Sáng hôm sau tỉnh lại, Hàn vương vẻ mặt lạnh băng, thế nhưng lại ẩn chứa sự đau đớn khó nén.
Đôi mắt lạnh lẽo dừng trên người ta một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
“Nàng cứ ngủ thêm một lúc nữa, ta đi vào triều trước.”
Khẽ gật đầu một cái, ta há miệng ra muốn đáp lại, không biết tại sao cổ
họng lại khô khốc, nếu lên tiếng nhất định sẽ rất đau, vì vậy ta hướng
hắn chớp mắt, sau đó quay đầu đi.
Hàn vương khẽ thở dài một cái, sau đó xoay người vào triều.
Nhìn bóng lưng lộ ra mấy phần tịch liêu của hắn, trong lòng ta liền chua xót khổ sở. Tiêu Hàn. . . Khi có ý thức của nữ nhân, mấy đêm ngươi ôm ta an ổn ngủ, lúc ngươi cầm tay ta viết xuống tên của ta và ngươi, ta cuối
cùng đã động tâm.
Nếu như không phải vì chuyện này xảy ra, nếu
như chung đụng lâu thêm một chút, có lẽ ta sẽ thật yêu ngươi không
chừng, nhưng trên đời không có nếu như, mọi chuyện đã xảy ra.
Lúc này, trong đầu ta liền hiện lên gương mặt của một người nam nhân khác,
khóe môi hắn luôn hiện lên nụ cười trêu tức, Hành Cửu.
Đối với
Hành Cửu, thật ra lệ thuộc vẫn luôn lớn hơn bất kỳ tình cảm nào khác,
hắn là người đưa ta tới thời không này, cũng là người đầu tiên dạy ta
làm sao sinh tồn ở đây, thế nhưng không biết tại sao, cảm giác đối với
hắn luôn vô cùng phức tạp, ta hiểu rõ mình rất lệ thuộc vào hắn, nhưng
trong tiềm thức, luôn mơ hồ có một loại phòng bị với hắn, đúng vậy, dù
lệ thuộc vào hắn, nhưng ta vẫn không hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Mấy ngày sau, Hàn vương cho dù đến điện của ta, ta cũng không chủ động mở
miệng nói với hắn mộy câu, hắn cũng không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn
ta, có lúc sẽ quay đầu, ở phương hướng cho rằng ta không nhìn thấy, vẻ
tịch mịch liền hiện trên gương mặt. Tất nhiên, buổi tối vẫn như cũ ôm ta ngủ.
Tình huống như thế vẫn kéo dài cho đến ngày thứ ba, mười lăm tháng tám, cũng chính là ngày chúng ta thành thân.
Buổi sáng hôm đó khi tỉnh lại, Hàn vương lại không vào chiều sớm, hắn kéo
tay ta, kéo ta ra khỏi giường, rồi sau đó đưa ta đến trước gương trang
điểm, dùng lược chải đầu cho ta, rồi sau đó nói:
“Hiểu Hiểu, hôm
nay là ngày chúng ta thành thân. Sau tối nay, ngươi chính là hoàng hậu
danh chính ngôn thuận của ta. Chúng ta sẽ ở cùng nhau, nắm tay trọn
đời.”
Nghe lời thâm tình chân thành như vậy. Tâm có chút tĩnh mịch cũng nổi sóng, Tiêu Hàn. . . Tiêu Hàn. . .
Thấy ta giật mình, hắn thở dài một cái, sau đó đi ra ngoài. Chốc lát sau có
cung nhân tới trang điểm cho ta, khắp cung điện đều là màu đỏ chói mắt,
màu đỏ cơ hồ như thức tỉnh ta.
Mũ phượng nặng trịch, pháo hỉ màu
đỏ, đi qua từng người. Tiêu Hàn nắm tay ta đi qua thật nhiều cửa, nhận
được nhiều lễ của mọi người. Ta cứ mơ mơ hồ hồ, mãi cho đến khi vào tẩm
cung Trọng Hoa điện.
Che khăn voan đỏ thẫm, khi cặp hỉ giày đỏ
rơi vào mắt ta. Tim mơ hồ nhảy mạnh một cái. Sống hai mấy năm, ta cho
tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ có khoảnh khắc như vậy,
mặc vào giá y. Im lặng ngồi trên giường, chờ một nam nhân tới vén khăn
voan ra cho ta.
