hắn là biểu đệ, thân nhân của ngươi! Ngươi sao có thể xuống tay. Vì một
tội danh vô căn cứ, ngươi cứ như vậy tàn nhẫn ra tay? Bởi vì ngươi quá
để ý ta, quá yêu Xuân Tiêu, hay vì ngươi nắm cả thiên hạ trong tay nên
không chịu nổi phản bội?
Ta một mình ngồi trên tảng đá, những gì trải qua cùng Qua Tử huynh trước đây hiện lên trước mắt. Ta nghe thấy hắn nói:
“Xuân Tiêu, ngươi là người duy nhất hiểu ta.”
“Xuân Tiêu, ta sẽ thuyết phục phụ thân đại nhân, sau này chắc chắn mang tám đại kiệu rước ngươi.”
“Xuân Tiêu, ta sẽ đối tốt với ngươi.”. . .
Xuân Tiêu. . . Xuân Tiêu. . . Xuân Tiêu. . . . . . Trong đầu tất cả đều là những lời nói kiên định của Qua Tử huynh.
Trái tim quặn đau, bất chợt hoảng hốt, rốt cuộc đây có phải một giấc mộng
hay không? Lúc Nguyễn Chỉ đi ta khổ sở, nhưng khi nghe bọn họ nói Qua Tử huynh cũng chết không minh bạch như vậy, ta cảm thấy trái tim như bị
dao cắt, cơ hồ, như không thể hít thở. . .
Sau lưng đột nhiên có
hai bàn tay vòng ngang hông ta. Cả người ngã vào một lồng ngực ấm áp,
mùi rượu nồng đậm xông vào mũi. Hàn vương khẽ nói:
“Hiểu Hiểu, để cho ta ôm!”
Thân thể bất động, mặc hắn cứ ôm ta như vậy. Hắn ôm một lúc lâu, mới lẩm bẩm:
“Hiểu Hiểu. . . Ngươi biết không? Biểu đệ đi. . .”
Ta hôm nay đã biết.
“Biểu đệ còn trẻ tuổi như thế, làm sao đột nhiên mất.”
Đúng vậy a, trẻ tuổi như thế, sao ngươi có thể ra tay?
“Hiểu Hiểu, biểu đệ mặc dù hay chơi đùa vẫn chưa nên thân, nhưng ta muốn hắn
sau khi thành thân sẽ khá hơn một chút. Không nghĩ tới hắn lại đi nhanh
như vậy!”
Cho nên ngươi thật tốt, muốn hắn hoàn toàn hiểu ra, đáng tiếc hắn không thuận theo ý ngươi, cho nên ngươi liền giết hại hắn?
Ta cắn môi không đáp. Chẳng qua nghe lời thương tâm của nam nhân phía sau, cảm thấy ghê tởm đến cực điểm. Tiêu hàn. . . Ta vốn đã dần thay đổi cái nhìn về ngươi, nhưng hôm nay vì sao ngươi lại trở nên như vậy? Khiến
cho ta cảm thấy, nghe ngươi nhắc đến tên Tần Duệ, cũng cảm thấy ô uế!!
Mà ngươi giờ đây lại tỏ vẻ thương tâm muốn chết, muốn cho ai nhìn đây?
Một đêm này gió thật lớn, ta lẳng lặng tựa vào lòng Hàn vương, nhớ tới mọi
chuyện từ khi chuyển kiếp tới bây giờ, cũng chỉ cảm thấy tất cả đều là
ác mộng.
Một đêm này, Hàn vương vẫn tựa vào người ta, ôm chặt lấy ta, giống như vô cùng sợ lạnh, hắn vẫn không ngừng nói, nói Qua Tử
huynh thật tốt. Một lúc lâu sau, gương mặt đó dính vào lưng ta, mơ hồ có nước mắt nóng rực chảy ra.
Khóc sao? Băng sơn nam nhân máu lạnh như vậy sẽ khóc sao? Ta không cho là hắn rơi nước mắt chỉ vì muốn diễn trò trước mặt ta.
Tiêu Hàn, chỉ sợ rằng sau khi đã giết Qua Tử huynh, mới biết quý trọng tình
huynh đệ? Mới tỉnh ngộ, cho nên áy náy sao? Thế nhưng, đã sai thì đều
phải trả giá. Bây giờ mới sám hối, ngươi không thấy đã muộn sao. Thiếu
nợ, cuối cùng vẫn phải trả.
Một đêm này, nhìn ánh trăng đổi màu,
dần dần trở nên tròn trịa, ta tự nhủ trong lòng, muốn kết thúc tật
nhanh, hết thảy mọi chuyện này, những thứ rối rắm này vốn khong thuộc về thời không của ta, chỉ đợi tối mai tìm được diệp kính, khôi phục thân
nam nhân, ta tất nhiên sẽ rời đi, sẽ coi như hết thảy mọi chuyện ở nơi
này chỉ là một giấc mộng.
Nếu như lúc này ta vẫn còn có thể nói
ta là đàn ông, từ trong ra ngoài đều không thích nam nhân, không thích
Qua Tử huynh, chỉ là lừa mình dối người. Từ khi bắt đầu, ta đã dần dần
có chút thích Tần Duệ? Thích vì hắn không để ý thân phận của ta, thích
vì hắn luôn đặt ta ở vị trí thứ nhất, toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Kiếp trước, ta là một hoa tâm đại thiếu, tại sao lại không ngừng việc thay
nữ nhân như thay quần áo đây? Ta cũng đã từng tự hỏi mình, bất quá chính là tham luyến nhiệt độ ấm áp của những nữ nhân đó khi ở cạnh ta mà
thôi.
Đã nhiều năm không thân cận với cha mẹ, bọn họ giống như
không có con trai là ta đây, cho nên ta hết sức khát vọng cảm giác được
người để tâm. Qua Tử huynh, ta đã dần dần thích hắn.
Chẳng qua,
thích không có nghĩa là yêu. Nhưng bởi vì hắn đã từng là tình nhân của
ta. Ta tất nhiên. . . sẽ vì hắn làm chút gì đó.
Như vậy, mới
không uổng chúng ta từng quen biết, mới không phụ nam nhân thường gọi
“Xuân Tiêu Xuân Tiêu” khiến cho ta bận tâm nhưng đồng thời cũng ghi nhớ.