Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 89: Chương 89: Đại kết cục 《 Thượng 》






“Hoàng. . . Hoàng thượng. Ngươi có ăn không?”

Hướng về phía minh bào màu vàng, trong đáy lòng ta cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng kèm theo bi ai nồng đậm. Nhớ lúc mình mới đến thời không này, người duy nhất làm bạn ở bên cạnh cho ta cảm giác an toàn đồng thời giúp ta từ từ thích ứng thời đại này chính là hắn, nhưng không nghĩ mọi chuyện lại thành như vậy, hắn ngược lại trở thành người mà ta sợ nhất.

Hành Cửu hướng bên này đi tới, thân thể ta theo bản năng run run, thấy thế, ánh mắt hắn ảm đạm, há miệng, lời nói vừa ra mang theo ba phầm châm biếm:

“Làm sao vậy? Xuân Tiêu, ngươi sợ ta?”

Sợ, làm sao có thể không sợ? Đối với một người tâm cơ thâm trầm xưa nay không lộ nửa phần, ta có thể không sợ sao?

Mặt mày cứng nhắc, lặng lẽ lấy tay bấu bắp đùi, ta nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó mở to ra nhìn hắn nói:

“Hành Cửu, ta muốn gặp Tiêu Hàn.”

“Nga?” Chẳng qua là một câu nói không rõ có đồng ý hay không, Hành Cửu tỏ vẻ miễn cưỡng, ngoài ra cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Trẫm không cho phép.”

Ngón tay thon dài phủi nước canh dính vào vạt áo, Hành Cửu xoay người liền đi, không hề nhìn ta một cái.

Không cho phép sao? Kết quả trong dự liệu, bĩu môi, ta cũng không mất mác quá mức.

Ta cuối cùng vẫn được như nguyện gặp Tiêu Hàn ở trong tù, người đồng hành chính là Đoàn Tu vẻ mặt lo lắng.

Về phần tại sao hắn lại giúp ta, bất quá chính là ta nắm được chân đau của hắn mà thôi.

“Ngươi bây giờ tới đây làm gì? Đi ra ngoài? Ta không muốn gặp ngươi nữa!”

Sau song sắt thô to, Hàn vương vẻ mặt lạnh như băng.

Ta nhìn hắn, nhìn bộ mặt băng sơn dị thường đáng ghét kia, trong lòng dấy lên chút chua xót.

Tiêu Hàn, vốn là một vương gia khí phách kiêu ngạo, ưu tú như hắn, tự nhiên cũng sẽ có tư cách, nếu ta không đột nhiên xuất hiện, có lẽ giờ phút này ngồi trong cung vàng điện ngọc cúi nhìn chúng sinh chính là hắn.

“Ta hiện tại đã hai bàn tay trắng, đây là điều ngươi muốn? Hiểu Hiểu, ngươi đến tột cùng hận ta tới mức nào? Hận ta lúc ấy đối với ngươi vô tình? Cho nên cứ như vậy trả thù ta?”

Nếu lấy đi giang sơn để trả thù một người, có phải ác quá hay không?

Mặc dù lúc đầu ta cực kỳ chán ghét hắn, nhưng cứ hung tợn đập nát mơ ước của một người, cũng không phải là điều ta suy tính.

Ngẩng đầu, ta làm như không thấy ánh mắt phẫn hận giờ phút này của hắn, mặt giãn ra, lông mày cong cong nhìn hắn nói:

“Tiêu Hàn, cho tới bây giờ, ngươi còn muốn không quan tâm ta?”

Ta biết bộ dáng giờ phút này của ta xinh đẹp kinh người, cố ý trang điểm, cộng thêm sóng mắt như nước quyến rũ, đối với một nam nhân có tình ý với ta mà nói, lực sát thương nhất định là mười phần.

Quả nhiên, Tiêu Hàn sắc mặt thay đổi, khí tức lạnh như băng bay biến, thanh âm hốt hoảng:

“Hiểu Hiểu, ngươi nói cái gì? Ngươi có ý gì?”

Mím môi cười một tiếng, môi đỏ như lửa, mặt mày như vẽ.

Ra hiệu Đoàn Tu mở cửa ngục, ta đẩy ra song sắt, khom lưng đi tới trước mặt hắn, cứ nhìn hắn như vậy, không hề lùi bước.

“Ta nói, chuyện đến mức này, Tiêu Hàn ngươi còn quan tâm ta hay không?”

Tựa hồ bị bộ dáng của ta đánh động, Tiêu Hàn vẻ mặt buồn bực, nhưng lại có chút vui mừng, lại có mấy phần khổ sở.