Ta mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt vui mừng của Hàn
vương sau khi vén khăn voan của ta, cùng với cặp mắt nóng bỏng giống như có thể thiêu cháy người khác. Hắn nói:
“Xuân Tiêu, cuối cùng nàng cũng là của ta, tối nay là ngày đại hôn của chúng ta, uống ruợu giao bôi trước đi.”
Gật đầu. Đồng thời, hôm nay cũng có thể là ngày đưa tang của Qua Tử huynh.
Hơi nhíu mày, ta nhìn nụ cười thỏa mãn của Hàn vương, trong lòng bỗng lạnh
như băng. Sau khi vén khăn hỉ chính là uống ruợu giao bôi. Cầm chén lên, sóng mắt ta khẽ động, lộ ra nụ cười yêu mị đến cực điểm, sau đó mới đổ
rượu vào, thừa dịp Hàn vương còn chìm trong nụ cười kia chưa hồi thần.
Ta đã nhẹ nhàng vòng qua tay hắn, nâng cốc đưa tới môi hắn. Ánh mắt Hàn
vương hết sức mê đắm.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, thanh âm ngượng ngùng nói:
“Hiểu Hiểu, ngươi thật đẹp!”
Rồi sau đó hắn ngửa đầu, liền ừng ực uống ly rượu kia. Hắn uống sạch toàn
bộ, khóe miệng ta nhếch lên. Trong rượu kia, chính là thuốc mấy ngày
trước Hành Cửu chuẩn bị.
Hình ảnh trước mắt lay chuyển, hôm nay sau khi mặc vào hỉ bào, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mê hoặc của Hành Cửu:
“Xuân Tiêu, cho hắn dùng thuốc, cho hắn dùng viên thuốc đỏ kia, vì Tần Duệ
báo thù, nếu không. . . Sao ngươi có thể làm hắn thất vọng?”
Thật ra trong lòng Hành Cửu có gì, ta có lẽ không thể lí giải, nhưng lại mơ
hồ rõ ràng. Bằng vào người kia thất khiếu linh lung tâm [1], tất nhiên
là đang có âm mưu động trời.
[1] chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Vốn là. . . Gần đây Hàn vương thật tốt ta cũng để ý, nhưng nghĩ tới Qua Tử
huynh thật là tốt, tất cả như vậy, bất quá chính là đột nhiên từ tâm nam nhân lại có ý thức nữ nhân nên có chút xuân ý mà thôi. Cũng chỉ có thể
chôn vùi, chỉ vì, cảnh không hợp, người. . . vô duyên.
Khi ta đem thuốc bỏ vào chén ruợu liền nghĩ, coi như Hàn vương chết vì viên thuốc
kia, cũng chính là. . . Báo ứng đi. . . Thật sự đây là lần đầu tiên ta
tự tay hại người, cho tới bây giờ vẫn còn run rẩy.
Ta nhìn Hàn
vương đối diện vẻ mặt vui mừng, nhìn tay hắn định ôm ta nhưng dừng lại,
nhìn vẻ mặt băng sơn vạn năm bất động biến sắc, bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ tức giận của hắn:
“Hiểu Hiểu. . . Ngươi làm cái gì!”
Làm cái gì, ta chỉ làm chuyện ta nên làm mà thôi. . . Nhìn vẻ mặt giận dữ
của Hàn vương, ngón tay chỉ vào nguòi ta, nhưng lại không thể tiến gần
thêm bước nữa, ta mới hiểu. Thì ra. . . Hiệu quả thuốc của Hành Cửu
chính là làm mất cảm giác, thân thể không động đậy được mà thôi. . .
Vậy sẽ không chết sao? Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mơ hồ có một chút áy náy dâng lên.
Để che giấu sự hốt hoảng của mình, ta hướng Hàn vương cười cực kỳ khinh
miệt. Ta lui về phía sau, lui thêm bước nữa, một mực thoát khỏi cánh tay của Hàn vương, dựa vào bên cửa sổ, kéo màn cửa lên.
Tức khắc ánh trăng sáng tỏ lập tức tràn đầy phòng. Tối nay là trung thu. Hôm nay trăng thật sáng, vừa lớn vừa tròn.
Ta từ cửa sổ muốn chui ra ngoài thì sắc mặt Hàn vương trầm xuống, ánh mắt khó hiểu:
“Xuân Tiêu, nàng rốt cuộc đang làm gì? Nàng tại sao. . . Lại làm như vậy?”
