Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 90: Chương 90: Toàn văn hoàn




Nhìn người trước mắt sợ hãi, Hành Cửu mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm, không thể trả lời.

Đúng vậy, chuyện tới nước này, hết thảy đã như nguyện, hắn lấy lại được ngôi vị hoàng đế mấy chục năm trước thuộc về hắn, nắm chắc quyền lực trong tay, mắt nhìn xuống chúng sinh, sau đó, hắn nên đối phó người đã từng hại hắn như thế nào đây?

Ngày đầu tiên trở lại hoàng cung, ta nhìn bóng dáng màu vàng bình tĩnh nhìn ta một lúc lâu, không hề nói một lời, nhấc chân liền đi.

Sau đó cuộc sống trong cung của ta rất bình thản, vốn tưởng rằng Hành Cửu sẽ dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đối phó ta, lại không nghĩ hắn vẫn không nói một lời, quan hệ của chúng ta có thể nói là bình ổn.

Ta trở lại cung điện lúc trước, nhàn hạ sống qua ngày, mặc dù rất nhàm chán, nhưng lại liều mạng khắc chế để không gây họa, bởi vì Hành Cửu như vậy, không chừng một ngày sẽ chèn ép ta. Đương kim hoàng đế mặc dù không nói lời gì, nhưng trong cung rất không thiếu kẻ trên cao giẫm lên người ở dưới.

Trong mắt mọi người, ta chỉ là một nữ tử hoàng đế trong lúc nông nổi mà đem vào cung, căn bản sẽ không có cơ hội lật mình, cho nên chi phí ăn mặc, bị khấu trừ thật lợi hại.

Tình huống như vậy kéo dài từ mùa hạ cho đến mùa đông, ta co quắp trong hậu cung, mà Hành Cửu thì bình yên hưởng thụ cực hạn vinh hoa của ngôi vị hoàng đế, mỹ nhân ruợu ngon, có nhiều lần tình cờ thấy hắn đều là mỹ nhân bao quanh, oanh oanh yến yến, bất diệc nhạc hồ. [1]

[1] Còn gì vui hơn.

Đến mùa đông, ngày càng chật vật, thậm chí ngay cả than lửa cũng khấu trừ, trong thời gian này Đoàn Tu cùng Hoàng Oanh đến thăm ta, lãnh cung lớn như vậy chỉ có một mình ta, thậm chí ngay cả nha hoàn phục vụ cũng không có, chuyện gì cũng phải tự làm, có lúc ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ lần xuyên không này, chỉ bởi vì trời cao không ưa ta ăn chơi trác táng, cho nên đưa ta tới đây tự nghiệm cuộc sống gian khổ rồi sau đó tự sinh tự diệt?

Dù sao chăng nữa, Hoàng Oanh mang đến cho ta một phong thư, cuối cùng khiến ta bật cười.

Viết thư, là một nam nhân rất quen.

Tần Duệ, cũng chính là Qua Tử huynh mà ta len lén gọi.

Người đã chết đi. Thật ra bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy buồn cười, một người như Qua Tử huynh, làm sao có thể đột nhiên chết đi? Lúc đó Hành Cửu bất quá chỉ lợi dụng cái chết của hắn, kích thích ta ra tay với Tiêu Hàn mà thôi. Nếu căn bản không có thâm cừu đại hận gì, tin người chết cũng chỉ là giả. Chỉ là ta nằm mơ cũng không nghĩ, hắn cư nhiên. . . đi đến cùng Hoàng Oanh.

Tất cả cũng vì Hành Cửu an bài, nhốt hắn lại, ngoài dự liệu được Hoàng Oanh cứu, rồi sau đó. . . ngớ ngân lên giường. Vì vậy, kết lại là một lời hết sức thống khổ:

“Xuân Tiêu, ta thật có lỗi với ngươi, chúng ta, chỉ có kiếp sau tái tụ.”

Lúc đó Hoàng Oanh cười hì hì nhìn ta nói:

“Nói thật cho ngươi, là ta coi trọng hắn, cho nên mới lừa hắn lên giường, ngươi sẽ không trách ta chứ?”