Đôi tay cứng rắn vuốt gò má ta, thanh âm nóng bỏng của nam nhân vang lên:

“Có! Sao lại không chứ, Hiểu Hiểu, ta làm sao có thể không quan tâm nàng?”

“Vậy thì tốt, đã như vậy, chúng ta đi thôi.”

Nụ cười mừng như điên còn ở trên mặt Tiêu Hàn, ta phẩy tay áo một cái, mùi hương tỏa ra bốn phía, thân thể anh tuấn của hắn liền ngã về phía sau.

Sau đó có bốn nam nhân tiến vào mang hắn ra khỏi địa lao, Đoàn Tu ở bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn ta:

“Xuân Tiêu cô nương, ngươi có hài lòng hay không?”

“Ân. Hài lòng, tình nghĩa của Đoàn công tử, Xuân Tiêu sẽ khắc trong tâm khảm.”

Vuốt vuốt mi tâm, không muốn lá mặt lá trái với nam nhân bên cạnh nữa, ta nhấc chân đi ra ngoài.

Ba canh giờ sau, ta ngồi trên xe ngựa mà Đoàn Tu an bài đi về phía nam, lúc này vẫn cảm thấy không thể tin được.

Người nằm trên đùi chuyển động, Tiêu Hàn ngồi dậy, trong đôi băng mâu tràn ngập mê muội.

“Hiểu Hiểu, nàng đây là?”

“Tiêu Hàn, chúng ta bây giờ đi về hướng Giang Nam, Giang Nam cảnh đẹp tháng tư, mưa xuân như rượu liễu như khói. Chàng nguyện theo ta chứ?”

“Nguyện ý, có thể ở cùng nàng, ta sao lại không cam lòng?”

Hắn nhắm mắt lại tới gần ngửi tóc ta, vẻ mặt mê đắm.

“Hiểu Hiểu, tại sao. Nàng rõ ràng không cần như vậy? Nam nhân kia trong lòng có nàng, giả sử nàng lưu lại, sẽ có vinh hoa hậu vị, dễ như trở bàn tay.”

“Vậy còn chàng? Ta làm hại giấc mộng đế vị của chàng tan biến, chẳng lẽ chàng không hề hận ta?”

Lời vừa nói ra, không khí liền lạnh lẽo, hồi lâu, lãnh khí trên người Tiêu Hàn rốt cuộc tản đi, dịu dàng nhìn ta.

“Hiểu Hiểu, ta khi còn bé từng nghe qua một câu, mệnh lý hữu thì chung tư hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu [1]. Hôm nay xem ra, lời ấy cũng là có lý.”

[1] Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.

Nghe đến đó, ta thật lòng mỉm cười.

Ba ngày sau, là thời gian vui vẻ nhất từ khi ta xuyên không, dọc đường vừa đi vừa chơi, hiện tại là tháng tư, hoa cải nở, khắp nơi vàng óng ánh. Có lúc chỉ lẳng lặng nhìn cảnh sắc, chúng ta cũng có thể bật cười.

Tiêu Hàn ngắt một đóa cài lên tóc ta, ta cúi xuống, khi hắn lơ đãng liền len lén vẩy cánh hoa giấu trong lòng bàn tay vào đầu hắn, rồi sau đó cười lớn chạy đi, hắn từ phía sau nhào tới đè ta xuống bụi hoa.

Rõ ràng là tiểu nhi nữ yêu cuồng nhiệt sẽ là việc ngu ngốc, trong mắt ta như vậy cũng thỏa đáng.

Càng đi càng xa, đã đến Giang Nam, đập vào mắt chính là một hồ nước thật to, bên trong thật nhiều hoa sen, đáng tiếc hiện tại đã là cuối mùa xuân, phải giữa hè mới thấy được cảnh đẹp trong thơ cổ “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.” [2]

[2] Lá sen đón ánh mặt trời thì xanh vô tận, hoa sen đón ánh mặt trời thì hồng khác thường.

Ta biết thời gian đã không còn nhiều, mộng cũng sẽ tỉnh, mặc dù trước đó đã thiêu hủy hơn nửa Trọng Hoa điện, tạo phiền toái không nhỏ cho Hành Cửu, nhưng thời gian cũng có hạn, vui vẻ của ta cũng nên kết thúc.

Chiều nay Tiêu Hàn nằm cạnh ta, ở trong khách sạn của vùng sông nước Giang Nam, cả phòng yên tĩnh.

Lúc Tiêu Hàn đang vuốt tóc ta, ta cúi người, khi hắn còn kinh ngạc liền hôn lên môi hắn, trằn trọc mút lấy, từ từ gặm cắn, trêu trọc đến mức hắn mất đi cảnh giác, chợt đưa đầu lưỡi chứa thuốc vào trong miệng hắn, rồi sau đó đẩy về phía trước, để cho hắn nuốt xuống.