Vừa dứt lời, ta hé môi định trả lời, liền nghe thấy một thanh âm trêu tức nói:
“Hàn vương gia nói đùa. Nữ nhân của ta, tất nhiên sẽ thay ta làm việc.”
Nói xong, một thân hồng y đi ra từ sau lưng Hàn vương, tới bên cạnh ta, tay ôm lấy eo ta, hướng Hàn vương vẻ mặt đang xanh mét nói:
“Hàn vương gia, lâu không gặp!”
“Là ngươi! Thần y Tử Mặc? Vì sao ngươi xuất hiện trong tân phòng của trẫm,
thì ra, Trầm Lạc quả nhiên chưa chết? Ngươi hẳn là người của Hoàng đế
trước?”
Tầm mắt lại chuyển về phía ta:
“Hiểu Hiểu, ngươi cũng là người của bọn họ. Cho nên liên thủ bày một cái bẫy như vậy, xem ta như kẻ ngốc rơi vào bẫy sao?”
“Cũng không phải.” thấy Hành Cửu khinh thường lắc đầu một cái, quay lại nói với Hàn vương:
“Tiêu Hàn, ta gài bẫy ngươi, bất quá cũng bởi vì, ngươi cản trở ta thôi!”
“Cản trở ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn. . .!”
“Không sai!”
Chỉ thấy Hành Cửu cười khẽ, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Giang sơ này, ngôi vị hoàng đế này, vốn thuộc về ta!”
Oh. . . Thì ra Hành Cửu muốn thứ không thể ăn không thể nhìn này, khóe môi
ta nhếch lên một nụ cười khinh miệt, ở trên hai người quét một vòng, sau đó mới nói với Hành Cửu:
“Sao lại nói nhảm nhiều vậy? Giờ còn không mau đi tìm diệp kính?!”
Hành Cửu cười đầy tự tin.
“Xuân Tiêu, hiện tại không vội. Phải đợi nguyệt mãn mới có thể.”
Như vậy hẳn cũng nhanh đi. Ta đặt mông xuống thảm trải, nhìn Hàn vương đối diện.
Đôi mắt Hàn vương tràn đầy bi thương, kèm theo đó là hận ý vô biên vô tận,
tựa hồ có thể hủy thiên diệt địa. Đối diện với ánh mắt như vậy, ta rốt
cuộc nhịn không được, nhìn hắn nói:
“Tiêu Hàn, từ trước tới giờ
ta cũng chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi, nhưng vì sao ngươi phải giết Tần
Duệ? Hắn là biểu đệ của ngươi! Sao ngươi có thể xuống tay!”
“Thì ra nàng nghĩ như vậy sao?” Tiêu Hàn cười to, sau đó ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ta.
“Xuân Tiêu, nếu như ta nói ta không làm? Ta sẽ không động tới biểu đệ, mặc
dù, ta ghen tỵ với hắn, nhưng cái chết của hắn, không có nửa điểm liên
quan tới ta!”
“Nói xạo!” Ta vừa mở miệng khiển trách, liền nghe thấy thanh âm của Hành Cửu:
“Được rồi!”
Không khỏi theo tầm mắt của hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài. Trăng tròn
nghiêng lệch, tỏa ấm áp một phòng. Ánh trăng dần dần đi lên, chiếu về
phía Hàn vương. Có chút ánh sáng từ trong ngực Hàn vương chiếu ra ngoài, cơ hồ như muốn xuyên thấu áo lụa rồi từ từ hiện lên thành hình một vòng tròn.
Chẳng lẽ vật kia chính là diệp kính!! Thế nhưng, vì sao nó lại ở trên người Hàn vương?
“Hành Cửu!”
Ta hô to một tiếng! Lại thấy Hành Cửu luôn thờ ơ khẽ nhíu mày. Hồng y chợt lóe, bóng người đã bay tới trước mặt ta. Hơn nữa người kia còn xuất thủ thật nhanh trên người ta điểm mấy cái, sau đó, ta mới phát hiện mình
không thể cử động, không thể nói chuyện, giống như có đồ vật trói thật
chặt lấy ta.
Thân thể mềm nhũn, cảm giác như ta không còn là mình!
Hành Cửu kia chắc chắn đã điểm huyệt ta! Rồi sau đó còn vô cùng đáng chết nhìn ta một cái nói:
“Xuân Tiêu, hiện tại không cần nói gì, chỉ cần nhìn là tốt rồi. Ngoan!”
