Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 21: Chương 21: Không ngờ là tiền giả




Tần Minh xách túi nilon đen đựng tám mươi tám nghìn về trường học. Anh chẳng muốn tới buổi liên hoan mà Trần Lập Ngưu nhắc đến tí nào. Mấy cô gái kia xinh đẹp đấy, nhưng lòng dạ rắn rết, ai cũng coi thường anh. Huống chi bây giờ anh đang ướt như chuột lột.

Tần Minh muốn về biệt thự Vân Sơn ở, nhưng mai phải đi học, anh không thể lãng phí thời gian không cần thiết.

“Này, Tiểu Minh, cậu đến rồi à?”

Tần Minh chạm mặt ba người Triệu Lập Ngưu, Lương Thiếu Dũng, Tôn Chí Bằng và mấy chàng trai cô gái bên cạnh.

Sắc mắt Tần Minh tối sầm. Anh gặp đúng lúc bọn họ tới quán bar Bass, không sớm không muộn. Xui thật!

Triệu Lập Ngưu hào hứng đi tới Vỗ vai Tần Minh: “Ha ha, cậu đến đúng lúc lắm. Ở, sao cậu ướt sũng thế?”

Mọi người nhìn Tần Minh thì thấy anh ướt như chuột lột.

Có cô gái cười nhạo: “Lúc nãy mưa to sấm chớp, chắc là anh nghe tin được đi quán bar cùng Linh Linh nên đạp xe về đúng không? Chậc chậc, Linh Linh à, sức hấp dẫn của cậu lớn.

quá!”

“Hì hì, ha ha ha.” Ngoài ba bạn cùng phòng ký túc của Tần Minh ra, những người khác đều cười phá lên.

Bạn gái của Lương Thiếu Dũng là Triệu Mộng Hoa cũng tức giận lên tiếng: “Tần Minh hăng hái nhỉ? A Dũng, vì bạn của anh, em đã hạ mình hẹn Linh Linh ra ngoài. Anh nhìn bạn anh đi, anh ta sao thế này?”

Lương Thiếu Dũng cũng rầu rĩ, bèn bước lên nói: “Tiểu Minh à, cậu sao thế? Có rất nhiều người theo đuổi Trần Mục Linh, vừa hay cô ấy cũng muốn yêu đương. Hôm nay còn có một cậu ấm nhà giàu nhất quyết đi theo chúng ta, nhưng Trần Mục Linh không thích anh ta lắm, cho nên mới muốn tạo cho cậu cơ hội thể hiện”

Tôn Chí Bằng cũng tiến đến bảo: “Tiểu Minh, cơ hội nghìn năm có một đó! Trần Mục Linh tốt hơn Lý Mộng về mọi mặt. Nếu cậu cưa được cô ấy thì không cần phải chịu đựng những cơn giận vô cớ của Lý Mộng nữa.”

Tần Minh rất muốn nói là anh chẳng thèm Trần Mục Linh.

Nhưng ba người anh em cùng ký túc xá làm biết bao việc cho anh cũng chỉ vì muốn giúp anh bước ra khỏi bóng tối thất tình. Đối mặt với họ, câu nói kia kẹt trong cổ họng, Tần Minh không nói nên lời.

Không thể để các anh em của mình buồn lòng.

Một chàng trai đi tới, thái độ ngạo mạn, hếch mũi lên trời nói: “Này, cậu là con cóc ghẻ Tần Minh muốn ăn thịt thiên nga đúng không? Tôi còn nghe nói cậu không có tiền, bèn ăn vụng bữa sáng của Linh Linh trong thư viện. Cậu còn là đàn ông không hả? Hẹn hò mà không ăn mặc cho đàng hoàng à?”

Cô gái đứng bên cạnh Trần Mục Linh tiếp lời: “Đúng đó cậu ta, là cậu ta đó! Thật là, làm sao Linh Linh của chúng ta thích anh ta được? Linh Linh có gia cảnh giàu có, lại còn xinh đẹp. Một chiếc váy của cậu ấy bằng tiền lương cả tháng của anh ta.”