“Tại sao? Hiểu Hiểu. . .”

Tựa hồ cho rằng đó là độc dược, nam nhân tuấn mỹ nhìn ta, ánh mắt tràn đầy đau thương.

Lấy tay miêu tả từng đường nét trên mặt hắn, ta nghĩ khi đó ta đã mỉm cười.

“Tiêu Hàn, thật ra thì ta đã biết, Tần Duệ chết không hề có chút liên quan đến chàng. Hắn. . . Bất quá chỉ là mưu kế của Hành Cửu. . . chỉ vì muốn ép ta trong ngày thành thân hạ dược chàng mà thôi.

Đợi khi chàng tỉnh lại ta đã không còn ở đây, thiên ngôn vạn ngữ đến lúc này đều sai, ta chỉ phán, tương lai chàng. . . có thể hạnh phúc.”

Tựa hồ cảm giác được điều gì, mắt Tiêu Hàn bỗng dưng trợn to, há miệng, lại không phát ra tiếng, cho đến khi bị cơn buồn ngủ vây khốn.

Bóng đêm dày đặc, ta đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe ngựa dưới lầu dưới bóng đêm chạy theo phương hướng đã đặt trước, muốn cười, nhưng cuối cùng một giọt nước mắt lại chảy ra.

Nhớ lại trước kia, ta từng gỡ xuống một túi gấm bên hông Hành Cửu, lấy ra một viên thuốc màu đỏ, tò mò hỏi hắn:

“Hành Cửu, đây là cái gì, tác dụng là gì?”

“Cái này sao? Thuốc này gọi là vô ưu.

Người ăn vào, sẽ quên người mà hắn coi trọng nhất cùng với chuyện liên quan, sẽ mất đi trí nhớ, giống như mới được sinh ra.

Cho dù. . . Người nọ đứng trước mặt hắn, gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.”

Lúc đó vẻ mặt Hành Cửu sâu xa, còn ta lúc này thì sầu não.

Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa cho đến khi biến mất hoàn toàn, ta buông tay đang bám lấy cửa sổ.

Tạm biệt, có vài người, không thể yêu, cho nên chỉ có thể lưu trong ký ức. Trong lòng ta có ngươi, nhớ ngươi nhưng ngươi thì đã quên ta.

Sáng ngày thứ năm ta bị người của Hành Cửu bắt được, đối với quãng thời gian này, ta đã vô cùng hài lòng.

Ở trên xe ngựa lắc lư, ngựa không dừng vó chạy hai ngày đường, ta rốt cuộc trở về hoàng cung, nhìn thấy bóng dáng anh tuấn mặc minh bào vàng thì khẽ nhíu mày, cười khổ trong lòng, xem ra cuối cùng ta cũng phải theo ngươi, Hành Cửu.

Một nam nhân, một nam nhân tuấn mỹ tiền đồ như lụa dã tâm vô tận, một nam nhân nắm cả thiên hạ trong tay, đối với một người như vậy mà nói, nếu ngươi không chỉ đoạt lấy tất cả của hắn, công trạng, quyền lợi, hôn thân, cầm tù vũ nhục hắn, thậm chí lợi dụng tà thuật khiến hắn vào đêm trăng tròn sẽ biến thành nữ nhân. Hết thảy cũng chỉ bởi vì ngươi thích hắn, chỉ bởi vì khi cùng hắn chiến đấu đã yêu hắn, ngươi cho rằng, trong lòng hắn, ngươi sẽ là gì đây?

Trầm Mặc, cũng có thể nói là ta, bây giờ là Xuân Tiêu, đang nhớ lại kiếp trước, trừ việc ngửa đầu chờ một đao chặt đứt, còn có thể thế nào chứ?

Lấy yêu vì danh, thương tổn hắn, hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn như vậy, đập tan tôn nghiêm cùng mơ ước của một nam nhân, là tội nghiệt cỡ nào, cũng khó trách sẽ xuyên đến cổ đại rồi biến thành nữ nhân, thì ra tất cả đã có số, thiếu nợ, cuối cùng phải hoàn trả.

Thế nhưng Hành Cửu, ngươi muốn ta trả thế nào đây?

“Xuân Tiêu, chơi có mệt không?”

Đế vương trước mắt cười dịu dàng, nếu không có tội nghiệt kiếp trước, ta nhất định sẽ cho rằng chúng ta vẫn còn là hảo hữu. Mà bây giờ, hướng về phía dung mạo tuấn mỹ ôn nhu, ta chỉ cảm thấy khiếp đảm.

Run rẩy mở miệng, trong giọng nói lộ ra sợ hãi:

“Hành Cửu. . . Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.