Rồi sau đó hắn vỗ vỗ má ta, xoay người tới trước Hàn vương, bắt lấy thứ tròn trịa, sáng trong suốt, từ trong y phục lôi ra.
“Hộ tâm kính! Ngươi lấy hộ tâm kính làm gì!”
Hành Cửu cười khinh thường:
“Hàn vương gia, nếu diệp kính đối với ngươi chỉ là một tấm hộ tâm kính mà thôi, vậy không bằng cho ta mượn dùng một chút.”
Sau đó, tất cả những gì xuất hiện giống như phim không tiếng động. Ta nhìn
Hành Cửu cầm lấy diệp kính, tấm kính kia luôn lay động, giống như có
linh hồn, cho nên muốn chạy trốn Hành Cửu, thế nhưng, chỉ là một cái
gương, lực đạo làm sao có thể địch nổi một nam nhân.
Vùng vẫy một lát vẫn bị Hành Cửu chế trụ. Một lúc sau, mới nghe một giọng nói cực kỳ miễn cưỡng:
“Người phàm, ngươi hao tâm tổn lực bắt ta, là vì chuyện gì?”
Hành Cửu đáp lại:
“Kính tiên, ta muốn biến thành một nam nhân!”
Cái gì!! Nghe đến đó ta hết sức hoang mang, Hành Cửu vốn là nam nhân đi! Vì sao hôm nay lại muốn biến thành nam nhân? Người chân chính muốn trở lại thân nam nhi chính là ta. Lúc này, Hàn vương vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng
trợn to hai mắt.
Vậy mà, hiện tượng kỳ dị xảy ra. Hành Cửu vừa
dứt lời, thân thể của hắn liền xảy ra biến hóa kinh người. Vẫn là thân
hồng y, vẫn là dung mạo như tranh, vẫn là dáng người cao ngất. Chẳng qua là áo trước ngực dần dần nhô lên, trở nên tròn trịa. Mà phần eo phía
dưới cũng trở nên mềm mại nhỏ nhắn. Hành Cửu! Chẳng lẽ đêm đó ta tỉnh
lại nhìn thấy thân nữ nhi của Hành Cửu là thật! Không phải nằm mơ!
Thấy thế, thanh âm trong gương trở nên nghịch ngợm, trong đó có chút lúng túng, trẻ con nói:
“Nguyên lai là ngươi! Hơn một trăm năm trước, khi đó tiểu tiên ta học nghệ chưa tinh, có một nam nhân tên là Trầm Mặc, thiên tân vạn khổ tìm được ta,
mang ngươi tới trước mặt ta cầu xin ta biến ngươi thành nữ nhân. Nhưng
ta lại nhầm lẫn! Khiến cho ngươi thành bất nam bất nữ, chỉ có đêm trăng
tròn mới hiện ra thân thể nữ nhân.
Ha ha. . . Cũng được, nếu ta sai, tiểu tiên này liền biến ngươi trở về như cũ!”
Nói xong có ánh sáng ấm áp bao lấy Hành Cửu. Thân thể hắn trong bọc sáng di chuyển. Thật lâu, ánh sáng ngừng lại, Hành Cửu ở trong đó liền khôi
phục bộ dáng như cũ, những thứ đặc thù của phái nữ cũng biến mất!
Thấy thế, ta vô cùng mừng rỡ. Không nhịn được liền há miệng, phát hiện mình có thể nói được, vội vàng cao giọng hô:
“Hành Cửu! Còn có ta a! Hành Cửu, ta cũng muốn biến trở về thân nam nhân, ngươi giúp ta cầu xin kính tiên đi!”
Hàn vương đối diện đang bất động như Như Lai nghe vậy, khóe miệng co quắp,
con ngươi co rút, ánh mắt kinh ngạc, không thể tin nhìn ta, chỉ là ta
không rảnh để ý, tầm mắt ta toàn bộ cũng đặt trên người Hành Cửu.
Hành Cửu a!! Hành Cửu tốt, ngươi mau trả lời đi! Nhưng Hành Cửu lại hướng ta cười ôn nhu, kiên định lắc đầu! Mẹ nó! Hãm cha ngươi Hành Cửu! Ta cơ hồ cũng muốn điên.
Liền nghe tiếng trẻ con thanh thúy lại lần nữa vang lên, nói với ta:
“Di, hồn phách của ngươi, không phải là khai quốc hoàng đế Trầm Mặc hơn một
trăm năm trước biến hắn thành bất nam bất nữ đó sao? Thú vị, thật là thú vị. . . Kiếp này ngươi là nữ, hắn là nam. . . Khụ khụ, ta rất tò mò a!