Triệu Lập Ngưu bất mãn nói: “Tiểu Minh của chúng tôi có thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm được nhiều tiền”

Cậu La cười khinh thường: “Thế cơ à? Thì ra cậu Tần là sinh viên xuất sắc, siêu thật! Tiếc rằng họ La tôi đây chỉ là con nhà giàu văn dốt võ nát, cả ngày chỉ chờ kế thừa gia nghiệp. Vừa hay gần đây công ty của ba tôi thiếu một chân giám đốc khu vực, lương tháng là hai mươi tám nghìn. Hay là để tôi nói với ba cậu Tần là bạn tôi, ba sẽ lập tức sắp xếp cho cậu. Vậy là tương lai cậu Trần sẽ giàu lên. Ừm, có thể ngang tầm tôi rồi đấy, dù sao thì tiền tiêu vặt một tháng của tôi là năm mươi nghìn.”

“Ha ha, cậu La tốt bụng thể? Người ta còn chưa tốt nghiệp mà cậu đã trả lương hai mươi tám nghìn, quá hào phóng! Nhưng cậu ta có ưu tú thể nào, chẳng phải vẫn làm việc cho cậu sao?”

“Wow, cậu La giàu ghê! Nếu cậu ta thích mình thì hay biết mấy! Linh Linh à, cậu thật hạnh phúc vì được cậu La thích!”

“Người như cậu ta mới là người tình trong mộng của con gái chúng mình”

“Tên vô dụng kia cứng họng rồi chứ gì! Chậc, người thì ướt như chuột lột mà vẫn đến tìm Linh Linh, đúng là thằng ngu!”

“Vậy mà anh ta vẫn còn mặt dày mày dạn đứng ở đây? Tên này có biết ngượng không hả?”

Mấy cô gái bên cạnh Trần Mục Linh nhao nhao sỉ nhục Tần Minh. Thật ra bọn họ đã bị cậu Là dùng tiền mua chuộc từ trước, hôm nay đi cùng để giúp gã tán gái.

Bọn họ thấy Tần Minh là tên nghèo vô dụng, cho nên chẳng cần tiền của cậu La, bọn họ cũng cười nhạo anh.

| Với dáng vẻ này của Tần Minh, dù anh theo đuổi mấy cô nàng này thì bọn họ cũng không

đồng ý, chứ đừng nói chi đến theo đuổi Trần Mục Linh.

Triệu Lập Ngưu sốt sắng bảo: “Tiểu Minh, hay là cậu về ký túc xá thay quần áo trước đi.”

Tần Minh lắc đầu: “Thôi khỏi. Anh Ngưu à, tôi xin nhận lòng tốt của các anh em. Nhưng dáng vẻ tôi bây giờ thật sự hơi mất mặt, tôi trở về thì hơn. Tôi không quấy rầy mọi người

nữa.”

Thấy Tần Minh biết điều muốn rời đi, cậu ta thầm gật đầu. Kẻ khôn ngoan phải biết thức thời, đối phương không giành gái với gã mới là sự lựa chọn chính xác.

Lúc này, Tần Minh nhìn về phía Trần Mục Linh. Anh không có hứng thú với Trần Mục Linh, cũng không muốn gây rắc rối cho cô ta. Anh muốn từ chối một lần nữa, vậy thì sau này đám Triệu Lập Ngưu sẽ không mai mối cho hai người nữa.

Trần Mục Linh vẫn giữ im lặng nãy giờ. Thật ra cô ta cũng không thích Tần Minh, nhưng khó chống lại tài thuyết phục của bạn thân Triệu Mộng Hoa. Hơn nữa, quả thật Tần Minh học rất giỏi, chưa biết chừng tương lai sẽ nổi bật hơn người.

Nhưng mà dù đối phương có giỏi hơn nữa, có thể hơn con nhà giàu như cậu La được không?

