“Cô em la lớn lên....lớn nữa lên...sẽ không có ai rỗi hơi lại làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu!”Tên cầm đầu cười đểu.
“haha....”Những tiếng cười ghê rợn vang lên.Nó dường như cũng đã tỉnh rượu hơn một tí.Hoảng sợ và bấn loạn tinh thần nó hét lên mong nhận được một sự giúp đỡ.Nó rất muốn đánh bọn này nhưng nó biết chắc phần thắng sẽ thuộc về bọn chúng vì giờ nó cũng cạn sức và mất bình tĩnh vì hoảng sợ.Bọn đó bắt đầu giữa chặt lấy nó,nó thì sức biết chúng đang làm gì và chúng muốn gì....
“Cứu tôi!!Làm ơn...hức cứu tôi!”Dùng sức lực cuối cùng nó yếu ớt van xin.Giờ nó ước có người nào đó cứu nó thoát khỏi đám háo sắc và đầy dâm dục này.
Cố dùng sức đẩy bọn chúng ra nhưng sức người có hạn,nó bắt đầu cảm thấy bất lực và tuyệt vọng nó mặc cho bọn côn đồ làm gì thì làm...
“BỎ CÔ ẤY RA!”Một giọng nói băng lãnh chứa đầy sự tức giận nhìn vẻ phía đám côn đồ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mà nhận được một câu nói này nó như được tiếp thêm sức mạnh.Nó nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia....Là hắn-Quốc Minh.
“Thằng nhãi con....mày tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”Tên cầm đầu nhìn hắn đầy khinh bỉ.
“Chỉ là người qua đường nhưng....cũng có thể cho là vậy.”Hắn nhếch môi.
“Tụi bay.....cho thằng nhãi con đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân một bài học đi....LÊN..”Tên cầm đầu ra lệnh cho đám đàn em lên đánh hắn.
Hắn nhếch môi chờ đám người ngu xuẩn lao đến.Những cú quyền cước được hắn nhanh nhẹn tung ra.Trong vòng chưa đầy mười phút hắn đã hạ gục hết đám đàn em của tên kia.Tên cầm đầu hoảng sợ vội vã chạy đi.Hắn đi lại chỗ nó.
“Cô có sao không?”Hắn hỏi.
“Bộ nhìn mà không thấy hay sao còn hỏi!”Nó chau mày.
“Bị tới nông nổi này mà cô còn mạnh mồm mạnh miệng nhỉ?”Hắn đỡ nó dậy và không quên nói xéo nó một câu.
“Anh nói cũng đúng...”Nó hạ giọng.
Hắn và nó đi lại một cái ghế ngồi.Nó bây giờ thảm lắm,mặt mày thì mè nhem vì khóc còn quần áo thì sộc sệch vì đôi co với bọn côn đồ.
“Tôi nghe nói cô cũng biết võ mà sao không đánh bọn đó?”Hắn hỏi.
“Thằng Hoàng Minh nói phải không?”Nó hỏi.
“Ừ.”Hắn nói.
“Võ thuật thì tôi biết...tôi đam mê nó từ nhỏ.Nếu nói so sánh giữa tôi và Hoàng Minh thì tôi hơn nó đấy!”Nó vỗ ngực tỏ vẻ ta đây.
“Nó có vẻ ta đây gớm...giỏi võ mà bị bọn kia làm cho tơi tả như vầy à?”Hắn quát.
“Làm gì căng vậy...tại tôi say mà...Không tin thì ngửi thử đi!”Nó nói.
“Ngồi cạnh cô mà mùi rượu nồng nặc...nên tôi thừa biết rồi.”Hắn nói.
“Mà cũng cảm ơn anh đã cứu tôi!!”Nó nói.
“Tôi ghét người khác phải mang ơn mình lắm...”Hắn nó.
“Thật không?”Nghe được câu đó của hắn mắt nó long lanh lên.Nó ngưỡng mộ hắn và nó bắt đầu có một cách nhìn khác về hắn rồi đấy.
“Chính vì ghét người khác phải mang ơn mình nên tôi thích người trả ơn hơn là mang ơn.”Hắn ảm đạm nói.
“Rầm..”nghe như sét đánh ngang tai,khóe miệng nó co giật liên hồi.Nó còn tưởng hắn tuy lạnh lùng lắm nhưng bên trong lại ẩn chứa một tấm lòng nghĩa hiệp lắm chứ,chưa kể nó còn bắt đầu nghĩ về hắn một cách phát quan hơn...ấy vậy mà....chỉ cần một câu,một câu nói của hắn thôi mà những thứ suy nghĩ của nó về hắn liền bị sụp đổ.
“Vậy muốn trả ơn như thế nào?”Nó xụ mặt.
“Làm ô-sin cho tôi!”Hắn nói.
“Chuyện nhỏ....Ô-sin chứ gì!!....CÁI GÌ???”ANH ĐÙA À?”Nó ngán ngẩm nói nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì đó.Hắn có bị hâm không??Ô-sin á?Không đời nào nó làm đâu.
“Cô đã đồng ý!!?Hắn băng lãnh nói.
“Không...không đời nào con này lại đi làm ô-sin cho cái tên lạnh lùng như anh!”Nó trừng mắt nhìn hắn quát.
“Tôi đã ghi âm rồi!!Cô có nói không cũng vô ích!!”Hắn giơ giơ cái điện thoại lên giọng nói đầy sự khiêu khích.
“A...anh...anh cái đồ..đồ...”Nó ấp úng nói.Không phải vì nó sợ hắn mà là nó...nó tức giận,giận đến phát điên phát khùng.
“Đi về thôi!!”Hắn nói.
Nó gật đầu và bắt đầu hạ hỏa nhưng hỏa lực trong người nó cũng chỉ chờ hắn nói móc một phát thì có thể khai quật và phóng lửa.Trên đường đi về hắn và nó không lời nào,cứ im lặng mà đi.Thật khó chịu!!
“Á...”Nó bị vấp đá té xuống đất.Nó thật không thể hiểu nổi mà....thảm như thế còn chưa đủ hay sao nữa trời!!
“Bị sao vậy?”Hắn hỏi.
“KHÔNG THẤY HAY SAO MÀ CÒN HỎI??CÓ ĐUÔI THÌ CŨNG PHẢI NHÌN MỜ MỜ CHỨ!!”Nó quát.
“Thảm như vậy mà còn la lối om sòm nhỉ?”Hắn nhếch môi rồi đở nó dậy.
“Á..”Nó té xuống lần hai.
“Chân cô bị sao vậy?”Hắn lo lắng hỏi.
“Chân tôi bị trầy rồi còn bị đau nữa.”Nó mếu.
“Để xem!!”Hắn nhìn xuống chân nó.Đầu gối và chân bị trầy khá nặng có vẻ chân trái nặng hơn chân phải nhỉ!
“Đau quá à!”Nó nói.
Hắn lắc đầu và ngồi xuống,hắn thật không ngờ Lâm Quốc Minh-hắn đây lại phải có một ngày thật tệ hại như vậy.
“Anh làm gì đấy?”Nó hỏi.
“Cõng cô về!”Hắn nỏi.
“Anh có bị hâm không mà đòi cõng tôi về hả thằng BIẾN THÁI!!”Nó hét.