Chuyện phòng the giữa các ngươi sẽ như thế nào? Rốt cuộc người nào ở
trên, người nào ở dưới?”
Khóe môi Hành Cửu tràn ngập ý cười. Cặp phượng mâu kia tinh quang bạo phát, hắn nói: “Hài hòa, dĩ nhiên sẽ dị thường hài hòa.”
Gương kia nghe vậy thì thầm mấy câu, cuối cùng giống như cảm thấy không thú
vị, ánh sáng liền phai nhạt. Hành Cửu đem gương cất vào trong ngực, lúc
này nhìn ta cười nói:
“Trầm Mặc, ta phải đòi nợ ngươi.”
Vừa nghe được cái tên “Trầm Mặc”, cả người ta không khống chế được run run. Giấc mộng trước kia của ta, chẳng lẽ khai quốc hoàng đế Trầm Mặc chính
là kiếp trước của ta. Mà Hành Cửu, chính là Cửu Tân mỹ nam trong đó? Nếu như ta không nghe lầm, mới vừa rồi cái gương kia nói, khi ta là Trầm
Mặc, bởi vì nguyên nhân nào đó khiến Hành Cửu thay đổi giới tính?”
Tính tình của người này. . . Ta cảm giác con đường phía trước rất không dễ
đi! Lúc này, Hành Cửu mang theo nụ cười ác ma đi tới phía ta, ta bất
giác hôn mê bất tỉnh.
Rồi sau đó, bên tai vang lên thanh âm của
Hành Cửu, tựa như xen lẫn yêu hận “Mực, ngươi cho rằng như vậy thì có
thể chạy thoát sao?”
Khi ta tỉnh lại, đã là một nơi khác.
Ngủ mê man thật lâu, tựa hồ từ trước đến giờ cũng chưa từng lâu như vậy, có một giọng nói luôn luôn vang ở bên tai, nói tỉnh lại, mau tỉnh lại. . . Thật sự không tỉnh lại, đoán chừng chính là thật sự muốn từ biệt thế
gian.
Mất thật nhiều khí lực, rốt cuộc cũng mở mắt. Khi ta vừa
tỉnh dậy, tất cả trí nhớ ập đến. Phản ứng đầu tiên của ta chính là bò
dậy kiểm tra người mình. Được rồi, nhìn chung quanh nhìn trên dưới vẫn
là thân thể mềm mại của nữ nhân, thuộc về nữ tử tên là Xuân Tiêu.
Trong lòng than thở, Hành Cửu thật là kẻ vô tình vô nghĩa! Ở thời điểm cuối
cùng còn lừa gạt ta! Ta ban đầu sao lại tin lời hắn chứ? Tại sao cho
rằng hắn lấy diệp kính để khôi phục thân thể nam nhân cho ta!
Cảm giác oán giận xông lên, nếu giờ phút này hắn xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định sẽ cắn chết hắn!
Đang nghĩ như vậy, liền nghe một giọng nữ mềm mại gọi nương nương. Nương
nương cái đầu ngươi!! Ta đột nhiên mở mắt, mới phát hiện người đang đứng trước mặt ta không phải là Nhã Ca, mà là Vi Luật, mà làm cho ta kinh
ngạc chính là, Vi Luật hiện tại ở trong cung ta, mặc triều phục của nam
tử.
Hãm cha, khi hắn ở cung ta giả làm cung nữ lêu lổng, ta đã
thật sự quên mất phẩm cấp của hắn. Thế nhưng hiện tại hắn mang bộ dáng
này xuất hiện trước mặt ta, là vì sao? Chỉ thấy hắn bĩu môi, giống như
xem kịch vui nói:
“Nương nương a, hoàng thượng nói nếu ngươi không tỉnh, liền đổ ruột già lợn vào người ngươi!”
Ruột già lợn! Mẹ nó, đây là chuyện người thất đức đến mức nào mới có thể làm ra a! Ta ngừng khóc than trong lòng, lạnh lùng đe dọa nhìn hắn:
“Hoàng đế trong miệng ngươi, rốt cuộc là ai?”
“Ai nha, nương nương, ngươi lại không biết đương kim hoàng đế là ai?”
Có thể trách ta sao? Ai kêu. . . đế vị thay đổi nhanh như vậy?