Có điều cậu ta là tên lăng nhăng, trong mấy năm đại học đã đổi mười mấy cô bạn gái, có cả sinh viên nữ trường khác ở khu vực làng đại học. Trần Mục Linh rất ghét tác phong sinh hoạt buông thả như thế. Cô ta chưa từng yêu đương, tất nhiên là muốn hẹn hò với một anh

chàng có nhân cách tốt, và đương nhiên phải đẹp trai nữa.

Triệu Mộng Hoa cất lời: “Mục Linh, cậu nói gì đi chứ. Có lẽ Tần Minh đang đi làm thêm thì nghe tin cậu cũng đến quán bar, chắc là anh ấy đã đội mưa gấp gáp chạy về, định về ký túc xá thay quần áo rồi lại ra nhưng không may gặp chúng ta mà thôi. Tuy anh ấy hơi nghèo, còn keo kiệt, nhưng ít ra anh ấy khá quan tâm đến cậu”

Tuy Triệu Mộng Hoa cũng ghét bỏ Tần Minh, nhưng bạn trai của cô ta là Lương Thiếu Dũng, cô ta vẫn nghiêng về bạn trai hơn.

Trần Mục Linh gật đầu, thầm nghĩ: “Cũng đúng, mình không muốn La Đại Minh bám theo cả ngày như ruồi nhặng. Trước tiên cứ lợi dụng Tần Minh để đá La Đại Minh rồi tính sau.”

Trần Mục Linh lên tiếng: “Tần Minh, cậu là khách tối mời tới. Lần trước ở nhà hàng Mãn Phúc, tôi đã nói hơi quá đáng, cho nên lần này tôi mời cậu uống rượu để nhận lỗi. Cậu có nể mặt tôi không?”

Tần Minh sửng sốt, đối phương nhận lỗi với mình ư?

Tức thì thiện cảm dành cho Trần Mục Linh tăng vùn vụt. Cô nàng này rất kiêu ngạo nhưng biết nhận sai trước mặt mọi người, còn mời anh uống rượu để xin lỗi, chứng tỏ đối phương không quá xấu xa.

Tần Minh đáp: “Nếu người đẹp Trần đã nói vậy thì tôi xin nghe theo”

Thế nhưng cô gái bên cạnh Trần Mục Linh lại bất mãn nói: “Ôi chao Linh Linh, sao cậu phải đi cùng tên nghèo rớt mồng tơi này? Lại còn là tên vô dụng ướt như chuột lột nữa chứ!”

“Phải đó, anh ta là ai, có trèo cao nổi không? Ngay cả tội anh ta cũng không với nổi, chứ đừng nói chi đến Linh Linh.”

“Anh ta mặt dày quá chừng! Cậu La đã nể mặt anh ta như thế mà anh ta còn không biết điều”

Tần Minh không kìm được tức giận khi nghe thấy những lời châm chọc này. Tuy anh vẫn luôn khiêm tốn, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh cảm thấy mình cần phải phố bày tài lực của bản thân, làm cho mấy cô nàng tham tiền này bẽ mặt.

Anh giơ túi nilon đen trong tay lên, tức giận nói: “Ai nói tôi không có tiền? Tôi thừa tiền nhé! Ở đây có tám mươi tám nghìn mà tôi mới kiếm được từ thị trường chứng khoán”

Một cô gái xụ mặt khinh bỉ: “Ái chà, còn kiếm tiền từ thị trường chứng khoán cơ à? Anh nhét bừa mấy viên gạch vào thì có!”

Tần Minh dứt khoát lấy một xấp tiền ra và nói: “Chẳng lẽ đây là gạch?”

Mọi người liếc nhìn, tiếp đó bật cười sằng sặc.

Tần Minh ngớ ra, bọn họ cười cái gì? Anh cúi đầu nhìn tiền trong tay. Đậu xanh rau má, sao lại thế?

Tiền trong tay Tần Minh không phải tiền thật mà là tiền giấy chuyên dùng để tập đếm tiền trong ngân hàng. Khi cầm tiền về, anh quên xác nhận lại nên mới gây ra trò cười này.

- --------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.