Trách cái gì đây? Thật ra thì hai người bọn họ ở chung một chỗ, đối với ta mà nói, là một chuyện tốt.

Nguyên tưởng rằng cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục như vậy, bình thản như nước. Cho đến khi giá rét mùa đông ập tới. Đại di mụ khí thế vô cùng hung tàn hành hạ thân thể ta, cả tòa điện lạnh như băng, cả người phát run, không thể tìm được bất cứ thứ gì để chống lại khí lạnh, bụng ngày càng đau đớn kịch liệt, mồ hôi chảy như mưa. Trước mắt bắt đầu nhìn không rõ, ta thậm chí cho rằng mình đã kề cận cái chết. Trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, ta quả nhiên không hợp làm nữ nhân.

Tỉnh lại lần nữa thì đầu rất nặng. Cả người dựa vào chăn ấm áp, đâm ra lười biếng. Mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy, lại là Hành Cửu đã lâu chưa gặp.

“Tỉnh?”

Hắn không chớp mắt nhìn ta, mi gian hiện lên vẻ lo lắng.

“Xuân Tiêu, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi nếu cứ chết như vậy, ta sẽ làm sao bây giờ?”

Ngiêng đầu, ta rất muốn tỏ vẻ coi thường, nhưng cũng không làm được, đầu Hành Cửu đã dán vào gò má ta. Da thịt chạm nhau, nhưng vẫn lạnh như băng.

Đầu vẫn hoang mang như cũ, chỉ cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng nghe được một câu của Hành Cửu:

“Xuân Tiêu, xem ra chúng ta nhất định phải dây dưa cả đời.” rồi sau đó thở dài.

Lần nữa tỉnh lai ánh mắt ta nhìn không rõ, chỉ cảm thấy phía dưới lắc lư, dụi mắt, mới phát hiện mình ở trên một chiếc xe ngựa, giờ phút này đang tựa vào trong ngực Hành Cửu.

Nam nhân hồng y mi mục như vẽ, thần thái phi dương, hắn cười khanh khách nhìn ta.

“Ngươi muốn đi nơi nào? Chúng ta đi Giang Nam trước? Hay là đi phía bắc, xem đại mạc?”

Cái gì??!!

Ta phải mất nửa ngày, mới tiêu hóa được. Thì ra ý tứ của Hành Cửu là muốn cùng ta lưu lạc thiên nhai, nhìn hết cảnh đẹp thiên hạ?

Không thể tin ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của hắn.

“Xuân Tiêu, chúng ta có thể chung sống giống như lúc trước được không?”

Hảo, sao lại không chứ? Mặc dù ta biết hắn căn bản cũng không chỉ muốn khôi phục quan hệ đơn giản giống trước kia, nhưng ta không quan tâm, dù sao cả đời này ta cũng bị buộc chặt vào hắn, cho nên Hành Cửu, chúng ta cứ đi đến cùng đi.

Cùng Hành Cửu du sơn ngoạn thủy hơn nửa năm, trải qua vô số lần đẩy ngã cùng bị đẩy ngã, một hôm ta rất nghiêm túc hỏi hắn:

“Hành Cửu, vì sao ngươi bỏ ngôi vị hoàng đế?”

Nguyên tưởng hắn sẽ nhân cơ hội này nói chút lời cảm động, không nghĩ hắn lại miễn cưỡng cười một tiếng nói:

“Quá mệt mỏi.”

Làm hoàng đế mệt mỏi? Cho nên hắn dứt khoát bỏ trốn cùng ta?

Nghĩ đến bây giờ thiên hạ đồn thổi thánh thượng bây giờ muốn lập nam hậu, lòng ta rất tán thành.

Bị nhiều đại thần phản đối như vậy, nhất định không phải là chuyện tốt lành gì, ai. . . Đoàn Tu, chúc ngươi may mắn!

Hai người cực kỳ không phụ trách nhìn nhau cười một tiếng, hết sức xảo trá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.